Từ sau khi yến hội sinh nhật Hoàng Thượng kết thúc, có ngày không hiểu sao Mạnh yêu Yêu sẽ vô tình nghĩ đến Diêm Úy Khanh. Hắn nói sẽ tìm đến nàng cùng nhau dạo chợ, nhưng qua thời gian dài như vậy không có tin tức gì, có lẽ chỉ là lời khách sáo, Mạnh Yêu Yêu nghĩ thầm.
Kỳ thật, mấy ngày không gặp Diêm Úy Khanh, trong lòng cũng không nhớ như nàng tưởng tượng, chẳng qua, Mạnh Yêu Yêu trong lòng cảm thấy bản thân thích hắn, cho nên nhớ đến hắn.
Mạnh Yêu Yêu gọi Tiểu Anh đến, nàng hỏi Tiểu Anh: “Tiểu Anh, em cảm thấy, ta thật sự thích Diêm Úy Khanh sao?Sao mấy ngày không gặp, ta không nhớ hắn?”
Tiểu Anh lắc đầu, nói: “Tiểu thư, thích một người giống như Nhị công tử Triệu gia vậy, dù là trèo tường, cũng muốn đi tìm người mình yêu, muốn tới nhìn mặt nàng một lúc. Cho dù cách nhau muôn trùng sóng bể, thì cũng chẳng là gì cả, tiểu thư người hiểu không?”
Mạnh Yêu Yêu nhíu mày nói: “Ý của em là Triệu Câm thích ta, nói đùa gì thế?”
Tiểu Anh lắc đầu, không nói chuyện nữa.
Chạng vạng, gió nhẹ thổi qua, ánh trăng không lo nghĩ mà leo lên bầu trời. Mạnh Yêu Yêu chán nản gục đầu xuống, một tay đỡ mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đột nhiên, cỏ ngoài đầu tường lay động, nàng ngó ra ngoài xem thử, lại nhìn thấy Triệu Cầm đang nhảy từ trên tường xuống sân, Mạnh Yêu Yêu trợn mắt, đối với việc hắn trèo tường qua “bắt cóc” nàng, nhưng nàng cũng không trách hắn.
Triệu Câm chạy chậm qua, mở to mắt chớp chớp nhìn Mạnh Yêu Yêu nói: “Quả Đào Nhỏ, cùng ta ra ngoài chơi được không?.”
Mạnh Yêu Yêu lại một lần trợn mắt, dù sao thời gian cũng không quá muộn, ngốc ở nhà cũng chán, còn không bằng cùng Triệu Câm đi ra ngoài chơi. Mạnh Yêu Yêu gật đầu, giống như cá mặc câu mặc Triệu Cầm lôi đi.
Dọc đường đi, Triệu Câm che mắt Mạnh Yêu Yêu lại, nói muốn mang nàng đến nơi đẹp lắm. Trong lòng Mạnh Yêu Yêu không khỏi nghi ngờ, nhưng không có biện pháp, sức lực của nàng đâu có bằng hắn chỉ có thể để mặc hắn kéo đi.
Không biết đi rồi bao lâu, Triệu Câm chậm rãi buông tay che mắt Mạnh Yêu Yêu. Ta Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn kiến trúc đồ sộ trước mắt, mặt trên viết: Hoan Ngọc Lâu.
Mạnh Yêu Yêu giật mình, Hoan Ngọc Lâu chính là đệ nhất thanh lâu ở kinh thành, nàng gầm lên: “Triệu Câm, tên chó chết nhà ngươi, gan thật lớn, dám đưa ta đến nơi như này!!!”
Triệu Câm lôi kéo cánh tay nàng, làm nũng nói: “Ai nha Quả Đào Nhỏ, ta đưa ngươi đi mở mang tầm mắt, nơi này mới mua được một nam hoa khôi rất đẹp, ngươi không muốn nhìn một cái sao?”
Mạnh Yêu Yêu bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn hắn, nói: “Ta chính là cô nương nhỏ ngây thơ, sao có thể đi vào những nơi như này, ngươi đúng là có bệnh.”
Triệu Câm lấy ra một bức họa, trên tranh vẽ một nam nhân anh tuấn, đẹp giống như nam yêu tinh. Sau đó hắn mở miệng: “Yêu Yêu, hoa khôi ở đây đều là cấp bậc này nha.”
Mạnh Yêu Yêu sợ ngây người, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó bước đi.
Triệu Câm bị thái độ chuyển biến cực nhanh của nàng làm cho cười ha hả.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Yêu Yêu vào thanh lâu, một thân bạch y trang điểm thuần tịnh, nhìn nàng có vẻ không hợp với nơi vàng son hoa xa truỵ lạc này.
Mạnh Yêu Yêu và Triệu Câm chất phác mà đứng ở cửa, nàng lặng lẽ nhìn Triệu Câm nói: “Thanh lâu không phải là nơi mà người như ngươi hay đến sao? Sao nhìn chẳng thành thục chút nào vậy.”
Triệu Câm mở to hai mắt nhìn, nói: “Ngươi làm sao thế, ta là một nam sinh thanh thuần sao có thể thường xuyên đi đến nơi như này!”
Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ mà nhìn nhìn hắn, lắc đầu ngay sau đó tự mình chậm rãi đi vào. Nàng tò mò mở to mắt mà nhìn trái nhìn phải, thật ra có không ít công tử nhà giàu đang uống rượu với các kĩ nữ. Nàng chán ghét quay đầu đi, Triệu Câm đột nhiên lắc mình lại chắn trước mặt nàng.
“Làm sao?” Mạnh Yêu Yêu hỏi.
Ánh mắt hắn trốn tránh, ấp úng nói: “A? Không có gì a?”
Mạnh Yêu Yêu mày nhăn lại, dùng sức đẩy hắn ra, vừa ngẩng đầu, thì thấy hai nữ một nam đang hôn hít, điên loan đảo phượng, tên nam nhân kia còn thỉnh thoảng hôn vào mặt mỗi cô một cái.
Mặt nàng đỏ lên, quay đầu đi.
Triệu Câm khuyên mãi mới lôi được Mạnh Yêu Yêu cách xa chỗ đó, kêu mấy cô nương có gương mặt nhanh nhẹn đến đánh đàn. Lại gọi thêm mấy bình rượu ngon.
Qua ba lần rót, Triệu Câm và Mạnh Yêu Yêu có chút say, mấy nữ tử kia thấy Triệu Cẩm có chút say bắt đầu dán lên người hắn, nhưng toàn bộ đều bị Triệu Câm vô tình mà đẩy ra.
Mạnh Yêu Yêu thấy thế, mở miệng nói: “Uy, Triệu Câm, có thể đừng nhàm chán thế không, ai ** tới thanh lâu chỉ uống rượu mà không chơi chứ?.”
Triệu Câm nghe xong lời này mày nhăn lại, đôi mắt hình như nhiễm vài phần bực bội, ngửa đầu một ngụm uống cạn ly rượu, giọng nói mang theo men say: “Mạnh Yêu Yêu, ngươi quản ta chơi hay không à?.”
Mạnh Yêu Yêu nhìn hắn một chút, nói: “Ta mới không hiếm lạ quản ngươi, ai đúng rồi, ngươi nói nam… Nam hoa khôi, đâu rồi?!”
Triệu Câm không nhẹ không nặng véo mặt Mạnh Yêu Yêu, nói: “Nhìn nam hoa khôi làm gì, bổn đại gia khó coi sao? Quả Đào Nhỏ, nhìn ta.”
Mạnh Yêu Yêu cho hắn một quyền, nói: “Đại ca! Đừng tự luyến. Ngươi không chơi, cũng không cho ta gọi hoa khôi, vậy chúng ta tới này làm gì?”
Triệu Câm không nhanh không chậm rót rượu, đưa cho Mạnh Yêu Yêu một ly, sau đó cầm ly của mình lắc hai cái, nói: “Uống rượu chứ gì nữa, muội muội.”
Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ mà nhìn hắn, nói: “Có bệnh à, uống rượu sao không đi tửu lầu, tới thanh lâu làm mẹ gì?!”
Triệu Câm không nhanh không chậm mà nói: “Có không khí.”
Lúc này mắt hắn đã nhiễm men say, một tay chống cằm, khóe miệng hơi cong, nhìn chằm chằm vào Mạnh Yêu Yêu, không hề che giấu ánh mắt.
Mạnh Yêu Yêu uống một hơi cạn sạch, đôi mắt kia nhìn chằm chằm khiến mặt nàng đỏ lên. Vốn tửu lượng đã không tốt giờ thấy hơi chóng mặt.
Nàng dí ngón tay vào mũi Triệu Câm nói: “Rót cho Gia!”
Triệu Câm híp mắt mà nhìn chằm chằm Mạnh Yêu Yêu, nhàn nhạt nói một tiếng: “Không.”
Mạnh Yêu Yêu bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm một câu không biết nói cái gì, sau đó tự mình rót rượu.
Triệu Câm uống hơi nhiều, những nữ tử thanh lâu đó thấy hắn uống nhiều nhưng vẫn không nắm bắt được hắn. Triệu Câm nhíu nhíu mày, đứng dậy, ném hai xâu tiền lên bàn, sau đó túm Mạnh Yêu Yêu chạy ra ngoài.
Mạnh Yêu Yêu bị động tác của hắn làm cho trì độn, muốn tránh ra, nhưng Triệu Câm sức lực quá lớn. Nàng hô: “Triệu Câm ngươi làm gì thế?!”
Triệu Câm nói: “Không uống.”
Mạnh Yêu Yêu dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, say hô hô mà nói: “Ngươi nói không uống thì sẽ không uống nữa chắc, dựa vào cái gì?! Ta còn chưa uống đủ!”
Giọng Triệu Cẩm bắt đầu nhẹ nhàng, như dỗ trẻ con: “Quả Đào Nhỏ, ta mua bánh gạo hoa quế cho ngươi.”
Mắt Mạnh Yêu Yêu sáng lên, lôi kéo cánh tay Triệu Câm không bỏ: “Vậy được rồi ta muốn ăn thật nhiều.”
Triệu Câm cười cười: “Được, ăn thành chú heo nhỏ.”
Mạnh Yêu Yêu nghiến răng, theo hắn đi chợ khuya, hơn nữa còn bắt Triệu Câm mua cho nàng hai túi bánh gạo hoa quế lớn.
Bọn họ tùy tiện tìm một trà lâu, Mạnh Yêu Yêu vừa uống trà vừa ăn bánh gạo, bánh gạo vẫn giống như cũ, ngọt ngào, mềm mại như bông, nóng hầm hập. Nàng cắn một miếng, Triệu Câm ngồi ở đó chậm rãi uống trà.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu xuống những viên đá xanh, trên đường người cũng bắt đầu đông, tiếng rao hàng nhộn nhịp, chim sẻ ríu rít tiếng kêu, tiếng vó ngựa nện xuống đất. Mạnh Yêu Yêu uống trà ăn bánh gạo, có chút tỉnh rượu, đột nhiên nàng thấy năm tháng trôi qua bình đạm như vậy, cũng khá tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT