*Trích bài thơ "Cảm hoài kỳ" của Lý Dục (Bản dịch của phanlang)
Ta đuổi Hoàng đế đi.
Bởi vì tính khí ta nóng nảy, thường xuyên bảo hắn cút đủ các kiểu. Lý Tư Diễm đã quen bị ta mắng đuổi đi, vừa nghe ta không muốn gặp hắn, chỉ thở dài rồi rời đi.
Trước khi đi còn chịu ba cú công kích đèn đồng của ta. Phần giá đèn đồng cực kỳ sắc bén, để lại trên cánh tay, trên lưng hắn vết máu thật sâu. Nhưng dường như hắn không hề để bụng sự vượt quá giới hạn của ta, chỉ nhíu mày nhìn đèn đồng, sau đó dặn dò Tiểu Chi và Thục Thục bảo các nàng tìm vải bọc phần sắc kia lại.
Sau lưng và cánh tay còn chảy máu, hắn không để ý khoát khoát tay. Trước khi đi không quên tém kín chăn cho ta, thuận tiện mang đi bát cháo hạt dẻ ta ăn thừa.
Ta trùm chăn, phát ra tiếng nghẹn ngào.
Vô cớ buồn bã, vô cớ khóc lóc, vô cớ cảm thấy mình rất tồi tệ, ta đã như vậy hơn hai tháng.
Cảm xúc ập tới như thủy triều, ta đột nhiên phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng. Tiếng kêu dẫn Tiểu Chi và Thục Thục tới. Trong tầm mắt, hai người bọn họ kinh hoảng chạy đến trước giường ta, giữ vai ta, hỏi ta có phải gặp ác mộng không.
Phải, thời khắc này ta như chìm trong cơn ác mộng đảo điên hoang đường nhất, trời đất trước mắt sụp đổ.
Ta cắn chặt môi, đẩy Thục Thục và Tiểu Chi ra, cố gắng trấn tĩnh nói: "Ta không sao, chỉ là vừa mới nhìn thấy một con chuột nên sợ hãi thôi. Hai người ra ngoài đi, đêm nay ta chỉ muốn yên tĩnh một mình."
Tiểu Chi do dự, nhưng Thục Thục lại lộ ra biểu cảm nghiêm trọng, quan sát vẻ mặt ta, nói: "Nương tử, người bị bệnh rồi, khó mà tự chủ cảm xúc, để muội và Tiểu Chi ở bên cạnh người được không?"
Ta lắc đầu, lau sạch nước mắt trên mặt: "Không cần, hai người ra ngoài cả đi, ta chỉ muốn ở một mình."
Tiểu Chi khẽ kéo tay áo Thục Thục.
Thục Thục đắn đo hồi lâu mới nói: "Được, bọn muội ở phòng bên, nương tử có gì cần cứ gọi bọn muội là được."
Ta "ừ" một tiếng, ôn hòa gật đầu.
Phương xa vang lên một tiếng sấm mùa xuân trầm nặng. Mưa lại lớn hơn một chút, nhỏ róc rách dọc theo mái ngói ở trước sân.
Ta nghe thấy trong mưa to có người dịu dàng gọi ta, gọi ta "Anh Anh, Anh Anh".
Mẫu thân của ta qua đời vào mười mấy năm trước, cũng vào một ngày mưa như thế này.
Là người tới đón ta, có phải không?
Khoảnh khắc đó, tất cả lý trí của ta tan thành mây khói, từ trên giường rón rén đứng dậy, kéo cửa sổ ra, đi vào trong mưa to mù mịt ngoài cửa sổ.
***
Nhờ vào kinh nghiệm tích lũy từ những lần lén trốn ra ngoài, ta thành thạo dễ dàng tránh khỏi tuần tra của gia đinh và thị vệ. Bên ngoài mưa rào xối xả, tầm mắt mơ hồ. Không có ai chú ý tới nơi tường tây của Thẩm phủ, một bóng người giẫm lên hòm xiểng trong góc, nhẹ nhàng linh hoạt nhún người nhảy xuống bờ tường.
Mọi thứ như trở về năm sáu tuổi đó, mẹ mới mất, ta gặp người một lần cuối cùng cách màn che. Sắc mặt người tái nhợt, khóe môi mỉm cười tựa như chỉ đang ngủ thiếp đi.
Ca ca nói với ta, mẹ đi đến nơi rất xa, sẽ không trở về nữa.
Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, cha bị gọi vào trong cung, ba ngày chưa về.
Ta kéo mấy chiếc ghế Hồ cao lại, đầu tiên là giẫm lên chúng trèo lên cây, sau đó nhảy ra khỏi tường sân.
Ở tòa cung đình rộng lớn kia, ta gặp Lý Tư Diễm thuở nhỏ, nhưng khi đó ta còn chưa biết hắn là khởi nguồn mọi bất hạnh của ta, chỉ cho rằng hắn là một nhóc đáng thương bị bắt nạt.
Ta giúp hắn, hắn lại lấy oán trả ơn.
Cảnh tượng ngày xưa dần dần chồng chéo lên nhau hiện ra trước mắt. Ta đi dưới cơn mưa to, mặc cho nước mưa xối ướt đẫm đầu tóc quần áo. Chẳng mấy chốc, thân thể đã cảm nhận được cơn rét lạnh lạ thường, quần áo dính chặt vào làn da, trán lại nóng hổi.
Ta không biết nên đi đâu về đâu, chỉ cảm thấy trong cơn mưa phương xa có người đang gọi ta, hình như là cha lại hình như là mẹ, hoặc chỉ là bản thân thuở thiếu thời.
Ta ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường. Các quý nhân qua lại chỉ tưởng ta là bà điên ăn xin dọc đường. Xe ngựa tóe lên bùn đất, không chút nể tình bắn vào vạt áo ta.
Ta trông thấy cờ xí chợ phía đông mới phát hiện hóa ra ta đang đi về hướng nam.
Tay chân lạnh buốt, tứ chi như nhũn ra, ta lại không hề hay biết, lảo đảo bước về phía trước, đi tới đích đến định sẵn nào đó trong lòng.
Tiếng gọi dịu dàng kia vẫn đang bên tai, ta nhỏ giọng gọi: "Cha, mẹ."
Nước mưa nhỏ xuống bên môi, chóp mũi thoáng qua mùi bùn đất nhàn nhạt.
Không biết đi được bao lâu, một bức tường thấp trước mặt ngăn chặn lối đi của ta.
Dưới tường cỏ xuân mọc tươi tốt, góc tường khắc ký hiệu nhỏ ta tạo ra cùng Mạnh Tự và Thượng Quan Lan hồi còn nhỏ.
Cơ thể cũng không chống đỡ được nữa, ngã rầm xuống mưa, nhưng ta lại cười, thân thể cong lại như con tôm, bình yên cuộn tròn lại.
Cuối cùng ta cũng về nhà, ta nằm ở mái nhà nhỏ hẹp nhưng ấm áp ở một góc An Ấp phường.
***
Trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần ta cực kém, thường xuyên quên mất chuyện đã xảy ra, trong đó có một vài chi tiết đều là thím kể lại cho ta sau khi ta thoát khỏi mây mù.
Nữ tử sau khi sinh phần lớn sẽ trải qua một vài áp lực dày vò tâm hồn, thường thường khó mà được giải tỏa. Người có triệu chứng nghiêm trọng thì sẽ giống như ta, khóc cả ngày lẫn đêm, không dám gặp ai, động một cái là muốn tự tử.
Ta nói với thím: "Con thật sự không muốn tự tử, chỉ là khi đó tinh thần hoảng hốt, cảm thấy mẹ con đang gọi con về nhà mà thôi."
Thím hỏi lại: "Con như vậy còn không gọi là tự tử? Lúc Hoàng đế tìm được con, con chỉ còn lại hơi thở cuối cùng. Đến chậm thêm một khắc, e là con thật sự phải đi gặp mẹ con rồi!"
***
Sau khi ta đi không lâu, Tiểu Chi và Thục Thục đến đưa trà, bỗng nhiên phát hiện ta không ở đây, cửa sổ lại mở toang. Hai người liếc nhau, chén trà rơi choang xuống đất.
Ban đầu là dốc toàn bộ lực lượng nhân thủ của Thẩm phủ đội mưa to tìm kiếm tung tích của ta, sau đó là cấm quân hoàng thành, cuối cùng là Lý Tư Diễm đích thân đến. Tất cả mọi người cho rằng ta sẽ đi về hướng Hoàng cung hoặc là ra khỏi thành, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Trường An to như vậy, ta sẽ đi đâu đây?
Bên ngoài vẫn đổ mưa to, trên đường dâng tràn nước đọng. Lý Tư Diễm không nói một lời, vành mắt đỏ sậm, đột nhiên phóng ngựa chạy về phía An Ấp phường.
Bởi vì hắn nhớ Mạnh Tự vừa trở về Mạnh phủ ngày hôm trước, mà Mạnh Phủ ở trong An Ấp phường.
Không ai biết lúc phóng ngựa đến hắn đang suy nghĩ gì, không nằm ngoài hai loại khả năng: Một loại là đợi hắn bắt được ta, nhất định phải đánh gãy chân ta, để cho ta không thể ra ngoài lén gặp trúc mã nữa; một loại khác là, chỉ cần ta còn sống, hắn có thể dễ dàng tha thứ bất cứ điều gì.
Ta cảm thấy là loại sau.
Có lẽ là do có ý trời từ nơi thăm thẳm, hắn nhìn thấy bóng dáng ta cuộn mình trong nước bùn bẩn thỉu bên đường.
Khi đó gò má ta đỏ rần, hai mắt nhắm nghiền, váy áo trên người đã không còn nhìn ra được màu sắc vốn có.
Hắn xuống ngựa chạy như bay đến, hai bước trước còn ổn định, nhưng lúc đi đến bên cạnh ta, hai chân của hắn lại không kìm được run rẩy, thất tha thất thểu quỳ gối trong nước bùn dày như mất đi chống đỡ, tay run run ôm ta vào trong ngực.
Tay áo màu đen lau đi bùn đất khắp mặt mũi ta. Nước mắt của hắn hòa lẫn trong mưa to, ấm áp chảy vào trong vạt áo ta.
Ta ngâm lâu trong nước bùn, tứ chi lạnh buốt. Hắn nắm lấy tay ta, cho rằng ta thật sự nhẫn tâm buông tay nhân gian.
Quân vương một nước im lặng khóc to trước mặt ta, trong mũi miệng trào ra máu tươi. Hóa ra khi con người ta hối hận và đau thương đến tột cùng thì ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Hắn dầm mưa to cùng ta, ôm cơ thể ta lung lay sắp đổ, vùi đầu vào cổ ta, giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng: "Đừng chết, trẫm cầu xin nàng, đừng chết."
Đám thủ vệ hoàng thành luống cuống đến đây, thấy thế đều hết sức kinh hãi, nhất thời không có ai tiến lên.
Sau một thoáng sửng sốt, một tướng sĩ cấm quân nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, sức khỏe nương nương yếu, trước tiên phải tìm một nơi sưởi ấm cơ thể mới phải, ướt đẫm thế này không phải biện pháp..."
Thống lĩnh cấm quân chọc mạnh hắn một cái, ra hiệu hắn im miệng.
Lúc này, Lý Tư Diễm mới như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu tựa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng bắt lấy cổ tay ta, hình như thăm dò mạch đập của ta.
Dưới cổ tay lạnh buốt, một sợi mạch máu đập yếu ớt, thân thể chịu đủ tàn phá ngoan cường giữ lại chút sinh lực cuối cùng.
Trong mắt hắn thoáng chốc dấy lên sự mờ mịt khi mất mà có lại được.
Còn lại một hơi thở cuối cùng...
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, ôm ta trở mình lên ngựa, bất chấp làn mưa rơi bàng bạc, xông vào trong An Ấp phường gần nhất.
***
Sau chừng hai ngày bất tỉnh, ta tỉnh lại trong căn phòng nào đó.
Lúc tỉnh, ta nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ giản dị, bên giường treo một tấm màn màu sắc quê mùa. Trông coi bên cạnh là Túc Tịch và Huệ Nguyệt, hốc mắt hai người đỏ bừng, có lẽ là đã khóc.
Túc Tịch nói ra câu thoại kinh điển kia: "Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
Ta há miệng, phát hiện mình không thể nào nói nên câu, chỉ có thể phát ra âm tiết ngắn ngủi.
Huệ Nguyệt thấy thế, cầm lên một chén nước đã chuẩn bị sẵn từ trước, cẩn thận cho ta uống xong, nói: "Nương nương cứ thoải mái tinh thần. Phạm thái y đã tới, nói nương nương chỉ bị ngâm lâu trong nước, mắc phong hàn, sốt nên cổ họng khô khốc, uống chút nước là ổn."
Ta uống nước ừng ực, đang định thử lên tiếng lần nữa, đột nhiên phát hiện hoa văn trên giường có phần quen mắt. Ta nhìn kỹ lại, nỗi hoang mang xông lên đầu: Đây không phải phòng khách của Mạnh phủ sao?
Lúc còn bé ta thường đến Mạnh phủ chơi, mệt rồi thì ngủ ngay ở phòng khách, không thể quen thuộc hoa văn này hơn được nữa.
Ta vội vàng bắt lấy Túc Tịch bên giường, cố gắng nặn ra mấy chữ từ cổ họng: "Đây là... Mạnh phủ?"
Túc Tịch nghe hai lần mới hiểu được, gật đầu nói: "Bẩm nương nương, nơi đây đúng là Mạnh phủ. Hôm đó nương nương ngã xuống ở chân tường An Ấp phường, không kịp đưa về trong cung nên đưa tới Mạnh phủ gần đó."
Ta... ngã xuống ở chân tường An Ấp phường?
Ta nhớ được mang máng mình trèo qua tường sân, đi dưới mưa to, thế nhưng mục đích và chi tiết đến An Ấp phường thì quả thật không hề nhớ rõ.
Đúng vậy, đang yên đang lành, tại sao ta muốn dầm mưa chứ?
Huệ Nguyệt thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, thở dài, dịu giọng nói: "Phạm thái y nói dạo này tâm trạng nương nương không ổn định, hay quên. Trước tiên đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi rồi nói sau."
Lúc nàng nói lời này, vẻ mặt thận trọng, ngữ điệu cố vui vẻ, dường như sợ nói nặng nề sẽ làm ta tổn thương.
Ta chớp mắt, đầy bụng vấn đề muốn hỏi lại không biết hỏi từ đâu.
Đúng lúc này, cửa gỗ kêu cọt kẹt một tiếng, một bóng người cao gầy bước vào phòng.
Ta nhìn thấy rõ khuôn mặt người tới, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Mạnh ca ca!"
Vừa mới lên tiếng, chính ta cũng bị giật mình. Giọng nói của ta trở nên khàn khàn khó nghe như vậy từ bao giờ?
Người ở cửa nhẹ nhàng khép lại cửa gỗ, thi lễ với ta một cái từ xa, tư thế hành lễ vẫn nho nhã lễ độ như trước, nhưng y lại nói: "Thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Ta kinh ngạc nhìn y, y cười cung kính với ta, ánh mắt ôn hòa như gió xuân mười dặm bên bờ liễu Dương Châu.
Bước vào cửa cung sâu tựa biển, chàng Tiêu từ đó như là người dưng.
Huệ Nguyệt và Túc Tịch cũng lễ độ hành lễ với y, nhưng vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý tránh mặt.
Ta lại uống hai ngụm nước, cảm giác cổ họng đỡ hơn chút mới cố gắng ngồi dậy, vội vàng nói: "Mạnh ca ca, tại sao huynh lại từ Dương Châu trở về rồi? Có phải Lý Tư Diễm lại hành hạ huynh không!"
Mạnh Tự nghe thấy tên húy của Hoàng đế, sững lại một chút mới nói: "Không phải như vậy. Từ sau khi nương nương vào cung, bệ hạ đã lâu chưa dạy dỗ thần, chỉ là gần đây thần về Trường An báo cáo công việc, trùng hợp gặp được nương nương mà thôi."
Ta chưa hiểu: "Vậy... vậy làm sao ta lại... đột nhiên ở Mạnh phủ? Là huynh mang ta về sao?"
Huệ Nguyệt tranh trả lời câu hỏi này: "Nương nương, là bệ hạ tìm được người. Lúc ấy tính mạng nương nương như ngàn cân treo sợi tóc, nguy biến chỉ trong sớm chiều, bệ hạ đành phải đưa nương nương tới Mạnh phủ gần đó thu xếp, cũng bảo chúng nô tỳ đến đây hầu hạ."
Lý Tư Diễm đưa ta tới Mạnh phủ? Ta càng mơ hồ, việc này hoàn toàn không giống chuyện hắn có thể làm ra nha.
Nghe Huệ Nguyệt kiên định làm sáng tỏ người cứu ta chính là Hoàng đế, ánh mắt Mạnh Tự có phần ảm đạm.