Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Triệu Nhu Âm, cô vội vàng chui vào giữa đám đông hóng hớt.
“Các người không thể giết cô ấy được!”
“Đây là chuyện của làng họ Giang chúng tôi, không tới lượt người ngoài như cô nhúng tay vào!”
Đám dân làng có cùng chung kẻ địch nhìn Vân Phiên Phiên, thậm chí có dân làng còn vươn tay tính đẩy Vân Phiên Phiên ra.
Nhưng tay anh ta chưa chạm tới vai Vân Phiên Phiên thì đã bị Tiêu Trường Uyên tóm chặt lại, vặn gãy tại chỗ.
Tên dân làng gào thảm thiết như con lợn bị chọc tiết.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên lạnh buốt, cặp mắt đen hung ác nham hiểm tràn đầy sát ý mãnh liệt.
Đôi môi mỏng của chàng hé mở, giọng trầm như nhỏ máu, khiến người ta rét run toàn thân.
“Ngươi dám động vào nàng ấy, ta sẽ xé nát ngươi…”
Tên dân làng nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, đau tới mức mặt mũi tái mét, chân nhũn ra, liên tục xin tha.
“Đại hiệp tha mạng, xin đại hiệp tha mạng ạ!”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nhìn anh ta, như đang nhìn một con kiến hấp hối giãy giụa.
Ánh mắt chàng lạnh căm căm, không có chút hơi ấm nào.
Chàng chậm rãi thả tay ra, hờ hững nhìn tên dân làng ngã dúi dụi.
Tên dân làng kia tái mặt ôm cánh tay mình, run lẩy bẩy vì đau. Anh ta cúi gằm đầu, môi run bắn lên vì sợ, không dám nói thêm một chữ.
Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt lạnh lùng thờ ơ lên, chậm rãi đảo quanh đám dân làng đứng ven bờ.
“Còn ai không sợ chết thì có thể động thủ thử xem…”
Giọng chàng khát máu như ma quỷ, mang theo hàn ý khiến người ta lạnh thấu xương.
Chàng trai áo đen lạnh lùng cô độc, tựa như Tu La trèo ra từ địa ngục, sát khí thấu xương lan tỏa khắp toàn thân.
Chàng như đặt mình trong địa ngục tàn ác, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Thế giới này sẽ tan thành tro bụi trong tay chàng.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Làn gió Thu hiu quạnh dường như cũng bị bao bọc trong hơi lạnh của băng tuyết.
Đám dân làng sợ tới mức đồng loạt lùi về đằng sau, mặt tái mét, không dám đối diện với Tiêu Trường Uyên, vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt.
Mấy trưởng lão của làng họ Giang xông xáo đứng ra hoà giải, khách khí khuyên bảo Tiêu Trường Uyên, làm dịu cơn giận lạnh lẽo của chàng.
“Thiếu hiệp chớ nên tức giận, mọi người chỉ hiều lầm thôi, đừng làm tổn thương hòa khí…”
“Phải đấy phải đấy, mọi người dĩ hòa vi quý, hà tất phải ẩu đả với nhau vì chuyện này…”
Triệu Mậu bổ nhào tới cạnh Triệu Nhu Âm, khóc lóc nói: “Tỷ, đệ đã mời Phiên Phiên tỷ tỷ tới cứu tỷ rồi.”
Triệu Nhu Âm lau những giọt lệ còn chưa khô trên mặt mình, đôi mắt hoe đỏ, răn dạy Triệu Mậu.
“Khóc cái gì mà khóc? Chị của đệ còn chưa chết đâu!”
Vân Phiên Phiên quan sát xung quanh, nhíu hàng mày đẹp hỏi: “Tại sao không thấy trưởng làng đâu?”
Trưởng lão khách khí giải thích: “Hôm nay con trai của Đại Lang đầy tháng, cả nhà trưởng làng đều lên trấn trên uống rượu mừng rồi…”
Đôi mày đẹp của Vân Phiên Phiên càng cau chặt lại, thảo nào họ lại làm rùm beng như thế.
Hóa ra là vì trưởng làng không có ở đây.
Vân Phiên Phiên nói: “Các người bắt nhầm rồi, Âm Âm cô nương không dan díu với ai cả.”
Bà vợ Giang Xảo Nhi của gã gian phu kia nghe vậy, lập tức đỏ gay mặt lên vì giận, đứng ra: “Ta có khăn tay của con dâm phụ này làm chứng đây. Tướng công của ta cũng đã xác nhận đấy là ả rồi. Chứng cứ xác thực như thế, chúng bay còn muốn lý sự gì?! Chẳng lẽ thế giới này không còn vương pháp nữa sao?!”
Vân Phiên Phiên nhìn Giang Xảo Nhi: “Này tỷ gì ơi, tỷ phát hiện ra họ ngoại tình từ lúc nào?”
Giang Xảo Nhi lạnh mặt nói: “Giờ Thìn (7-9h) hôm nay, tướng công vào núi săn thú mà quên lấy cung tên, nên ta cầm cung tên lên núi tìm tướng công. Nào ngờ thằng khốn nạn đáng bị băm thành ngàn mảnh này lại quấn quýt tằng tịu với một đứa con gái! Ta tức quá, bèn xông lên đánh chúng, nhưng lại bị tướng công túm chặt lại, nên đành trơ mắt nhìn con điếm kia mặc xiêm y vào, chạy xuống chân núi…”
Vân Phiên Phiên hỏi: “Tỷ tỷ đã thấy mặt ả dâm phụ kia chưa?”
Giang Xảo Nhi nói: “Nó luôn che mặt bằng tay, ta chưa từng nhìn thấy mặt nó…”
Vân Phiên Phiên lại hỏi: “Vậy tay phải của ả dâm phụ ấy có quấn băng không?”
Giang Xảo Nhi đáp: “Tình hình lúc ấy hỗn loạn như thế, làm sao ta để ý được tay nó có quấn băng hay không?”
Vân Phiên Phiên nhíu mày nói: “Vậy thì hơi lạ đời rồi. Mấy hôm trước Âm Âm cô nương bất cẩn bị thương ở cánh tay, tay cô ấy băng bó từ hôm ấy tới giờ, chỉ cử động được tay trái thôi. Tỷ nói ả kia che mặt bằng tay, còn nói cô ta mặc quần áo vào. Cánh tay của Âm Âm cô nương bị thương, chắc chắn không thể làm được hai việc này cùng một lúc. Dù cô ấy thực sự che mặt bằng tay, thì tỷ nhất định phải thấy lớp băng bó trên tay cô ấy chứ.”
Giang Xảo Nhi cười khẩy nói: “Ai mà biết được thương tích trên tay con ả dâm phụ này có phải là giả bộ không?”
Vân Phiên Phiên tìm được thầy lang Chu trong đám đông: “Vị này chính là thầy lang Chu, tỷ có thể nhờ ông ấy kiểm tra vết thương thử xem.”
Chu Kỷ Nhân và Trần Phạp Thiện luôn đứng trong đám đông quan sát trò khôi hài này.
Bị Vân Phiên Phiên điểm danh, Chu Kỷ Nhân lập tức tiến lên mấy bước nói: “Tôi có thể làm chứng, thương tích của Âm Âm cô nương không phải là giả, chính tay tôi đã băng bó cho cô ấy hai hôm trước.”
Giang Xảo Nhi đốp ngay: “Vậy đã là gì? Lúc ấy ta lục soát thấy chiếc khăn tay của con đĩ này trên người chồng ta, trên đấy còn thêu tên của nó. Chẳng lẽ chúng bay còn định đổi trắng thay đen nữa?!” Nói đoạn, Giang Xảo Nhi lấy chiếc khăn kia ra khỏi tay áo, đưa cho Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên nhận chiếc khăn này, quả thật có một chữ “Âm” nhỏ được thêu bằng chỉ màu đỏ nhạt dưới góc phải của khăn.
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
Sao cái khăn này giống cái mà hôm nọ con ả xấu đui kia ném vào mặt chàng thế.
Triệu Nhu Âm đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Đây là chiếc khăn tôi bất cẩn đánh rơi hai hôm trước, tôi không hề quen biết gì chồng bà.”
Chiếc khăn này chính là chiếc mà Triệu Nhu Âm dùng để quyến rũ Tiêu Trường Uyên hôm trước. Ngày ấy, sau khi Tiêu Trường Uyên bỏ đi, Triệu Nhu Âm tìm mãi trên sườn núi mà không thấy khăn đâu, cô ả còn tưởng nó bị gió cuốn vào sông, trôi theo dòng nước rồi.
Không ngờ nó lại bị gã gian phu này nhặt được, gã còn bỏ vào trong quần áo mang theo bên người.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhu Âm cảm thấy cơn buồn nôn trào dâng trong ngực.
Lũ đàn ông tầm thường thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô ả đều đáng chết.
Gã đáng chết thì thôi, còn cố tình kéo cô ả phải chết cùng.
Cô ả ước chi mình có thể chém gã thành ngàn mảnh.
Muốn giao thiệp hiệu quả, thì cần xây dựng nó trên nền tảng trật tự được duy trì trấn áp.
Có anh sát thần Tiêu Trường Uyên tọa trấn ở đây, Triệu Nhu Âm rốt cuộc có thể nói hết những điều cô ả chưa kịp nói xong lúc ở nhà mình, tiếp tục lý luận với Giang Xảo Nhi.
“Nếu bà không tin thì cứ hỏi chồng bà mà xem, coi gã có biết vết bớt trên người tôi ở chỗ nào không.”
Giang Xảo Nhi hỏi gã gian phu trong rọ heo: “Bớt của con điếm này ở đâu?”
Gã gian phu lảng mắt đi, không nói gì.
Giang Xảo Nhi nổi giận đùng đùng: “Ông nói đi!”
Triệu Nhu Âm cười nhẹ: “Đương nhiên gã ta không biết rồi, vì gã có quen biết gì tôi đâu, chỉ biết tôi ở làng họ Giang thôi.”
Giang Xảo Nhi nói: “Nếu tướng công ta không quen biết con đĩ nhà mày, thì tại sao lại bôi nhọ mày?”
“Tất nhiên là để bảo vệ tình nhân thật sự của gã rồi.”
Cô ả cố ý dùng giọng điệu châm chọc để châm ngòi thổi gió: “Chồng bà có chết cũng một mực bảo vệ con điếm kia. Xem ra, trong lòng tướng công của bà, con đĩ ấy còn quan trọng hơn tính mạng gã. Bà thì lại bị gã lừa xoay vòng vòng như con khỉ…”
Giang Xảo Nhi bị lời của Triệu Nhu Âm chọc giận, mặt đỏ rần lên vì tức. Chị ta xoay người tay đấm chân đá gã gian phu trong lồng heo: “Mày còn dám lừa bà vì một con đĩ điếm! Vì con đĩ ấy mà mày nguyện bỏ cả mạng để gạt bà!”
Gã gian phu trong rọ heo điên cuồng xin tha: “Xảo Nhi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, nàng tha thứ cho ta đi! Ta không dám nữa đâu!”
Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng điệu khẩn khoản của gã gian phu kia, hàng lông mày đẹp đột nhiên chau lại.
Sao giọng thằng cha khốn nạn này nghe quen thế nhỉ?
Đầu cô đột nhiên nảy ra một ý.
Vân Phiên Phiên nói: “Tôi từng gặp đôi nam nữ chó má này rồi.”
Hôm ấy, cô và Tiêu Trường Uyên bắt gặp một cặp nam nữ đang hú hí với nhau, giọng đàn ông kia chính là giọng của gã gian phu này.
Giang Xảo Nhi quay đầu lại, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ lừ.
“Cô gặp chúng từ bao giờ?”
Vân Phiên Phiên chậm rãi nói: “Khoảng hơn nửa tháng trước, lúc tôi và phu quân lên núi săn thú, chúng tôi từng thấy một đôi hú hí với nhau ở chỗ cái cây lệch tán. Giọng của chồng tỷ giống hệt giọng gã đang hú hí lúc ấy.”
Giang Xảo Nhi nghe thấy cái cây lệch tán thì đã gần tin hẳn.
Hôm nay chính chị ta cũng phát hiện đôi gian phu dâm phụ này ở chỗ cái cây cổ thụ xiêu vẹo ấy. Không ngờ chúng lại dan díu với nhau sau lưng chị ta lâu như vậy…
Nghĩ đến đây, Giang Xảo Nhi tức tới nỗi toàn thân run lên, máu nóng sôi trào, chỉ ước có thể tự tay giết tên lăng nhăng này. Chị ta kéo tóc gã gian phu, chửi ầm lên: “Thằng súc sinh này, nửa tháng trước mày đã đi tằng tịu ong bướm rồi à! Hôm nay bà không đánh chết mày thì bà không tên là Giang Xảo Nhi nữa!”
Gã gian phu bị túm chặt tóc, kêu rên đau đớn: “Xảo Nhi ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi!”
Tiêu Trường Uyên im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên hé đôi môi mỏng nói: “Tên của cô gái đã dan díu với gã ta có một chữ ‘Dung’.”
Sau khi khôi phục võ công, thính giác và thị giác của Tiêu Trường Uyên đều hơn hẳn người thường, chàng có thể nghe rõ được rất nhiều tiếng động mà người thường không thể nghe thấy.
Ngày ấy, khi Vân Phiên Phiên kéo tay chàng lôi chàng chạy xuống núi, chàng đã nghe thấy tiếng đối thoại của đôi nam nữ ở đằng sau.
Gã đàn ông nọ gọi cô ả kia là Tiểu Dung.
Giọng Tiêu Trường Uyên trầm thấp lạnh lẽo, tựa như gió lạnh sương tuyết, rơi vào tai mọi người.
Giang Xảo Nhi nghe vậy, nhất thời sửng sốt: “Dung? Giang Mỹ Dung? Hóa ra là con điếm Giang Mỹ Dung kia!”
Chị ta tức nổ đom đóm mắt, mắt đỏ lừ xông vào đám đông.
Cùng lúc đó, một cô gái trẻ xinh đẹp trong đám người đột nhiên tái mặt. Cô ta xoay người, cất bước chạy trốn. Cô ta không chạy còn đỡ, vừa chạy là lập tức chứng thực tội trạng của mình. Cô gái trẻ này chưa chạy được mấy bước đã bị một người đàn ông tức đỏ mặt tía tai bắt lại.
“Con đĩ này, dám lăng nhăng với thằng khác sau lưng ta à?! Xem ta có giết mày không!”
Gã nọ tát cô ta một cái nảy lửa. Cô ta ôm mặt ngã lăn ra đất, rồi bật dậy, bò lên trước bằng cả tay lẫn chân.
Giang Xảo Nhi chồm tới, ba người đánh đấm cắn xé nhau loạn xạ.
Đám người ven sông rối cả lên.
Triệu Mậu nhân cơ hội này thả Triệu Nhu Âm ra khỏi rọ heo. Sau khi thoát rồi, Triệu Nhu Âm lập tức nhặt một hòn đá ven bờ, mặt mũi hằm hằm đi về phía gã gian phu. Tên kia sợ quá tái cả mặt đi, bò về đằng sau trong lồng heo: “Cô muốn làm gì? Cô đừng tới đây!”
Triệu Nhu Âm có thù tất báo, cô ả giơ tay lên, khuôn mặt lạnh tanh. Cô ta giơ cao cục đá, đột nhiên đập nó lên đầu gã gian phu.
“Tên súc sinh nhà mi đổ oan cho ta, tên súc sinh nhà mi bôi nhọ ta…”
Gã gian phu bị đập vỡ đầu chảy máu, cất tiếng gào thảm thiết: “Cứu với! Xảo Nhi! Mau tới cứu ta với!”
Máu tươi đầm đìa bắn lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Triệu Nhu Âm.
Cô ả chẳng chớp mắt lấy một cái.
Tựa như dưới tay cô ta không phải là mạng người, mà là một con gà rừng đang chờ bị giết thịt.
Tiếng kêu la của tên gian phu kia càng lúc càng yếu hơn.
Về sau, Triệu Mậu ôm chặt Triệu Nhu Âm, khóc lóc nói: “Tỷ, mau dừng tay lại! Gã ta sắp bị tỷ đập chết rồi!”
Bấy giờ Triệu Nhu Âm mới hoàn hồn, cô ta lau vết máu đỏ tươi trên mặt đi.
Triệu Mậu tái mặt nói: “Ban nãy lúc chị ra tay, Tiêu…”
Cậu chàng khựng lại, lập tức sửa lời: “Thạch Đầu ca ca đã đưa Phiên Phiên tỷ tỷ đi rồi.”
Triệu Nhu Âm nghe vậy, lập tức đứng dậy, xách váy đuổi theo. Cô ả vừa đuổi vừa sửa sang lại dung nhan, lau khô vết máu trên mặt, chỉnh lại búi tóc rối bời…
Cô ả cố gắng chạy như điên, rốt cuộc đuổi kịp Vân Phiên Phiên.
“Vân Phiên Phiên!”
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Nhu Âm chạy tới từ đằng xa.
Triệu Nhu Âm chạy đến trước mặt Vân Phiên Phiên, một tay chống đầu gối, không ngừng thở dốc.
Cô ả đứng dậy, yên lặng nhìn Vân Phiên Phiên.
“Hôm nay cảm ơn cô đã tới cứu tôi.”
Vân Phiên Phiên còn tưởng cô nàng xinh đẹp này tính nói cái gì, hóa ra cô ta chỉ tới để cảm ơn. Cô cong mắt lên, đáp: “Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà.”
Cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ của Vân Phiên Phiên cong như vầng trăng non.
“Bởi vì hôm qua lúc cô uống rượu, trông cô cá tính lắm.”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy câu này, khẽ nhíu mày.
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc kia lập tức lạnh đi.
Triệu Nhu Âm ngẩn ra: “Cá tính?”
Vân Phiên Phiên cười, gật đầu: “Không ngờ tôi lại gặp được một cô gái phong cách như thế ở đây. Nếu hôm nay không cứu cô, sau này tôi nhất định sẽ hối hận, biết đâu còn mơ thấy ác mộng…”
Triệu Nhu Âm đần thối ra nhìn Vân Phiên Phiên.
Cô ả không ngờ, Vân Phiên Phiên còn dịu dàng hơn tưởng tượng của cô ta gấp trăm lần.
Rõ ràng cô gái này hiền lành tốt tính nên mới tới cứu cô ả, nhưng lý do của muội ấy lại là một lời ngợi khen cô ả cá tính rất đỗi dịu dàng.
Muội ấy chẳng những không khoe khoang lòng tốt của mình, ngược lại còn hòa nhã khen ngợi cô ả…
Đúng lúc cô ta tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, muội ấy đưa tay giúp đỡ cô ta mà không hề do dự.
Từ nhỏ, Triệu Nhu Âm đã lớn lên trong lãnh cung lạnh lẽo, cô ta từng gặp vô số phi tần điên loạn, vô số người hầu vô tình.
Nhưng cô ta chưa từng gặp ai dịu dàng như Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên, rồi lại quay khuôn mặt đẹp qua nhìn Triệu Nhu Âm…
Chàng mím đôi môi mỏng, hàng lông mày cau chặt.
Cuối cùng chàng sầm mặt, túm cánh tay Vân Phiên Phiên, hung hăng kéo cô về.
Triệu Nhu Âm đứng tại chỗ, mãi mà chưa hoàn hồn.
Phải tới lúc cậu em Triệu Mậu của cô ả thở hồng hộc mướt mát mồ hôi chạy tới: “Tỷ, sao tỷ chạy nhanh thế?”
Triệu Nhu Âm mới hoàn hồn, ghét bỏ nhìn Triệu Mậu: “Đấy là vì đệ chạy chậm quá đấy!”
Triệu Mậu lau mồ hôi trên mặt bằng tay áo, nghi hoặc hỏi: “Tỷ, sao tỷ biết Phiên Phiên tỷ tỷ sẽ đến cứu tỷ?”
“Bởi vì muội ấy đã đổi thuốc của tỷ thành thuốc xổ…”
Triệu Nhu Âm nhớ tới Vân Phiên Phiên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người ửng hồng ngượng ngùng, ánh mắt trở nên vô cùng dịu êm.
“Chỉ có phụ nữ mới biết cách đối xử dịu dàng với phụ nữ thôi…”
Triệu Mậu thấy Triệu Nhu Âm đánh giá khá tốt về Vân Phiên Phiên, bèn cố gắng khuyên cô ả từ bỏ Tiêu Trường Uyên bằng mọi cách: “Tỷ, nếu Phiên Phiên tỷ tỷ đã đối xử với tỷ tốt như vậy, thì tỷ đừng đi tranh giành Tiêu Trường Uyên nữa. Nếu tỷ cướp mất hắn ta, Phiên Phiên tỷ tỷ sẽ đau lòng lắm…”
“Đương nhiên tỷ sẽ không tranh giành Tiêu Trường Uyên nữa…” Triệu Nhu Âm nói bằng giọng điệu rất đỗi dịu dàng: “Bởi vì tỷ muốn cướp Vân Phiên Phiên về…”
Triệu Mậu nghe được câu trước thì khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng nghe đến câu sau, hơi thở lại nghẹn đứ trong họng cậu ta.
“Ta phải lấy người phụ nữ của gã đàn ông vĩ đại nhất trên thế giới này!”
Triệu Mậu: “…” Thôi xong, chị mình điên hẳn rồi.
.
Còn ở bên kia, Giang Xảo Nhi, Giang Mỹ Dung, và cả chồng của Giang Mỹ Dung đang ẩu đả túi bụi.
Cha của Giang Xảo Nhi là một trong các trưởng lão của làng họ Giang, cha của Giang Mỹ Dung cũng là một trong các trưởng lão của làng họ Giang, điều ấy có nghĩa là, đằng sau cả hai đều có ô dù. Họ hàng hang hốc đôi bên thấy tình hình không ổn, lập tức nhào lên tách cả ba ra.
Mấy người vào khuyên can cũng bị tẩn ra trò, mọi người cú lên, đánh đấm chẳng biết nặng nhẹ.
Vì thế cuối cùng kẻ khuyên can cũng nhào vô trận chiến.
Đây vốn chỉ là chuyện riêng tư của hai nhà, cuối cùng lại thành hai phe phái kéo bè kéo lũ choảng nhau.
Cảnh tượng hỗn loạn càng lúc càng máu chiến hơn.
Giang Xá Ngư dáng cao như ngọc đứng bên bờ, nhìn đám đông xô xát thành cụm với nhau, đôi môi đỏ như máu chậm rãi nhếch lên.
Hình ảnh hỗn loạn khắp nơi này, quả thực khiến lòng người sung sướng…
Giang Xá Ngư đứng đấy thưởng thức hồi lâu, rồi mới lưu luyến rời khỏi đây.
Tạ Ngộ và Mục Bách liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy trong mắt người kia dòng chữ “nên đi thôi”. Hai người cũng rời khỏi chốn này.
Chỉ có Trần Phạp Thiện đứng im không động cựa. Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn luôn đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, hai chân chưa từng rời khỏi mặt đất. Mãi đến khi đám đông hóng hớt trên bờ tản dần, Trần Phạp Thiện mới chậm rãi nhấc chân lên.
Dưới chân hắn, là một chiếc trâm ngọc xinh xẻo tinh xảo.
Trần Phạp Thiện bình tĩnh cúi người, nhặt cây trâm ngọc mình vừa giẫm dưới chân lên, bỏ vào trong tay áo.
Ban nãy lúc chạy tới đây, Vân Phiên Phiên đánh rơi cây trâm này. Khi ấy mọi người dồn hết sự chú ý vào Triệu Nhu Âm và gã gian phu, chỉ mình hắn thấy cây trâm này bị rớt. Hắn lập tức giẫm lên nó, không để ai khác phát hiện.
Trần Phạp Thiện ra lệnh cho Chu Kỷ Nhân: “Chúng ta đi thôi.”
Chu Kỷ Nhân cúi đầu nói: “Vâng ạ.”
Hai người về đến nhà, Trần Phạp Thiện lấy cây trâm ngọc ra khỏi tay áo.
Chu Kỷ Nhân nhìn thấy trâm ngọc Trần Phạp Thiện cầm, thì thào hỏi: “Điện hạ, chúng ta nhặt cây trâm này làm gì?”
Trần Phạp Thiện từ tốn cong môi, một nụ cười âm u hiểm độc hiện lên trên gương mặt tái nhợt ốm yếu.
“Nó không phải là trâm ngọc, mà là một lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng Tiêu Trường Uyên.”
.
Vân Phiên Phiên bị Tiêu Trường Uyên lôi xềnh xệch về.
Về đến nhà rồi, Tiêu Trường Uyên mới buông lỏng cánh tay cô ra.
May mà hôm nay, lúc Tiêu Trường Uyên chỉ mặt điểm tên dâm phụ Giang Mỹ Dung, chàng đã nói là “Cô ả dan díu với gã gian phu kia”.
Chứ không phải “Cô ả luyện ma công với gã gian phu kia”.
Chỉ mới nghĩ tới hình ảnh ấy, Vân Phiên Phiên đã thấy tê hết da đầu.
Như thể đầu mình bị pháo trúc làm nổ tung.
May mà ông trời phù hộ, không để Tiêu Trường Uyên phát hiện ra chân tướng này.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên hẵng còn sợ mãi.
Vân Phiên Phiên nâng hàng mi đen dày lên, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn Tiêu Trường Uyên, chém đinh chặt sắt nói: “Không sai, luyện ma công đâu chỉ bị bỏ rọ heo, thậm chí còn có thể bị dân làng trói vào cột gỗ thiêu sống ấy chứ. Thứ ma công này tà ác lắm, đáng sợ lắm. Chúng ta nhất định không được luyện, cũng không được đề cập tới hai chữ này với người ngoài, phu quân đã hiểu chưa?”
Mong rằng sau này Tiêu Trường Uyên không bao giờ nhắc tới hai chữ “Ma công” trước mặt người ngoài nữa.
Không thì cô khó mà chống chế cho qua chuyện được.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại có cái tính nói cứng không nghe, phải mềm mới chịu.
Chàng nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh đi, cả người toát ra khí hàn ngập tràn sát ý.
“Nếu chúng dám chạm vào nương tử dù chỉ một chút, ta sẽ khiến chúng chết không toàn thây.”
Giọng chàng trầm thấp như nhỏ máu, ngữ điệu tràn trề thái độ thù địch, không giống như đang nói dối.
“Xin chàng đừng…”
Vân Phiên Phiên không ngờ Tiêu Trường Uyên lại phản bác cô, cô lập tức dịu giọng khuyên chàng: “Đừng giết họ, dù họ không muốn thiêu chết chúng ta, thiếp cũng không muốn luyện loại ma công tà ác này. Về sau phu quân cũng đừng nhắc lại hai chữ này nữa, được không?”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy giọng điệu ôn tồn mềm mỏng của Vân Phiên Phiên, bấy giờ mới ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, ta nghe nương tử.”
.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức giấc, Vân Phiên Phiên không tìm thấy Tiêu Trường Uyên trong nhà.
Cô đẩy cửa ra thì phát hiện Tiêu Trường Uyên xách theo vò rượu, ngồi trên đống củi bỏ xó trong sân, thủ sẵn vò trong một tay để uống rượu.
Vạt nắng nhạt của buổi sớm mai rơi xuống gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc của chàng, khiến những đường nét có chút nổi loạn bất trị của chàng trở nên mềm mại tuấn tú hơn rất nhiều. Nước da của chàng xanh xao, bên tay cầm vò rượu quấn băng vải màu trắng, mang nét mong manh mà vẫn căng tràn sức mạnh.
Chàng trai lạnh lùng mặc bộ đồ đen, một bên chân gập lại, tay đặt lên đầu gối.
Chân kia buông thõng tùy ý.
Đầy vẻ biếng nhác và thả lỏng.
Tựa như một con sói trắng thanh nhã và nguy hiểm.
Chàng vừa ngửa đầu uống rượu, vừa ngước đôi mắt âm u lạnh lẽo xa cách kia lên, thờ ơ nhìn làn sương mùi xa xăm trên núi.
Ánh dương đậu trên mái tóc đen của chàng, khiến chàng không dính bụi trần, như một miếng ngọc lạnh, như đang tỏa sáng.
Cảnh tượng trước mặt đẹp đẽ quá, Vân Phiên Phiên ngắm chàng thật lâu, rồi mới đi lên phía trước.
“Phu quân, thiếp đói rồi, mau đi nhóm lửa thôi.”
Tiêu Trường Uyên chậm rãi quay đầu, cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo kia nhìn vào Vân Phiên Phiên.
Chàng nhìn cô đăm đăm hồi lâu.
Mãi về sau, Tiêu Trường Uyên mới nói: “Được.”
Tiêu Trường Uyên xách theo vò rượu, rầu rĩ ủ ê đi vào nhà bếp. Chàng ngồi trước bếp nhóm lửa, ngọn lửa nhanh chóng bốc lên.
—— Đã 27 ngày rồi vợ chàng không nói lời ngon tiếng ngọt với chàng.
Tiêu Trường Uyên bóp nát thanh củi trong tay với gương mặt vô cảm, ném chỗ củi vỡ thành bột phấn vào trong bếp.
—— Vợ chàng tình nguyện nói lời ngon tiếng ngọt cho con ả xấu đui kia nghe, nhưng lại không nói cho chàng nghe.
—— Sáng nay chàng đã cố ý quấn loại băng vải mà vợ thích, bắt chước tướng uống rượu của con ả xấu đui kia, thế mà vợ còn không khen chàng.
Số củi mà Tiêu Trường Uyên bóp nát mỗi lúc một nhiều thêm, tốc độ chàng ném chúng vào lòng bếp cũng liên tục tăng lên, lửa trong bếp càng đun càng đượm…
Khói đặc nhanh chóng bốc lên từ nhà bếp.
Vân Phiên Phiên đang cầm cốc đứng ở con mương ngoài sân, đánh răng bằng dương liễu.
Cô đột nhiên cảm thấy đằng sau có gì đấy là lạ, hình như khói mù đang bay tới.
Vân Phiên Phiên quay đầu lại, phát hiện bếp nhà mình bốc khói nồng nặc.
Cô hết cả hồn, chết rồi, anh bạo quân còn ở trong đấy!
Vân Phiên Phiên vội vàng xông vào nhà bếp, tính cứu hoả.
Ai dè cô vừa bước một chân vào thì đã thấy Tiêu Trường Uyên cầm gáo múc nước ra từ lu, dập tắt ngọn lửa cháy đượm trong bếp.
Tiêu Trường Uyên quay đầu lại, mặt lạnh te nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, lửa tắt rồi.”
Vân Phiên Phiên hỏi: “Sao lại thế này? Sao lại có khói bốc lên?”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú có vẻ hơi lạnh lẽo, chàng cụp mi không nói gì.
Vân Phiên Phiên nghi hoặc hỏi: “Hồi sáng chàng uống say à?”
Tiêu Trường Uyên đột nhiên ngước cặp mắt đen lên, lạnh lùng nói: “Nương tử, nàng phải khen ta.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Cái gì?”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, cất tiếng: “Ta đã dập được khói rồi, nương tử phải khen ta.”
Vân Phiên Phiên ngây dại. Nhưng mà nhãi ranh ơi, khói này là chàng hun mà!
Cô nhìn Tiêu Trường Uyên chằm chằm hồi lâu, mãi sau đấy mới dỗ chàng: “Lúc dập lửa nhìn chồng thiếp đẹp trai lắm.”