Vân Phiên Phiên đã uống món rượu hoa đào mà cô mua về từ quán rượu trên phố huyện.
Rượu hoa đào thời xưa là loại ủ lên men, số độ rất thấp, chỉ nặng đô hơn rượu gạo một tí.
Cho nên người thời xưa lúc nào cũng chơi trò ngàn chén không say được.
Nếu để Vân Phiên Phiên uống một ngàn ly rượu gạo, có lẽ cô cũng có thể ngàn chén không say.
Nhưng dù là vậy.
Thì tửu lượng của Tiêu Trường Uyên cũng kém tắm quá.
Mới uống có nửa vò đã xỉn quắc cần câu làm khùng làm điên.
Vân Phiên Phiên lo lắng sốt ruột nhìn Tiêu Trường Uyên, tận tình khuyên bảo: “Phu quân, sau này chàng uống ít rượu thôi nhé.”
Cô không muốn ngày nào thức dậy cũng phải thấy một con mèo say xỉn.
Tiêu Trường Uyên đưa lưng về phía cô, ngồi nhóm lửa trên ghế.
Cô không thấy biểu cảm trên gương mặt tuấn tú kia, chỉ có thể nhìn thấy cái tai hơi đỏ giấu sau món tóc đen của chàng.
“Được.”
Vân Phiên Phiên thấy Tiêu Trường Uyên gật nhẹ đầu, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thiếp đi đánh răng tiếp nhé, chàng đừng có nghịch lửa nữa, đợi lát thiếp vào nấu bữa sáng.”
Tiêu Trường Uyên nói: “Được.”
Vân Phiên Phiên cầm cái cốc, chạy ra con mương ngoài sân, tiếp tục đánh răng bằng cành dương liễu.
Đánh răng xong, cô đột nhiên thở dài một hơi.
Cô bắt đầu nhớ nhung bàn chải điện của mình.
Không biết bây giờ thế giới hiện thực thế nào rồi? Linh hồn của cô xuyên vào quyển tiểu thuyết này, vậy thân xác cô có khỏe không? Bố mẹ cô có phát hiện cơ thể cô có vấn đề không? Tốc độ dòng chảy thời gian ở thế giới tiểu thuyết và thế giới thực có giống nhau không?
Vân Phiên Phiên cầm cốc, nắm cành dương liễu, thầm lẩm nhẩm trong lòng gọi hệ thống.
—— Hệ thống, hệ thống, mi ở đâu?
Hệ thống không trả lời, như thể đã cắt đứt liên lạc với cô.
Có lẽ hệ thống đã rời khỏi thế giới này.
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ, vậy cũng tốt, nếu hệ thống cứ theo mình mãi, sống trong đầu mình như động vật ký sinh, vậy thì lúc cô làm mấy chuyện riêng tư như cởi quần áo tắm rửa đi vệ sinh đều bị bên ấy nhìn hết sạch sành sanh còn gì?
Sau khi nghĩ tới chuyện này, Vân Phiên Phiên liền tha thứ cho thái độ không quan tâm, để cô tự sinh tự diệt của hệ thống.
Đương nhiên, nếu cô có khả năng dạy dỗ hệ thống, dĩ nhiên cô sẽ dạy hệ thống một bài ra trò. Cô phải để nó biết, cô cũng chẳng dễ bắt nạt đâu. Nhưng bây giờ cô chỉ là một thiếu nữ xuyên sách bình thường, cô không có sức chống lại hệ thống, nên cô đành phải tiếp tục ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, chờ tới ngày được quay về hiện đại.
Vân Phiên Phiên rửa mặt xong thì bôi mỡ mặt kem tay. Lúc dọn dẹp bàn trang điểm, cô đột nhiên phát hiện mình mất một cây trâm ngọc.
Cô không nghĩ nhiều, chỉ cho là mình bất cẩn đánh rơi trâm ngọc ở xó xỉnh nào đấy.
Tiêu Trường Uyên vẫn đang chờ cô nấu cơm trong bếp.
Vân Phiên Phiên cất gương lược đi, nhanh chóng vào bếp bắt đầu nấu cơm.
Hai người cơm nước, dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, Tiêu Trường Uyên chẻ củi trong sân.
Vân Phiên Phiên cho gà ăn ở góc sân. Cô vừa ngước mắt lên thì thấy Giang Thúy Thúy đi tới từ cuối làng.
Ban nãy lúc ăn cơm, cô đã nghe thấy tiếng.
Hình như cuối làng lại nổ ra cãi cọ.
Vân Phiên Phiên vẫy vẫy tay với Giang Thúy Thúy, chờ cô bé đến gần, cô mới hỏi: “Thúy Thúy, họ thế nào rồi?”
Ngày hôm qua, trưởng làng hay tin trong làng có chuyện, cụ còn chưa uống được mấy chén rượu mừng đã phải vội bỏ bữa tiệc, chạy về chủ trì mọi chuyện. Nếu cụ về muộn hơn nửa chén trà, có lẽ đã có kẻ mất mạng trong làng.
Tính tình trưởng làng nhân từ hòa ái, bỏ rọ heo là hình phạt cũ đã lưu truyền từ mấy trăm năm trước. Trưởng làng không muốn tay người dân dính máu, làm hỏng không khí của làng họ Giang, cụ lập tức huỷ bỏ hình phạt này, chỉ đưa người đến huyện nha, giao cho huyện nha xử lý.
Dựa theo luật lệ của nước Mặc, những ai thông dâm mà chưa có hôn phối thì bị phạt 80 gậy, có hôn phối rồi bị phạt 90 gậy.
Giang Mỹ Dung và gã gian phu bị nha sai kéo xuống, hành hình trước mặt mọi người, mỗi kẻ ăn 90 gậy.
Phạt gậy là một kỹ năng sống, nặng hay nhẹ đều do nha sai hành hình định đoạt.
Người thường bị phạt 90 gậy nhất định sẽ tắt thở, nhưng nếu kẻ chịu hình nhét bạc cho nha sai hành hình, thế thì chuyện lại khác rồi. Chớ nói 90 gậy, chứ 900 gậy, nha sai cũng không đánh kẻ chịu hình tới chết được.
Cha của Giang Mỹ Dung đã lén đút cho nha sai ba mươi lượng bạc trắng, cuối cùng cứu được cái mạng của Giang Mỹ Dung.
90 gậy này chỉ làm Giang Mỹ Dung toạc một lớp da thôi.
Nhưng gã gian phu kia thì không tốt số như thế, nha sai đánh tới gậy thứ 68, gã ta đã tắt thở.
Về sau, Giang Xảo Nhi bất mãn vì Giang Mỹ Dung không bị sai nha đánh chết, nên đại náo ở huyện nha, một mực đòi họ xử Giang Mỹ Dung tội chết, bằng không chị ta sẽ lên kinh báo vua là đám quan sai nhận hối lộ bao che tội phạm. Kết quả thế nào ai cũng nghĩ ra được, Giang Xảo Nhi bị quan sai nhốt vào nhà lao.
Sáng hôm sau, Giang Xảo Nhi mới được thả ra từ ngục. Sau một đêm bình tĩnh lại, Giang Xảo Nhi không còn ghim đám nha sai chỗ quan phủ nữa, chỉ dám xả cục túc còn lại lên Giang Mỹ Dung. Chị ta về làng, lập tức đến nhà mẹ đẻ của Giang Mỹ Dung để tính sổ với Giang Mỹ Dung.
Nhưng Giang Mỹ Dung đã được cha mẹ cô ta giấu đi từ lâu.
Giang Xảo Nhi dò hỏi tung tích của Giang Mỹ Dung, đằng kia không nói cho chị ta.
Chị ta lập tức gọi đám họ hàng đến, phe phái hai bên lại vung tay đánh nhau ở nhà Giang Mỹ Dung.
Trưởng làng nghe được chuyện này, buông đũa xuống, vội vàng đến chủ trì dàn xếp, Giang Thúy Thúy cũng qua theo.
Giang Thúy Thúy nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn ban nãy, rùng hết cả mình: “Cô không thấy đâu, họ đánh nhau sợ lắm, có mấy đứa con nít còn sợ phát khóc ấy. May mà ông nội tôi chạy tới khuyên can họ. Bây giờ họ đang thương lượng phải bồi thường cho Giang Xảo Nhi thế nào đấy…”
Vân Phiên Phiên hỏi: “Vậy Giang Xảo Nhi nói sao?”
Giang Thúy Thúy thở dài một hơi, đáp: “Giang Xảo Nhi đòi ba mươi lượng bạc trắng thì mới cho qua chuyện này.”
Vân Phiên Phiên nhíu mày nói: “Ba mươi lượng bạc trắng sao đền nổi cuộc hôn nhân của chị ta…”
Giang Thúy Thúy đáp: “Ừ thì thế, nhưng chị ta còn phải nuôi hai con mọn mà…”
Hai thiếu nữ cùng thở dài, vì chuyện của Giang Xảo Nhi thật đáng buồn.
Nghe nói sau này, nhà Giang Mỹ Dung thật sự đền 30 lượng bạc cho Giang Xảo Nhi, Giang Xảo Nhi không còn đề cập đến tên của Giang Mỹ Dung nữa.
Mà Giang Mỹ Dung cũng không bao giờ quay lại làng họ Giang.
Làng họ Giang lại trở về vẻ bình yên như trước.
Vân Phiên Phiên cùng lên núi săn thú với Tiêu Trường Uyên, thấy cái cây lệch tán kia đã bị đốn mất.
Hai người nhìn nhau, thấy được sự câm lặng trong mắt kẻ kia.
Họ săn được hai con hoẵng, ngồi lên xe bò của Tạ Ngộ mang lên phố huyện bán. Trên đường về, họ lại gặp sơn tặc.
Lúc ấy Tạ Ngộ đang ngồi trước càng xe, cầm cương đánh xe.
Tiêu Trường Uyên đột nhiên vươn tay túm gáy Tạ Ngộ, giật cậu ta xuống khỏi xe bò.
Hai mắt Tạ Ngộ tối sầm, trời đất quay cuồng, lăn long lóc xuống đất. Cậu ta sợ tái mặt nhũn chân, còn tưởng cuối cùng Tiêu Trường Uyên đã quyết định giết mình. Không ngờ ba mũi tên bắn lén đột nhiên lao vút về phía chiếc xe bò của cậu ta, phát ra tiếng rít khi tên xé rách tầng không.
Tạ Ngộ lập tức sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu.
Nếu ban nãy Tiêu Trường Uyên không túm cậu ta, có lẽ cậu ta đã mất mạng tại chỗ.
Tiêu Trường Uyên rút mũi tên bắn lén ra, lật cổ tay lại, ba mũi tên lao nhanh từ tay chàng, bắn về phía bụi cỏ cách đó không xa.
Cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo kia dâng đầy sát ý, tựa như ác quỷ Tu La tàn nhẫn thích giết chóc.
Mấy tên sơn tặc trúng tên, lăn từ bụi cỏ trên sườn núi xuống. Đám sơn tặc còn lại không ẩn núp nữa, xách những cây đại đao phát ra ánh sáng lạnh thấu xương nhảy ra từ bụi cỏ, mặt mày dữ dợn. Bọn chúng giơ trường đao hướng về phía Tiêu Trường Uyên: “Ta phải giết ngươi!”
Vân Phiên Phiên sợ tới mức đồng tử co chặt, tim đập loạn xạ, còn quên cả thở.
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên bên tai cô.
“Nương tử, nhắm mắt lại.”
Cùng lúc đó, một bàn tay thon dài trắng nõn xương xương lạnh lẽo và nhẹ nhàng che mắt cô lại.
Trước mắt cô tối om.
Vân Phiên Phiên chỉ nghe thấy tiếng người gào thảm thiết, tiếng máu phun tung toé.
Cô sợ quá chẳng dám động cựa gì.
Mặt trời phương xa đỏ như màu máu, ráng chiều trải khắp vạn trượng, bao trùm mặt đất.
Dường như cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn trong không khí.
Toàn thân Vân Phiên Phiên lạnh toát, như người đang ở trong hầm băng.
Đám sơn tặc chết rất thê thảm, xác nằm la liệt bên chân Tiêu Trường Uyên.
Máu chảy thành sông lênh láng dưới chân.
Tiêu Trường Uyên thậm chí không cần bất kì vũ khí gì, chàng chỉ dùng sức tay mình đã đủ giết chết đám sơn tặc kia.
Tạ Ngộ đã thấy một Tiêu Trường Uyên giết người không chớp mắt.
Thấy một Tiêu Trường Uyên vô cùng mạnh mẽ.
Đây mới là Tiêu Trường Uyên thực sự.
Tạ Ngộ sợ tới mức mặt trắng bệch, môi run bắn, cặp mắt hoa đào hoảng sợ nhìn chàng.
Tiêu Trường Uyên lạnh lẽo như sương giá, thu tay về, lạnh lùng liếc Tạ Ngộ.
Chàng cảm giác được người Vân Phiên Phiên đang run bần bật dưới bàn tay mình.
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
Chàng không bỏ bàn tay lạnh toát ra khỏi mắt cô, chỉ ôm lấy eo cô bằng một tay, nhảy lên, dùng khinh công đưa cô tới một khoảng đất sạch sẽ. Nơi này không bị máu tươi nhiễm bẩn, chỉ có bụi cỏ xanh tươi mướt mát.
Tiêu Trường Uyên đứng yên rồi thì mới bỏ tay ra khỏi mắt Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, không sao rồi, đừng sợ.”
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run rẩy, cô chậm rãi mở mắt ra.
Cô thực sự không dám nhìn xuống dưới chân mình.
Chỉ dám đưa mắt nhìn gương mặt của Tiêu Trường Uyên.
Môi Vân Phiên Phiên không còn sắc máu, cô hỏi: “Đám sơn tặc kia đâu?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Chết rồi.”
Đồng tử của Vân Phiên Phiên hơi co lại, cô sinh ra trong thời đại hoà bình yên ổn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng giết người lại là một việc dễ dàng như thế.
Tiêu Trường Uyên lại còn giết người ngay trước mặt cô.
Vân Phiên Phiên sợ tới nỗi mặt tái nhợt cả đi.
Tiêu Trường Uyên thấy biểu cảm của Vân Phiên Phiên thì hơi cau mày lại.
“Nương tử, chúng không phải người, chỉ là súc sinh đội lốt người thôi.”
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Cô ngước hàng mi nhìn chàng: “Chàng đã từng giết người vô tội chưa?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Ta chưa.”
“Chưa thật à?”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, đáp: “Ta sẽ chỉ giết những kẻ muốn giết ta thôi.”
Vân Phiên Phiên nghe được câu nói ấy, lòng nhẹ đi rất nhiều, cô không chịu đựng nổi việc Tiêu Trường Uyên lạm sát người vô tội.
Nhưng đám sơn tặc này không phải là người vô tội.
Ban nãy chúng suýt giết Tạ Ngộ.
Sơn tặc chỉ là súc sinh.
Về phần 12 công thần đã chết dưới tay Tiêu Trường Uyên ở điện Anh Lan trong nguyên tác thì.
Vân Phiên Phiên ép bản thân không được nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Có một số việc, cô phải không nghĩ về nó thì mới bình tâm lại được.
Vân Phiên Phiên ngước mắt, nói với Tiêu Trường Uyên: “Thiếp không sao, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Trường Uyên liếc nhìn Vân Phiên Phiên, đáp: “Được.”
Tạ Ngộ đánh xe bò, dẫn họ rời khỏi con đường núi này.
Dọc đường, ba người đều không mở miệng nói gì.
Tạ Ngộ mặt tái mét, đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại cứu tôi?”
Bình thường những lúc nhìn Tạ Ngộ, ánh mắt của Tiêu Trường Uyên vô cùng lạnh nhạt, thậm chí thi thoảng còn pha thêm sát ý.
Cậu ta tưởng là Tiêu Trường Uyên ghét mình.
Tạ Ngộ thật sự không nghĩ ra lý do gì để Tiêu Trường Uyên cứu mình.
Tiêu Trường Uyên dịu dàng ôm thân thể đang run bần bật của Vân Phiên Phiên vào lòng.
Chàng nâng mi, nói nhẹ tênh: “Bởi vì ta không thể để nàng ấy mơ thấy ác mộng.”
[HẾT CHƯƠNG 31]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT