“Nương nương, trái cây tiến cống từ làng họ Giang tới rồi ạ.”
Cung nữ dâng khay trái cây đã rửa sạch lên.
Năm nào Hoài Thiện Bá cũng sai người dâng trái cây tươi đúng vụ từ làng họ Giang lên kinh. Năm mẫu cây ăn quả mà Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên tự tay gieo trồng ở làng họ Giang ngày xưa đã kết ra những trái cây to tròn mọng nước, giòn ngọt ngon miệng, cực kỳ ngon lành. Lần này Hoài Thiện Bá cống đào vào cung. Vân Phiên Phiên ăn mấy miếng đào ngọt lịm, đột nhiên cảm thấy bụng mình quặn lên, cô khó chịu ôm ngực.
Chuyện này khiến cô cung nữ dâng hoa quả tiến cống hoảng sợ.
“Nương nương, người sao vậy ạ?”
Cô cung nữ khiếp sợ, mặt trắng nhách như tờ giấy. Nếu hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện gì, thì cô ta chắc chắn cũng không sống nổi.
Lưu Thuận đứng ngoài cung điện nghe thấy tiếng, lập tức đi vào. Thấy Vân Phiên Phiên nhíu hàng mày đẹp ra chiều khó chịu, Lưu Thuận lập tức sai người đi gọi ngự y, đồng thời gọi người đi thông báo cho Tiêu Trường Uyên đang dự buổi chầu ở điện Kim Loan.
Tiêu Trường Uyên tới còn nhanh hơn cả ngự y. Vừa vào điện là chàng đã ôm Vân Phiên Phiên vào lòng. Gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng như ngọc ngập vẻ căng thẳng như giông bão sắp đến.
“Phiên Phiên, nàng thấy khó chịu ở đâu?”
Vân Phiên Phiên cắn đôi môi đỏ: “Có thể là…”
Rất có thể cô đã mang thai.
Vân Phiên Phiên đã thành hôn với Tiêu Trường Uyên ba năm, nhưng suốt ba năm ròng, họ vẫn chưa có con nối dõi.
Về lý thuyết, Tiêu Trường Uyên không biết tiết chế như thế, Vân Phiên Phiên đáng lẽ nên mang thai lâu rồi mới phải.
Nhưng bụng cô vẫn im lìm.
Về sau Vân Phiên Phiên phỏng đoán, có lẽ là do thời gian kiêng khem của Tiêu Trường Uyên quá lâu, nên sức khoẻ của chàng đã bị tổn hại, Vân Phiên Phiên còn tự trách bản thân rất lâu vì chuyện này.
Bởi vì việc Tiêu Trường Uyên phải kiêng khem hoàn toàn là lỗi tại cô.
Ngự y nhanh chóng tới nơi. Cách lớp rèm che mỏng, ông ta cột chỉ đỏ lên cổ tay trơn nhẵn mảnh khảnh của Vân Phiên Phiên, bắt mạch cho cô. Ông ta chắp tay chúc mừng Tiêu Trường Uyên.
“Chúc mừng bệ hạ, nương nương có tin mừng rồi ạ.”
Tiêu Trường Uyên ngẩn ra một lát, cúi đầu nhìn Vân Phiên Phiên đang nằm trong lòng mình, dường như vẫn chưa phản ứng được.
Sau khi Vân Phiên Phiên mang thai, Tiêu Trường Uyên bãi triều hẳn. Chàng giao hết chuyện triều chính nước nhà cho văn võ bá quan, chuyên tâm nghỉ đẻ với Vân Phiên Phiên, chỉ sợ Vân Phiên Phiên gặp sự cố gì.
“Phu quân không sợ giang sơn gặp sự cố sao?”
Vân Phiên Phiên lo rằng mình sẽ trở thành hoàng hậu yêu nghiệt hại nước, Tiêu Trường Uyên lại cúi đầu hôn lên hàng mi dày cong vút của cô: “Giang sơn gặp sự cố thì trẫm đoạt lại được, nhưng nếu Phiên Phiên gặp sự cố gì, trẫm sẽ bắt cả giang sơn phải chôn chung với nàng.”
Giọng người đàn ông lạnh băng và tàn nhẫn.
Từ đầu chí cuối cô luôn biết.
Tiêu Trường Uyên không phải là một vị vua tốt.
Nhưng chàng lại là một người chồng tốt.
Vân Phiên Phiên không thể không yêu một Tiêu Trường Uyên như vậy.
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên không lên triều, nhưng ngày ngày chàng vẫn phải phê duyệt tấu chương của triều thần, những việc công quan trọng đều phải qua tay chàng. Vua Vạn Lịch thời Minh không lên triều 28 năm, nếu so sánh với hoàng đế Vạn Lịch, Tiêu Trường Uyên vẫn được coi là một vị bạo quân tốt chăm lo chính sự, thương yêu nhân dân.
Bạo quân nhà cô cần chính thương dân thế này.
Vân Phiên Phiên bèn yên tâm thoải mái làm hoàng hậu hại nước.
Khi Vân Phiên Phiên mang thai được ba tháng, cô ốm nghén rất nặng, cứ ngửi thấy món gì tanh là lại nôn. Dần dà, cô không có hứng ăn nữa, Tiêu Trường Uyên ra lệnh cho đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng nấu những món ngon không có mùi tanh. Chuyện này làm các đầu bếp sầu não chết lên được, vì những món họ nấu làm gì có mùi tanh như Hoàng Hậu bảo đâu.
Về sau có một đầu bếp bỏ thêm nước Mộc Khát vào đồ ăn lúc nấu nướng, cũng chính là nước chanh mà trẻ nhỏ thích uống, cuối cùng đã khiến Vân Phiên Phiên ăn được. Bởi vậy, Tiêu Trường Uyên ban thưởng cho đầu bếp này 100 lượng vàng.
Hoàng cung ban đêm rực rỡ ánh đèn, trong bữa tối, Vân Phiên Phiên lại nôn một lần. Tiêu Trường Uyên lau người cho cô, thận trọng ôm cô vào lòng dỗ cho cô ngủ.
Tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của cô văng vẳng bên tai chàng.
Sau khi chắc chắn Vân Phiên Phiên đã ngủ, Tiêu Trường Uyên mới nâng bàn tay to thon dài xanh xao lên, áp trên bụng cô. Tay chàng như nhẹ nhàng vỗ về đứa bé trong bụng cô.
Nhưng giọng nói lạnh băng của chàng lại chứa đầy vẻ uy hiếp buốt giá.
“Nếu mi còn làm mẫu hậu mi nôn lần nữa, bao giờ mi ra đời, trẫm sẽ khiến mi không bao giờ gặp được mẫu hậu mi.”
“Phu quân, thiếp nghe thấy rồi nhé…”
Giọng nói u oán của Vân Phiên Phiên đột nhiên vang lên bên tai chàng.
“Chàng đang uy hiếp con cưng của thiếp…”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với khuôn mặt không cảm xúc.
“Trẫm nào có.”
“Vậy ban nãy phu quân làm gì đấy?”
“Đang tán dóc với con đấy.”
“Có ai tán dóc với con mình như chàng không?”
“Trẫm luôn tán dóc với con như vậy mà.”
“Tai phu quân đỏ rồi kìa.”
Tiêu Trường Uyên quay gương mặt tuấn tú đi, cái tai tinh xảo trắng nõn càng đỏ hơn. Chàng như một đứa trẻ phạm lỗi bị bắt quả tang tại trận nhưng vẫn còn gân cổ cãi cùn.
“Làm gì có chuyện đấy.”
“Mau xin lỗi bé cưng đi.”
“…”
“Xin lỗi.”
“…”
Thế là Vân Phiên Phiên phải tung đòn sát thủ của cô ra.
“Hay là phu quân hết yêu thiếp rồi?”
Tiêu Trường Uyên cau hàng lông mày dài lại, nói: “Xin lỗi con nhiều.”
Cái kiểu miễn cưỡng bất đắc dĩ của chàng.
Trông như thú non chịu ấm ức mà không dám nói.
Vân Phiên Phiên chậm rãi nhếch môi lên, cô vươn đôi tay thon thả nõn nà ra, víu cổ Tiêu Trường Uyên.
Chủ động dâng hiến đôi môi anh đào của mình.
“Không sao.”
Trẻ con phạm lỗi biết sửa sai thì nên được khen thưởng.
“Thiếp thay mặt bé cưng tha thứ cho phu quân.”
Từ hôm đấy trở đi, số lần ốm nghén của Vân Phiên Phiên dần giảm bớt. Sau tháng thứ 5 của thai kỳ, vị giác và khứu giác của cô rốt cuộc đã trở lại bình thường, cô không còn thấy buồn nôn nữa.
Giữa mùa Hè năm sau, Vân Phiên Phiên mang thai 10 tháng rốt cuộc cũng đến lúc sắp sinh. Bà đỡ và y nữ đã chuẩn bị ổn thoả xong xuôi, nhưng Tiêu Trường Uyên lại không màng sự phản đối của mọi người, nằng nặc đòi ở lại trong phòng sinh.
“Bệ hạ, phòng sinh đẻ là nơi dơ bẩn, có hại cho long thể của ngài, ngài không thể ở lại đây…”
“Trẫm bảo được là được.”
“Nhưng mà…”
“Còn nói thêm một chữ, trẫm sẽ giết ngươi.”
Bà đỡ và y nữ sợ chết khiếp, tái mặt đỡ đẻ cho Vân Phiên Phiên, họ không dám nhìn chàng suốt quá trình này.
Mồ hôi của Vân Phiên Phiên tuôn như suối, nước mắt cô rơi như mưa vì đau.
“Phu quân, thiếp đau quá…”
Tiêu Trường Uyên nắm chặt bàn tay nhỏ của Vân Phiên Phiên, cúi đầu hôn lên những ngón tay ướt đẫm mồ hôi của cô. Sắc mặt chàng còn tái hơn cả Vân Phiên Phiên, tay chàng run lẩy bẩy, nhưng chàng vẫn trấn an Vân Phiên Phiên bằng giọng vừa vững vàng lại vừa dịu dàng.
Giọng điệu lưu luyến dịu dàng này và vị vua lạnh lẽo muốn giết người ban nãy quả thực như hai kẻ khác nhau.
Vân Phiên Phiên khóc tới nỗi mắt đỏ hoe hoe.
“Thiếp không muốn sinh nữa.”
Tiêu Trường Uyên cất giọng khàn khàn: “Trẫm hứa với nàng, sinh xong đứa này, về sau chúng ta không bao giờ sinh nữa.”
Khi tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ vang lên ầm ĩ, bà đỡ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vui sướng.
“Chúc mừng bệ hạ, là một hoàng tử nhỏ ạ!”
Tiêu Trường Uyên tự cắt cuống rốn cho hoàng tử nhỏ.
Y nữ bế hoàng tử nhỏ trong tã lót, đưa đến trước mặt Tiêu Trường Uyên. Nhưng Tiêu Trường Uyên lại không hề liếc hoàng tử nhỏ trong tã lót lấy một cái, lòng chàng chỉ có mình Vân Phiên Phiên.
Chàng cúi đầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, vất vả rồi…”
Quần áo trên người Vân Phiên Phiên ướt sũng như vừa được nhấc ra từ trong nước. Mái tóc đen của cô mướt mát mồ hôi, lọn tóc dán trên má. Cô đưa mắt nhìn hoàng tử nhỏ trong tã lót.
“Phu quân, thiếp muốn nhìn con…”
Tiêu Trường Uyên ra hiệu cho y nữ bế hoàng tử nhỏ tới đặt cạnh Vân Phiên Phiên. Vân Phiên Phiên cuối cùng cũng nhìn thấy con mình. Đứa trẻ bé xíu, làn da xanh tím nhăn nhúm. Vân Phiên Phiên không nhịn nổi, nói: “Xấu quá…”
Bà đỡ cười đáp: “Trẻ con mới sinh đều thế này đấy ạ, một thời gian nữa sẽ đẹp thôi.”
Tiêu Trường Uyên đặt tên cho hoàng tử nhỏ là Tiêu Vân Mộ, lập thằng bé lên làm Hoàng Thái Tử ngay hôm đó.
Chẳng bao lâu sau, khuôn mặt nhăn nhúm của hoàng tử nhỏ đã nẩy nở, cu cậu biến thành một bé trai kháu khỉnh mũm mĩm. Cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi be bé giống Tiêu Trường Uyên như được khắc từ cùng một khuôn, chỉ có đôi môi anh đào đỏ mọng là giống Vân Phiên Phiên. Bé trai môi hồng răng trắng, mặt như tranh vẽ.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi hoàng tử nhỏ ra đời.
Tiêu Trường Uyên toàn phải tranh sủng với hoàng tử nhỏ.
Thằng ranh chỉ biết khóc này đã thu hút hết sự chú ý của Vân Phiên Phiên. Ngày nào Tiêu Trường Uyên cũng nhìn Vân Phiên Phiên với ánh mắt u oán nhẫn nhịn.
Vân Phiên Phiên thấy Tiêu Trường Uyên như thế thì hơi buồn cười, vì thế cô hôn lên môi chàng.
Nụ hôn này như một đốm lửa châm cháy cả thảo nguyên.
Mắt Tiêu Trường Uyên đỏ quạch, chàng siết chặt vòng eo mảnh khảnh nõn nà của Vân Phiên Phiên, hôn dồn dập sâu thêm.
Giọng người đàn ông trầm khàn, cực kỳ đè nén.
“Phiên Phiên, ngự y nói mình được làm chuyện phòng the rồi…”
Vân Phiên Phiên đã sinh hoàng tử nhỏ được ba tháng, cô cũng rất muốn thỏa mãn chàng, nhưng cô lại lo mình sẽ mang thai.
“Nhưng mà…”
“Đừng sợ, trẫm đã uống thuốc tránh thai rồi, từ nay về sau, trẫm sẽ không bao giờ để Phiên Phiên mang thai nữa.”
Trăng soi bóng hoa, màn đêm mù mịt.
Lúc Tiêu Vân Mộ năm tuổi, Tiêu Trường Uyên bắt đầu dạy cu cậu luyện võ, bắt Tiêu Vân Mộ phải đứng tấn hằng ngày.
Vân Phiên Phiên ngồi một bên ngắm hai cha con.
Hoàng tử nhỏ tập chưa đến nửa nén hương đã mệt đến mức hai chân run lên. Tiêu Trường Uyên lia mắt qua, hoàng tử nhỏ sợ quá, vội căng người lên. Nhưng thằng bé lại nhanh chóng lảo đảo suýt ngã. Hoàng tử nhỏ nhìn Vân Phiên Phiên với đôi mắt đỏ hoe, muốn cầu cứu cô, nhưng Vân Phiên Phiên lại vờ như không thấy. Hoàng tử nhỏ đành phải kể khổ với Tiêu Trường Uyên.
“Phụ hoàng, nhi thần không muốn luyện nữa.”
Tiêu Trường Uyên nói với gương mặt tỉnh bơ: “Hôm nay con không luyện đủ một canh giờ thì không được phép ăn tối.”
Hoàng tử nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tại sao nhi thần phải luyện lâu thế ạ?”
“Bởi vì sau này con phải kế thừa ngôi vua của trẫm.”
“Nhưng nhi thần không muốn kế thừa ngôi vua.”
“Vậy con muốn gì?”
“Nhi thần muốn rời cung du ngoạn với mẫu hậu ạ.”
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Nếu hai mẹ con du ngoạn ngoài cung mà gặp phải hiểm nguy thì sao?”
“Phụ hoàng sẽ bảo vệ mẹ con con ạ.”
“Nếu trẫm không ở cạnh hai mẹ con thì sao?”
“Thị vệ sẽ bảo vệ mẹ với con ạ.”
“Nếu tên thị vệ ấy chính là thích khách thì sao?”
Hoàng tử nhỏ sợ tái mặt khi nghe Tiêu Trường Uyên hỏi thế.
Tiêu Trường Uyên gõ gõ lên đầu hoàng tử nhỏ: “Phụ hoàng và mẫu hậu không thể ở bên con cả đời, con phải tự học cách bảo vệ chính mình. Chỉ khi nào con đủ mạnh mẽ, con mới có thể lựa chọn cuộc đời mà con thật sự muốn, hiểu chưa?”
Hoàng tử nhỏ ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Nhi thần hiểu rồi ạ…”
Chỉ kẻ mạnh mới có thể lựa chọn.
Thằng bé phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hoàng tử nhỏ khổ sở luyện suốt một canh giờ, rốt cuộc cũng được ăn trưa. Chẳng bao lâu sau bữa trưa, cu cậu đã lăn ra ngủ vì mệt. Vân Phiên Phiên đắp chăn gấm cho hoàng tử nhỏ.
Cô đi ra ngoài tẩm điện.
Tiêu Trường Uyên đang phê duyệt tấu chương.
Vân Phiên Phiên lo lắng hỏi: “Nếu sau này lớn lên, Mộ Nhi vẫn không muốn kế thừa ngôi vua thì biết làm sao đây?”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Thằng bé có quyền lựa chọn.”
Vân Phiên Phiên nói: “Nhưng mà…”
Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Người lớn không nên áp đặt gông xiềng lên thế hệ sau.”
Hồi nhỏ, chàng bị Chiêu Diễm Đế trói buộc bằng gông xiềng, trở thành công cụ để thống nhất năm nước.
Không có quyền lựa chọn.
Tiêu Trường Uyên không muốn để Tiêu Vân Mộ giẫm lên vết xe đổ này.
Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn nhìn Tiêu Trường Uyên.
Cuối cùng, cô nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Phu quân nói đúng.”
Cô luôn lo rằng Tiêu Trường Uyên không phải là một người cha tốt, nhưng bây giờ xem ra, chàng còn làm tốt hơn cả cô.
Vân Phiên Phiên vòng tay qua eo Tiêu Trường Uyên: “Vậy phu quân nhất định phải sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn làm chủ của nước Mặc, kẻo không nước Mặc sẽ không còn Hoàng đế mất.”
“Thế thì Phiên Phiên phải cầu nguyện nàng có thể sống lâu trăm tuổi.” Tiêu Trường Uyên cúi đầu hôn Vân Phiên Phiên: “Bởi vì trẫm muốn sống cùng tuổi thọ với nàng. Chỉ khi nàng sống lâu trăm tuổi, trẫm mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
Từ thuở ban đầu, Tiêu Trường Uyên đã không muốn sống một mình.
Sở dĩ chàng còn sống trên cõi đời này, là vì thế giới này có Vân Phiên Phiên của chàng.