Tết Âm Lịch qua đi chính là tết Nguyên Tiêu, mỗi năm tết Nguyên Tiêu đều sẽ làm lớn, đoán đố đèn, ngắm hoa đăng, từ từ. Ca vũ thăng bình, thật náo nhiệt.
Tết Nguyên Tiêu năm nay cũng vậy. Mạnh Yêu Yêu từ buổi sáng đã bắt đầu chỉnh trang cho bản thân, hôm nay nàng muốn cùng Triệu Câm đi đoán đố đèn xem hoa đăng.
Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Mạnh Yêu Yêu dẫn theo Tiểu Anh ra cửa.
Nguyên Tiêu hội đèn lồng, bầu trời kinh thành tràn ngập ánh đèn, nên ban đêm cũng giống như ban ngày vậy. Đi đến chỗ nào cũng là ánh đèn hoa đăng.
Mạnh Yêu Yêu bắt lấy tay Tiểu Anh chạy qua.
Tiểu ANh kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, người chậm một chút!”
Mạnh Yêu Yêu hô: “Ai nha nhanh lên Tiểu Anh, đoán đố đèn sắp bắt đầu rồi!”
Tiểu Anh hô: “Tiểu thư, cẩn thận đụng vào người khác!”
Mạnh Yêu Yêu không để ý đến, lo chạy về đằng trước trước chạy.
Rốt cuộc kịp thời đến chỗ đoán đố đèn, cầm sư gảy đàn, ca vũ hát. Mười dặm trường nhai đều là ánh đèn, tiếng người ồn ào. Mạnh Yêu Yêu đã thấy được Triệu Câm đứng trong đám người, vội vàng xách váy, nhanh chóng chạy về phía hắn.
Lúc này Triệu Câm đang tìm Mạnh Yêu Yêu. Đột nhiên có một bàn tay bé nhỏ mềm mại bắt lấy cánh tay hắn, Triệu Câm cúi đầu, thì ra là Quả Đào Nhỏ của hắn.
Triệu Câm sờ đầu Mạnh Yêu Yêu, mỉm cười một chút.
Mạnh Yêu Yêu nắm tay Triệu Câm, ngọt ngào mà nói: “Chúng ta cùng nhau đoán đố đèn nha?”
Triệu Câm cười gật gật đầu.
Năm nay đố đèn hình như có chút dễ đoán, Triệu Câm cùng Mạnh Yêu Yêu giải ra không ít. Nhưng có một câu mà hai người nghĩ mãi không ra.
Lúc này, ở đằng sau vang lên tiếng của một nam nhân, nói ra chính xác đáp án.
Mạnh Yêu Yêu cùng Triệu Câm quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Ngôn đang đứng ở phía sau họ.
Triệu Câm kinh ngạc nói: “Ca? Sao ca lại ở đây?”
Triệu Ngôn cười cười, sau đó mở miệng: “Đi xem hội đèn lồng với người nào đó.”
Vừa dứt lời, Diêm Úy Khanh xuất hiện bên cạnh họ, cười chào hỏi với họ.
Mạnh Yêu Yêu cong môi cười, thấy rõ mọi chuyện. Nhưng Triệu Câm lại không thể hiểu rõ.
Trò chuyện xong, Mạnh Yêu Yêu cùng hội Diêm Úy Khanh đi chung.
Mạnh Yêu Yêu cầm vạt áo Triệu Câm mà làm nũng: “Đi thôi Triệu Câm, chúng ta đi ăn bánh trôi đi ~”
Triệu Câm cười đồng ý.
Mạnh Yêu Yêu lôi kéo Triệu Câm chạy, còn vẫy tay với hội Diêm Úy Khanh ở đằng sau, ý bảo bọn họ cũng lại đây.
“Ai nha Triệu Câm chàng một chút đi!” Mạnh Yêu Yêu rảo bước, áo chàng đỏ trên người lay động.
“Chậm thôi Quả Đào Nhỏ.” Triệu Câm cũng không để ý, dùng vòng tay của mình mà che cho Quả Đào Nhỏ, che chở nàng.
Triệu Câm đáy mắt toàn là ý cười: “Sao nàng phải gấp như thế, mèo nhỏ tham ăn.”
Mạnh Yêu Yêu liếc xéo hắn một cái: “Vậy lát nữa chàng đừng ăn.”
“Không thèm tranh với mèo nhỏ.”
Hai người bước nhanh vào quá bánh trôi, muốn một chén bánh trôi lớn. Vừa quay đầu lại, Diêm Úy Khanh và Triệu Ngôn đang thở hổn hển bước vào.
Diêm Úy Khanh đỡ eo nói: “Mạnh Yêu Yêu, ngươi vì muốn ăn bánh trôi mà chạy thục mạng thế à, ta mẹ nó.”
Triệu Câm đút bánh trôi cho Mạnh Yêu Yêu, nói: “Các ngươi không hiểu đâu, đây là cảnh giới cao nhất của một kẻ tham ăn.”
Mạnh Yêu Yêu trong miệng còn nhai bánh trôi, nói không được, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bốn người ngồi vây tròn một bàn, ăn bánh trôi nói chuyện phiếm, cực kỳ vui vẻ.
Tiểu Anh: Mọi người có phải quên mất gì rồi không……
Ăn bánh trôi xong, Mạnh Yêu Yêu mới nhớ tới, nhìn nhìn chung quanh, hôi một tiếng: “Chết rồi, xong rồi, Tiểu Anh nhà ta đâu!”
Sakura: Ha hả, ta hắc hóa
Mạnh Yêu Yêu đang muốn lôi kéo Triệu Câm đi tìm Tiểu Anh, đột nhiên Tiểu Anh từ đâu nhảy ra.
Mạnh Yêu Yêu ôm chặt Tiểu Anh: “Ta còn tưởng rằng em gặp phải chuyện gì chứ.”
Tiểu Anh xấu hổ mà nói: “Tiểu thư, rõ ràng là ngài vội vã muốn đi đoán đố đèn mà bỏ rơi em.”
Mạnh Yêu Yêu: “A này…”
Mạnh Yêu Yêu nắm lấy tay Tiểu Anh, kích động mà nói: “Chúng ta hãy quên chuyện không vui đi.”
Tiểu Anh xấu hổ gật gật đầu.
Ban đêm Tết Nguyên Tiêu ở kinh thành đúng là rất náo nhiệt. Đã tới đêm khuya, trên đường vẫn vang lên tiếng trống người đến người đi tấp nập.
Đoàn người Mạnh Yêu Yêu đến bờ sông, bao hai con thuyền nhỏ ra sông thả đèn. Có ánh trăng và đèn Khổng Minh chiếu sáng trên bầu trời, trên mặt sông những làn sóng cũng lấp lánh.
Mạnh Yêu Yêu cởi giày ngồi ở đầu thuyền, đôi chân nhỏ vung vẩy trên mặt nước. Đột nhiên nàng mở miệng hô lớn: “Triệu Câm là tên ngu ngốc!” Kêu xong còn quay đầu lại mỉm cười với Triệu Câm.
Triệu Câm cầm chiếc đèn lồng cá chép mới mua mỉm cười mà nhìn nàng, nói: “Bao lớn rồi mà còn trẩu như vậy, ta là ten ngu ngốc thì nàng là cái gì? Nương tử ngu ngốc?”
Mạnh Yêu Yêu cứng họng, nói năng lộn xộn: “Cái… Cái gì, ta khi nào trở thành nương tử của chàng, chàng… Chàng còn chưa cầu hôn đâu!”
Triệu Câm đi qua ngồi xuống bên cạnh Mạnh Yeu Yêu, ôm chặt nàng: “Chờ tiểu gia ta cho nàng xem.”
Mạnh Yêu Yêu hừ một tiếng, giật chiếc đèn lồng cá chép trong tay Triệu Câm xem xét.
“Ai ca ca ta vì sao lại ôm Diêm Úy Khanh?”
“Chàng quản chuyện người khác làm gì.”
“Sao hai người họ lại không biết xấu hổ thế chứ?”
“Câm miệng đi.”
Tiểu Anh: Bóng đèn thì ra là ta
Pháo hoa nở rộ trên không trung, quanh quẩn là tiếng cười hi ha của hai đôi uyên ương, thật lâu không tiêu tan.
Tết Nguyên Tiêu qua đi, không biết sao Triệu Câm lại không tới tìm Mạnh Yêu Yêu, trong lòng nàng không khỏi có chút mất mát. Mà tận đến hôm nay Triệu Câm vẫn không đến tìm nàng, trong lòng nàng có chút mất mát, ngồi ở bên cửa sổ nhàn rỗi.
Đang lúc Mạnh Yêu Yêu nhìn con bướm ngoài cửa mà phát ngốc, Sakura thở hổn hển chạy vào, nói: “Tiểu thư, Triệu… Triệu gia nhị công tử hắn… Hắn đem sính lễ đến cầu hôn người!”
Mạnh Yêu Yêu giật mình, vội vàng chạy ra phòng chạy lên nhà chính, bên trong Triệu Câm mang theo sính lễ quỳ trước mặt cha mẹ nàng. Hắn thấy Mạnh Yêu Yêu tới, cười cười chớp mắt với nàng.
Mạnh Dao Dao nở nụ cười, cười cười lại khóc. “Tên ngốc này, sao bây giờ mới đến cưới ta?.”TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT