Hisoka ném Du Quai vào khoang thuyền, dặn :" Em phải ngoan ngoãn sống sót nghe chưa ~ Anh sẽ đến đón em sau."
"Ưm." Du Quai gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trong khoang có hơn mười đứa trẻ, đều núp trong góc hoảng sợ nhìn Hisoka, đem chúng so sánh với Du Quai đang ngồi bình tĩnh trước mặt mình, Hisoka cảm thấy vô cùng tự hào, xoa đầu nó :" Ah ~ Đúng là trái táo nhỏ của anh ~~ luôn tuyệt nhất ~!"
Dù không phải là khen nó lễ phép, nhưng Du Quai hiểu đấy là khen, đáp :" Ưm."
Hisoka đi rồi, Du Quai tiếp tục ngồi ngẩn ngơ một lát, rồi dụi mắt, nằm xuống sàn, ngủ. Đến nửa đêm, bỗng con tàu lắc lư dữ dội, kèm theo tiếng chém giết gào thét. Những đứa trẻ trong khoang đều hét ầm lên, Du Quai trở mình, ngủ tiếp.
Có vẻ như kẻ địch của tổ chức đến tấn công con tàu, những tên lính gác bên ngoài khoang vội vã rút súng chạy lên boong tàu. Một lát sau, thuyền nghiêng, có tiếng kêu :" Nước tràn vào tàu !"
Du Quai bị nghiêng lăn vào một góc, nó tỉnh, xoa xoa cái trán nhỏ sưng vu một cục, ngồi ngẩn ngơ trong góc. Bỗng có tiếng nổ lớn, tàu vỡ, bên trong khoang cũng vỡ ra trong nháy mắt, kèm theo tiếng hét thảm thương của những đứa trẻ ngã xuống biển. Du Quai bỗng thấy sàn nhà sập mất, nó cũng rơi xuống nước.
Dù mất đi sức mạnh nhưng thể chất của Du Quai vẫn rất tốt, vô cùng linh hoạt. Nó đạp lên những mảnh gỗ, rồi đáp xuống một mảnh vỡ của tàu. Vì không cảm nhận thấy sát khí nên nó ngồi yên.
May cho nó là tàu không chìm mà bị nổ nát nên không có xoáy nước, lại thêm lực từ vụ nổ đẩy mảnh tàu Du Quai đang ngồi ra xa, nó vừa không bị liên lụy bởi cuộc chiến, cũng không bị bắt. Nếu không số mạng của nó....hoặc nói là số mạng của tổ chức xã hội đen này....không biết sẽ đi đâu về đâu.
Du Quai còn chưa ngủ đủ giấc, trôi lênh đênh trên mảnh vỡ tàu, có sóng đánh nhẹ đung đưa làm nó lại càng thêm buồn ngủ, dụi mắt, nằm xuống ngủ thiếp đi.
Rạng sáng ngày hôm đó, những người ngư dân của hòn đảo nhỏ yên bình mang tên Đảo Cá Voi tìm thấy một đứa bé nho nhỏ nằm trên mảnh tàu vỡ trôi trên mặt biển.
"Ôi, nhìn kìa, có một đứa bé !"
"Có thuyền chìm sao?"
Những người ngư dân hiền lành vội vàng ra cứu đứa trẻ tội nghiệp. Đứa bé họ cứu lên trông tầm 6, 7 tuổi, có mái tóc đen và đôi mắt đen láy xinh đẹp, dụi mắt tỉnh dậy, bỗng thấy một đám người quây chung quanh mình, tròn mắt, chớp chớp rồi ngoan ngoãn nói :" Chào buổi sáng." Đáng yêu tới mức làm cho những nam tử hán đại trượng phu này bỗng thấy bản năng người mẹ trỗi dậy.
Tiếc rằng đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, có vẻ như cũng không biết là mình gặp tai nạn tàu chìm, hỏi gì cũng lắc đầu. Mọi người đưa nó đến chỗ thôn trưởng, ông gãi đầu :" Tôi cũng đâu biết chăm trẻ, hay là thế này, chúng ta tạm thời giao cháu bé cho một gia đình nào có có kinh nghiệm nuôi trẻ được không?"
Du Qai chẳng thèm quan tâm người ta thảo luận gì về tương lai của nó, nó ngủ đủ rồi, cũng không đói tại mọi người dúi cho nó bao nhiêu là kẹo, sau đó còn xoa đầu nó nói :" Tội nghiệp bé con." Du Quai liền ăn kẹo, ngồi ngẩn ngơ.
Bỗng trước mắt nó xuất hiện bóng người. Người đó có mái tóc đỏ cam, mặc chiếc áo hồng đậm với váy dài. Cô bước tới trước mặt Du Quai, xoa đầu nó, vô cùng dịu dàng nói :"Chào con, cô tên là Mito."
"Xin chào, em là Du Quai." Du Quai rất lễ phép đáp.
"Lễ phép quá ta." Mito mỉm cười. " Cô gọi con là Tiểu Quai được không?"
Được khen là lễ phép, Du Quai vui lắm, gật đầu :"Ưm."
Thấy nó gật đầu, Mito duỗi tay ra:" Tiểu Quai, con có muốn sang nhà cô không? Nhà cô có anh lớn hơn con một tí, anh sẽ thích con lắm đó. Hai đứa chơi với nhau nhé."
Du Quai không hiểu gì, nhưng thấy Mito duỗi tay thì nắm lấy bàn tay cô, sau đó được bế lên, trong tiếng than thở không muốn nó đi của những người đàn ông đánh cá to cao, nó được đưa vào một ngôi làng nhỏ.
Ngay đầu thôn có một đứa trẻ tóc đen mắt đen, vừa thấy Mito liền hưng phấn vẫy tay chạy tới :"Dì Mito, dì Mito, dì về rồi.... Eh?"
Cậu bé trợn tròn mắt, nhìn đứa bé nho nhỏ đang ngồi trong lòng dì mình. Mito cười, thả Du Quai xuống, nói :"Nào, Tiểu Quai, để cô giới thiệu cho con, đây là Gon. Gon, đây là em Tiểu Quai, con phải chăm sóc bảo vệ em, biết chưa?"
Cả Đảo Cá Voi chỉ có một đứa trẻ là Gon, đây lần đầu tiên cậu thấy một đứa trẻ khác, lại còn bé tẹo như vậy nữa. Bé con nắm tay dì Mito, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn cậu, đáng yêu như con vật nhỏ mới sinh vậy.
Gon năm nay 9 tuổi, đã hiểu nhiều điều, đồng thời luôn mong muốn có bạn chơi cùng nên cậu vô cùng vui sướng hỏi :" Dì Mito ơi, đây là em con thật sao?"
"Đúng vậy." Mito xoa đầu Gon, dắt tay Du Quai đặt vào tay cậu. "Vì vậy Gon phải chăm sóc em cho thật tốt, nghe chưa?"
Gon gạt đầu thật mạnh, cẩn thận nắm tay em, tay em vừa mềm vừa mũm mĩm, cậu sợ nắm chặt quá em bị đau, sau đó vô cùng vui vẻ dắt em tung tăng về nhà.
Mito theo hai đứa bé về, nói chuyện với mẹ về tình huống của Du Quai, thấy Gon cứ chạy quanh tíu tít bên em, liền bảo cậu đưa em đi tắm, còn cô với mẹ thì đi làm bữa sáng.
Du Quai không biết tự tắm và thay đồ, được dẫn vào phòng tắm, nghe Gon bảo đi tắm thì nó tự động giơ hai tay lên để Gon cởi đồ cho mình. Gon sửng sốt một chút, rồi hiểu ý ngay. Cậu chưa bao giờ được tiếp xúc với những đứa trẻ khác nên không thấy có gì kì lạ, cởi đồ cho nó xong, dắt Du Quai vào bồn, tắm chung.
Em trai thật là ngoan, ngồi yên để Gon xoa xà phòng, mặc đồ cũng yên lặng để Gon mặc cho mình, người anh mới nhận chức thấy mình có thể chăm em thì vui vô cùng.
Hài lòng dắt Du Quai đi ăn sáng, chủ động đút cho nó ăn. Mito và mẹ cô nhìn nhau giây lát, hiếm khi thấy Gon hưng phấn như vậy, thôi kệ, mấy khi mà bỗng dưng lại có em cơ chứ, để thằng bé vui vẻ đi.
Ăn sáng xong, Gon dắt em vào rừng chơi. Đối với Gon, rừng chính là công viên của cậu, những con vật nhỏ nơi đây đều là bạn của cậu, Gon vô cùng hào hứng nói với Du Quai :" Để anh giới thiệu cho em người bạn mới của anh, bạn ấy là sóc bay, tên là Tasha. Đáng yêu lắm. Nhưng dạo này Tasha sắp sinh em bé nên ít khi ra chơi."
Nói xong, Gon dắt Du Quai chạy tới một gốc cây, thoăn thoát leo lên, trèo đến ngang một cái lỗ nhỏ trên cây thì cất tiếng gọi :"Tasha." Gọi mấy lần mà vẫn không thấy gì, Gon khó hiểu gãi đầu, thò tay vào lỗ. Bỗng tay cậu bị cào, một bóng xám nhảy ra khổi ổ, thoắt một cái đã chẳng thấy đâu.
"Tasha?"
Gon vẫn không hiểu sao, thò tay vào lỗ sờ sờ, bỗng thấy có vết máu, hình như Tasha bị thương. Gon cau mày, nhảy xuống, nói với Du Quai đang ngồi ngẩn dưới gốc cây :" Tiểu Quai, em ngồi yên chờ anh, anh đuổi theo Tasha rồi về ngay."
"Ưm." Tiểu Quai gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tasha là sóc bay, có thể bay trong phạm vi ngắn, nay bị hoảng sợ nên chạy rất nhanh. Khi Gon tìm thấy nó, nó đã chuẩn bị sinh rồi. Mãi lúc mấy con sóc con ra đời, được sắp xếp chỗ ở xong thì trời cũng tối.
Gon vô cùng mệt mỏi lê bước về nhà, vừa tới cửa thấy dì Mito tươi cười ra đón :" Về rồi à, sao muộn vậy....Tiểu Quai đâu?"
Lúc này Gon mới nhớ ra là mình để quên em trong rừng. Lần đầu có em, dù cậu thích lắm nhưng vẫn chưa quen việc có một đứa bé đi theo bên mình cần cậu trông, cứ thế để mất em trong rừng, Gon vừa sợ vừa lo suýt khóc.