Đương nhiên, Chúa Tể Đầm Lầy không dễ bắt tí nào, năm người lớn cũng khó mà câu được huống chi một đứa trẻ như Gon. Cực khổ canh chừng ba ngày liền vẫn không có tiến triển gì, Gon thất vọng thở dài, Du Quai đang ngoan ngoãn ngồi cạnh ăn kẹo, cậu vuốt tóc nó, nói: "Xin lỗi, để em phải ngồi với anh cả ngày như vậy, chắc là chán lắm, chúng ta về nhà nhé." Ba ngày qua Du Quai đều yên lặng ở bên cậu, Gon rất cảm động.

"Ưm." Có kẹo ăn nên đương nhiên Du Quai không than vãn gì, nắm tay Gon về nhà.

Sáng hôm sau, Gon đang chuẩn bị ra đầm lầy thì bị dì Mito gọi lại: " Gon, đến lúc này rồi thì con còn cố làm gì nữa?"

"Hôm nay mới là ngày thứ tư, con nhất định sẽ bắt được Chúa Tể Đầm Lầy trong một tuần."

"Dù vậy, hôm nay con vẫn phải lên thị trấn với dì."

"Hả? Không đâu !"

"Không nói nhiều, hàng hóa nhà mình sắp hết rồi, con phải giúp, chẳng lẽ để bà với Du Quai khiêng đồ à !" Mito xách tai Gon kéo ra ngoài cửa, tay còn lại dắt Du Quai, dịu dàng nói: "Lâu rồi Tiểu Quai chưa được lên trấn, dì mua cho con quần áo mới nhé !"

"Ưm." Du Quai gật đầu, trong khi Gon kêu ầm lên: "Con không đi đâu dì Mito !"

Hôm nay chợ rất tấp nập, nghe bảo có thuyền đánh cá bắt được con cá kình vua rất to, mọi người đều đổ ra bến cảng hóng vui. Dì Mito dẫn hai đứa bé vào một quán quen ăn sáng rồi nhờ chủ quán trông chúng trong khi mình đi mua đồ.

Gon không ngồi yên nổi mà cứ nhích tớ nhích lui, cậu rất muốn ra xem với mọi người, nhưng thấy Du Quai vẫn đang từ từ ăn mì sợi đành cố nhịn. Tay bồi bàn đưa cho Gon một ly nước trái cây, cười ha hả hỏi: "Sao vậy Gon, muốn đi xem cá kình vua lắm à?"

"Vâng, em muốn hỏi xem làm sao họ bắt được con cá to đến vậy, em muốn câu Chúa Tể Đầm Lầy." Gon cũng quen những người làm trong quán này, cười trả lời.

"Ây da, Chúa Tể Đầm Lầy ấy hả, không dễ bắt chút nào đâu. Em mà muốn hỏi thì đi nhanh lên, chiếc thuyền đấy sắp đi rồi đấy."

"Vậy ư ?" Gon đứng bật dậy, nhưng rồi lại do dự nhìn Tiểu Quai. Tay bồi bàn thấy vậy thì vỗ vai cậu, giục: "Đi sớm về sớm. Anh trong thằng bé cho !"

"Vâng, cảm ơn anh, Kiệt Nhĩ Tốn." Gon không nghi ngờ chút nào, nói với Du Quai: "Tiểu Quai, anh đi ra một lát, một chốc nữa là anh về. Em phải nghe lời anh này, không được đi lung tung đâu nha."

"Ưm." Du Quai gật đầu.

Gon vừa khuất trong dòng người, tên bồi bàn tên Kiệt Nhĩ Tốn kia liền vội vàng bế Du Quai lên bỏ đi. Vì Gon dặn phải nghe lời nên Du Quai ngồi yên không phản ứng gì, để hắn bế mình ra con thuyền sau núi đá sát biển. Kiệt Nhĩ Tốn đưa Du Quai cho một tên thủy thủ béo ú xăm trổ đầy mình, nói: "Đứa bé này được không? Đưa tiền cho tôi nhanh."

Tên thủy thủ thấy đứa trẻ xinh đẹp như vậy thì mừng rơn, ném cho Kiệt Nhĩ Tốn một xập tiền lớn rồi nhanh chóng kêu lái thuyền rời đi.

Khi Gon và Mito quay lại quán ăn mới phát hiện là không thấy Du Quai đâu, chủ quán cũng không tìm thấy Kiệt Nhĩ Tốn, thấy không ổn, quống quít báo cảnh sát. Người dân Đảo Cá Voi hiền lành đôn hậu, nghe nói có đứa trẻ bị mất tích, các ngư dân nhiệt tình nhanh chóng lùng bắt tên Kiệt Nhĩ Tốn—lúc này hắn đang trốn trên con thuyền đắt tiền của mình rời Đảo Cá Voi.

Không ai ngờ rằng một nhân viên làm việc nhiều năm trong quán như Kiệt Nhĩ Tốn lại làm như vậy, sau khi bắt về thẩm vấn mới biết hắn ta đánh bạc nợ rất nhiều tiền nên nảy sinh ý định lừa bán trẻ em, vừa đúng gặp Du Quai, thấy có cơ hội hắn liền ra tay ngay. Tồi tệ hơn nữa, hắn bán Du Quai cho tộc người Bố Lô Lạp Nhĩ.

Mito vừa nghe thấy cái tên này liền ngất lịm.

Tộc Bố Lô Lạp Nhĩ là bọn người mọi rợ từng gây ra vô vàn tội ác lừng danh cả thế giới. Nghe đồn chúng vẫn còn giữ lệ ăn thịt người, chúng không sản xuất, không giao tiếp với người ngoài, thường kéo đến những vùng quê hẻo lánh cướp bóc. Không có một người phụ nữ nào chịu lấy chúng, những tên đàn ông liền bắt cóc hoặc mua vợ về, quả thật là tộc người man di bậc nhất lục địa.

Du Quai bị chúng bắt đi, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, sao Mito có thể không lo lắng cơ chứ? Khi Mito tỉnh lại, cô thương tâm đến mức không khóc nổi, chỉ kinh hoàng lặp đi lặp lại: "Ai đó....Ai đó làm ơn cứu cháu tôi với....."

Mọi người rầu rĩ lắc đầu: "Nghe nói tộc Bố Lô Lạp Nhĩ sông trong rừng rậm nguyên thủy, không ai biết về vị trí cụ thể, nơi đó ngay cả Hunter cũng không vào được, bởi vậy cho tới giờ vấn không tìm được nơi ở của chúng."

"Hơn nữa những tên tộc Bố Lô Lạp Nhĩ đều là bọn chiến binh man di tàn bạo, những Hunter khi có ít người cũng không dám đối đầu với chúng, bằng không chúng đã bị tiêu diệt lâu rồi."

".....Cháu xin lỗi dì Mito, tại cháu bỏ em lại." Mặt Gon đầy tự trách, bàn tay nắm chặt tới mức móng cắm vào da thịt toạc máu, vậy mà cậu như không cảm thấy đau đớn gì, nghiến răng nói: "Cháu nhất định sẽ trở thành Hunter, tìm ra tộc Bố Lô Lạp Nhĩ, cứu em về."

Cảnh sát trưởng nhìn hai dì cháu khóc thút thít thì bất đắc dĩ thở dài, chuyển hồ sơ của Du Quai vào mục người mất tích. Dù biết đứa bé bị bắt tới đâu, nhưng ở nơi đó thì sợ rằng không ai có thể giải quyết được gì, chỉ có thể xử lý theo kiểu trẻ mất tích mà thôi.

Chuyển cảnh sang Lữ Đoàn Bóng Ma đã lâu không gặp. Hisoka thấy đã một năm trôi qua rồi, trái táo nhỏ của hắn hẳn đã lớn hơn, tranh thủ lúc Lữ Đoàn đang không có việc gì, hắn chạy đến hòn đảo cô lập của tổ chức xã hội đen đó kiểm tra tình huống huấn luyện của Du Quai.

Tìm hết cả hòn đảo xong, Hisoka ngạc nhiên nhận ra, trái táo của mình biến mất.

Dựa theo thực lực của đám cô nhi này, Hisoka không tin rằng Du Quai có thể bị chúng giết trong kì huấn luyện, nhưng lũ xã hội đen mang súng ống kia thì có thể, mà cũng có lẽ trái táo nhỏ của hắn bị lừa bắt đâu mất rồi. Hisoka khó chịu giết gần hết các thành viên của tổ chức đó trên đảo, nắm cổ tên đứng đầu, mỉm cười giơ tấm ảnh có hình Du Quai lên: "Ah ~ Nói cho ta nào ~ Đứa bé này đâu rồi ~ ?"

".....Chỗ chúng tôi không có....Đứa trẻ này...Ư..."

Tay Hisoka bóp chặt hơn, lạnh lùng nhìn tên đứng đầu đang dãy dụa trên tay mình: " Ngươi nói gì đó ~ Ta không có nghe rõ ~ hả ? Đứa bé này đâu rồi ~ ?"

"Thật......thật....khụ khụ..." Mặt hắn xanh mét, đau đớn nói :"...Hòn đảo này...Chưa từng có đứa bé nào như vậy...Nếu...Nếu có.....Thì tôi.....đã nhớ rồi.........! !"

Hisoka thất vọng bẻ cổ hắn, nhìn tấm ảnh Du Quai trong tay, mặt ngơ ngác tự hỏi :"Trái táo nhỏ...đâu mất rồi ?"

Cùng lúc đó, Shalnark đang chán, vừa chơi game vừa hack vào hệ thống cảnh sát, bất ngờ nhìn thấy tên Du Quai. Shalnark mở ra đọc, ngụm nước trái cây trong miệng phun đầy màn hình, anh cười nghiêng ngả: " Đoàn trưởng, đoàn trưởng, vào đây xem này....Ha ha ha ha ha...."

Cười dữ quá, ghế của anh lật vòng, Shalnark ngã chỏng vó, nước trái cây đổ đầy người. Feitan đang chơi game ở phòng bên cạnh bị làm ồn, khó chịu đạp cửa vào phòng Shalnark: "Ồn ào cái gì, muốn chết à..." Sau đó sững sờ, nhìn thấy ảnh Du Quai trên màn hình máy tính. Không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, hắn đạp lên bụng Shalnark, chạy lại gần đọc nội dung trên trang web, tức nghiến răng nghiến lợi: "Cái đồ ngu ngốc này !"

"Mẹ kiếp, Feitan........"

Shalnark ôm bụng, tức giận mắng, vừa ngẩng đầu liền thấy Chrollo đang đứng tựa cửa. "Đoàn trưởng, Du Quai nó..."

"À, tôi thấy rồi." Chrollo ôm mặt, bất đắc dĩ trả lời: "Chắc chắn sẽ bị những băng nhóm khác cười nhạo mất, thành viên Lữ Đoàn Bóng Ma lại bị lừa bán......."

Feitan quay đầu, hung tợn trừng Chrollo: "Đoàn trưởng, tôi muôn tìm thằng nhóc về !"

"Tôi tán thành !" Shalnark giơ tay, lại nghĩ đến có kẻ lừa bán trẻ em bắt được Du Quai, lại không nhịn được cười ầm: " Ha ha ha, hài không chịu được!"

"Xem ra không thể để em ấy tự lớn lên được rồi." Chrollo trầm ngâm, gật đầu. "Thế cũng tốt, thay vì để thằng nhóc bị lừa bán, chẳng thà mang nó về tự chúng ta huấn luyện còn hơn. Shalnark, tìm vị trí tộc Bố Lô Lạp Nhĩ." Lại quay sang Pakunoda: "Gọi tất cả các thành viên đang rảnh về đây, ừm, đừng nói lý do." Nói ra thì chẳng còn vui nữa.

"Vâng."

"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play