Mọi chuyện bắt đầu từ khi Mạnh Yêu Yêu có trí nhớ, nàng đã mơ màng có hôn ước với vị Nhị công tử Triệu gia Triệu Câm.
Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, cũng đúng, khuôn mặt của hắn giống như được Nữ Oa tỉ mỉ khắc ra. Đôi mắt đào hoa, đuôi mắt thon dài, giống như hồ ly tinh. Đôi mày lá liễu khiến cho cặp mắt đào hoa kia càng thêm mê người, cái miệng nhỏ hồng nhuận trêu chọc người ta, khiến cho không ít cô nương ở kinh thành thần hồn điên đảo. Ai mà không thích thiếu niên lang xinh đẹp chứ?
Mạnh Yêu Yêu vốn là không muốn cùng hắn giao tiếp, nhưng hắn giống như khối kẹo mạch nha, kéo thế nào cũng không ra, Mạnh Yêu Yêu không thích hắn, nhưng làm thế nào đây, ai bảo Triệu gia và Mạnh gia quan hệ khăng khít chứ? Ngày thường hắn luôn là trèo tường tới tìm Mạnh Yêu Yêu, nàng không ngừng cảnh cáo hắn: “Ngươi mà vào nữa ta sẽ chém ngươi!”
Hắn hình như không thèm để trong lòng, luôn khoanh tay trước ngực, nhướng mày nói: “Mạnh Yêu Yêu, đừng cho là ta không biết, sức bé như con kiến của ngươi mà đòi chém ta, đi, đi chơi với tiểu gia.”
Mạnh Yêu Yêu cho dù trong lòng vạn phần không muốn, nhưng mỗi lần đều bị hắn nghĩ ra các cách đưa đi.
Hắn thật sự là một tên phiền phức!!!
Hôm nay, đúng lúc nắng gắt, tia nắng nóng xuyên qua các tán cây ngô đồng trong viện, bóng tán cây loang lổ chiếu xuống phiến đá lát sân, gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi ấm mùa hè. Mạnh Yêu Yêu ôm mèo chậm rãi đi đến cửa phòng, thì thấy tên Triệu Câm đang đứng đó, hắn một thân huyền y, nhướng mày vẫy tay với cô nương trước mặt, cười một chút.
“Đen đủi.” Mạnh Yêu Yêu ở trong lòng hung hăng mắng một câu. Nàng đặt mèo xuống, chậm rãi đi đến chỗ hắn.
“Lại muốn lừa ta ra ngoài?” Mạnh Yêu Yêu hỏi.
Hắn cười cười, tay khẽ vuốt sợi tóc của thiếu nữ, nói: “Yêu Yêu thật là thông minh.”
Mạnh Yêu Yêu nghe ra ý nghĩa khác trong lời nói của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hắn cười ha ha mang theo con mèo đang muốn nhảy qua bờ tường, túm cánh tay nàng chạy ra ngoài chợ.
Bọn họ đi dạo xung quanh, ánh mắt Mạnh Yêu Yêu dừng ở trước cửa hàng bánh gạo hoa quế,mùi hoa quế bay vào mũi nàng, nàng nuốt nuốt nước miếng, mặc kệ Triệu Câm kéo thế nào nàng cũng không chịu đi. Mạnh Yêu Yêu túm túm vạt áo hắn, hắn cười một chút, mua cho nàng một phần. Mùi thơm của hoa quế lẫn với hương bánh gạo, trong mắt nàng tràn đầy sự chờ mong mà cắn một miếng, mùi hoa quế thơm nức mũi bay thẳng lên đại não, kèm theo là vị ngọt của bánh gạo, một miếng này ăn rất thỏa mãn.
Triệu Câm nhìn thấy nàng ăn như vậy, lắc lắc đầu, nói: “Nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn thích ăn mấy thứ đồ ngọt thế này à.”
“Có bệnh, ta ăn cái gì ngươi quản được sao?”
Triệu Câm lại ra vẻ khiêm tốn, nói: “Được được được, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó~”
Mạnh Yêu Yêu bĩu môi. Triệu Câm cười ha hả đi tới đi lui bên người nàng, rất giống chuột, khiến cho người ta mệt tâm. Đột nhiên hắn túm cánh tay Mạnh Yêu Yêu lại, hưng phấn mà kêu: “Quả Đào Nhỏ! Ngươi xem! Quán gà nướng kia nhìn qua rất ngon!”
À đúng rồi, Mạnh Yêu Yêu sinh ra vào mùa hạ, lúc nàng sinh ra cây đào trong sân cũng kết quả. Mạnh lão gia liên tưởng đến “Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa”* vì thế nàng tên Mạnh Yêu Yêu, mà hắn và những người quen biết đều gọi nàng là: Quả Đào Nhỏ.
* Trích từ bài thơ “Đào Yêu” – Khổng Tử
Mạnh Yêu Yêu nhíu nhíu mày, gằn từng chữ mà nói: “Không mua.”
Đáy mắt Triệu Câm có chút mất mát, có chút giận dỗi mà nói: “Vừa rồi ngươi muốn ăn bánh hoa quế ta đã mua cho ngươi, hơn nữa tiền của ta tiêu thế nào cần ngươi quản à!”
“Ta nói ta muốn ăn bánh hoa quế à? Ta chỉ túm ngươi một cái ngươi đã mua cho ta. Bá mẫu để ta trông ngươi không tiêu tiền loạn.”
Hắn không buông tay: “Vậy không phải ngươi ăn hết rồi sao, một miếng cũng không phân người ta.” Hắn càng nói càng tủi thân, nước mắt đảo quang hốc mắt. Mạnh Yêu Yêu trợn mắt, mẹ nó, bắt nạt bà đây bao lâu ra mà giờ tự nhiên khóc? Cạn lời. Việc này khiến nàng có chút luống cuống.
“Ai ai ai, ngươi khóc cái gì, ta đi………… Rồi rồi rồi, mua, mua không được sao.”
Vừa nghe ta nói lời này, hai mắt hắn sáng rực, lập tức nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, nhấc chân đi về quán gà nướng. Mạnh Yêu Yêu cắn răng, nghĩ thầm: Bà đây trúng kế rồi……
“Triệu Câm! Cái tên khốn nạn! Trẻ trâu vô cùng!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Tên khốn nạn Triệu Câm vừa chạy vừa cười, Mạnh Yêu Yêu xách nhấc váy đuổi theo. Chờ đuổi kịp phải đánh chết hắn!
Từ đó kinh thành truyền ra một tin lan khắp các ngõ lớn nhỏ, Đại tiểu thư Mạnh gia đánh nhau với Nhị công tử Triệu gia truyền.
* Giải thích “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm” trích từ “ Kinh thi Trịnh Phóng Tử Câm”
Bài thơ này miêu tả một người đàn ông đang đợi người yêu của mình trên tháp, lo lắng đến nỗi anh ta đi đi lại lại không ngừng, không gặp nhau một ngày giống như cách nhau ba thu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT