*Trích bài thơ "Cảm hoài kỳ" của Lý Dục (Bản dịch của phanlang)
Ta cực kỳ qua loa mà sinh một bé con như thế đó.
Một ca sinh đẻ đi hơn nửa cái mạng. Hai mắt ta đảo một cái, ngủ say ba ngày ba đêm trên giường rồng của Lý Tư Diễm. Theo như thím kể, ta vừa dính đầu vào gối một giây là ngủ, ngay cả tiếng khóc lanh lảnh của khuê nữ cũng không đánh thức được ta, có thể thấy được chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Bởi vì sau khi ta sinh xong tức tốc tắt máy ngoại tuyến, cho nên chuyện xảy ra trong thời gian đó đều là thím thuật lại. Thị nói cho ta, mọi người đều cảm thấy thất vọng vì ta chỉ sinh một khuê nữ, chỉ có Lý Tư Diễm là vui vẻ, không, không thể dùng vui vẻ để hình dung. Mẹ con bình an, hắn mừng như điên.
Mượn lời của bà đỡ mà nói là: Bà ấy từng đỡ đẻ cho nhiều gia đình như vậy, rất nhiều nhà thấy thai đầu là con gái, mặc dù cũng vui mừng nhưng khó nén thất vọng, nhưng bệ hạ không giống vậy, phải nói là khoa tay múa chân mừng rỡ như điên. Quả nhiên Thiên tử có tầm nhìn rộng, không tầm thường.
Bà đỡ trong cung chọn tay nghề tốt, mồm mép càng tốt hơn, mở miệng là nói được ngay lời cát tường: "Tiểu Công chúa vầng trán đầy đặn, mặt mày như vẽ. Đúng là chọn lấy chỗ tốt của bệ hạ và nương nương đây mà! Ra đời vào mùa xuân vạn vật sinh sôi, vận mệnh này cao quý không kể xiết!"
Từng câu từng chữ đều đang vỗ mạnh mông rồng của Lý Tư Diễm, vỗ cho mặt rồng Lý Tư Diễm hớn ha hớn hở, phấn khích ban cho bà đỡ này một món tiền lớn.
Ta nhìn khuôn mặt đỏ hỏn dúm dó của khuê nữ, còn có đôi mắt bây giờ chỉ là khe hẹp, câm nín một lát mới phỉ nhổ: "Một người dám khen, một người dám tin."
Tiểu cô nương bây giờ còn chưa nảy nở, xấu như con khỉ nhỏ. Dù ta là mẹ ruột con bé cũng khen không nổi, bà đỡ này như vậy chẳng phải mở mắt nói bừa sao?
Lạ kỳ nhất là cha nó còn thật sự tin lời nói dối vô lý này. Cả ngày ôm khuê nữ bé bỏng của hắn khoe khoang khắp nơi. Đám đại thần muốn ôm, đánh chết hắn cũng không cho, cùng lắm là cho các lão gia này nhìn qua một chút thôi, còn nhất định phải tặng trên hai trăm chữ "rắm cầu vồng" mới cho qua cửa.
Kim Liên âm thầm ném đá với ta: Cái này gọi là con quý nhờ mẹ.
Quả thực là con quý nhờ mẹ. Trong mấy ngày ta mê man, sau khi Lý Tư Diễm xử lý xong công vụ gần như lập tức đến bên cạnh trông nom ta. Có lẽ là tình hình lúc sinh quá đáng sợ, hắn luôn cảm thấy ta sẽ lặng lẽ buông tay thế gian, cho nên luôn không nhịn được đưa tay thăm dò hơi thở của ta, nhất định phải xác nhận ta còn sống tốt mới yên tâm.
Vị Công chúa đầu tiên của quốc triều ra đời, trong ngoài cung đều vui mừng hân hoan, chúng phi thi nhau thở phào một hơi: Hoàng hậu đã không sao rồi, các nàng cũng không cần chôn cùng nữa, thiện tai thiện tai, a mi phò phò...
Mà Ôn Bạch Bích đang tu hành ngoài cung cũng nghe nói tin tức ta sinh con gái, không nói hai lời chép cho ta một đống kinh thư đưa tới.
Lý Tư Diễm vốn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Ôn Bạch Bích cho ta lộ dẫn, nhưng vừa giở tờ đầu tiên của kinh thư ra, thấy trên bìa trong nàng viết: Phượng non giáng trần, quốc phúc dài lâu.
Tám chữ ngắn ngủi ghi thẳng vào trong tâm khảm Hoàng đế, khiến hắn lập tức tha thứ cho sai lầm Ôn Bạch Bích đã phạm, gật đầu khen ngợi nói: "Ôn thị có lòng rồi."
***
Mấy ngày liên tục, quà mừng của các nhà quan lại quyền quý không ngừng đưa vào cung, chất đầy phòng kho Tử Thần điện. Ngoài cung cử hành lễ mừng long trọng, chúc mừng niềm vui Lộng Ngọc¹ của Hoàng đế.
(1) Chỉ việc sinh con gái (Tìm hiểu điển cố về Lộng Ngọc)
Nhưng mà cô nhóc ra đời trong niềm mong đợi của vạn dân còn chưa biết tất cả những điều này, chỉ lo lăn qua lăn lại trong vòng tay cha mẹ và nhũ mẫu nó thả bong bóng. Cô nhóc không sợ người lạ, gặp ai cũng cười, danh tiếng cao hơn cha mẹ ruột con bé nhiều.
Nhóc quỷ không có lương tâm, ta nghĩ thầm, mẹ già này mang thai con chịu bao nhiêu khổ mới sinh được con ra, kết quả con thì hay rồi, chỉ cần cho con ăn, chơi với con thì đều là mẹ tốt của con. Ràng buộc huyết thống đã nói đâu? Mẹ con tình thâm đã nói đâu?
Ta ở bên giường nhíu mày nhìn nhóc con không buồn không lo này, không biết nên có cảm tưởng gì. Có lẽ đúng là có mối liên kết máu mủ ở đây, ta không hề ghét con bé như ghét cha ruột nó.
Nhưng cũng không có bao nhiêu niềm vui lần đầu làm mẹ.
Lý Tư Diễm ở bên cạnh phê tấu chương, thấy ta nhìn chằm chằm khuê nữ mặt không cảm xúc, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng, sắc mặt hắn không khỏi ảm đạm đi.
Chắc chắn hắn biết bởi vì hắn làm chuyện khốn kiếp nên ta cũng không chờ mong đứa bé này, đây là một loại giận cá chém thớt.
Hắn lưỡng lự một lát, nhẹ nhàng bế con bé và cả tã lót lên, dè dặt nói với ta: "Hôm nay nàng thế nào?"
Trên trán ta buộc khăn dày, nhìn giống như quả phụ để tang chồng, lãnh đạm nhìn hắn nói: "Không thế nào cả."
Lý Tư Diễm yên lặng một lát, lại miễn cưỡng vui cười nói: "Anh Anh, nàng nhìn con chúng ta xem, nó đang cười. Nàng xem miệng của nó rất giống nàng, sau này chắc chắn là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng."
Ánh mắt ta dừng lại trên miệng nhỏ của con gái, nhỏ xíu như anh đào, nhìn không ra hình dáng. Hẳn là cha nó lại đang mở mắt nói bừa.
Ta khẽ gật đầu: "Được, giống ta."
Hắn thấy ta vẫn không xốc nổi tinh thần, trầm ngâm một lát lại tìm chủ đề mới: "Nàng có cái tên gì hay không? Bây giờ con bé còn chưa có nhũ danh."
Ta ngẩn ra: "Ta tưởng là bệ hạ sẽ tự lấy một cái, cho nên chưa hề nghĩ đến việc này."
Hắn chấp nhất nói: "Vẫn cứ để nàng đi. Trẫm chưa từng đọc sách gì, không đặt được tên hay."
Hắn trông mong nhìn ta, trong mắt có ánh sáng nhu hòa. Ta đoán hắn bảo ta đặt tên cũng là muốn cho ta để tâm hơn một chút với đứa nhỏ này. Đông Doanh có câu ngạn ngữ: Cái tên là câu thần chú ngắn nhất. Thông qua việc gọi họ tên, khoảng cách giữa mẹ con sẽ âm thầm rút ngắn.
Nhưng ta hoàn toàn không hào hứng.
Ta chỉ vào giá sách, nói qua loa: "Tên con gái đa phần lấy từ trong Kinh Thi Sở Từ, tự ngươi giở xem rồi tìm mấy cái đi. Nếu thực sự không được thì gọi các học sĩ đại nhân của Hàn Lâm Viện đến, bọn họ quen đặt tên giúp người khác."
Lưng Lý Tư Diễm hơi sụp xuống, nhưng hắn cũng chưa tức giận với ta, vẫn gượng cười thuận theo nói: "Vậy thì thôi, trẫm tự xem trước rồi lại cho nàng chọn thêm."
"Được." Ta đáp bừa.
Hắn ôm con trong ngực, nói khẽ: "Trẫm mang nó đi tìm bà ngoại."
Bà ngoại con bé cũng chính là thím ta. Thím yêu ai yêu cả đường đi, cực kỳ yêu thương tiểu nha đầu. Tối nào cũng phải nhìn con bé ngủ mới yên tâm.
"Bệ hạ." Lúc Lý Tư Diễm đi tới cửa, ta đột nhiên gọi hắn lại: "Ta nhớ hôm đó lúc sinh, bệ hạ nói sẽ không ép ta nữa, có phải thật không?"
Bước chân hắn sững lại, yết hầu chuyển động, cuối cùng vẫn nói: "Lần này trẫm giữ lời."
Ta nói với hắn: "Vậy thì tốt, ta muốn về nhà."
Hắn kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt thê lương.
Ta ngồi trên giường rồng khảm vàng nạm ngọc, nửa khuôn mặt như ẩn như hiện giữa khe hở màn trướng đỏ, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ, như một bộ thể xác không có linh hồn.
Trong lúc ngẩn ngơ, ta nghe thấy tiếng thở dài của hắn, im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng buông ra một chữ: "Được."
***
Chẳng bao lâu, toàn bộ Trường An đều biết nữ Sử quan họ Thẩm kia vừa biểu diễn một màn ngược luyến tuyệt thế oanh oanh liệt liệt cùng Hoàng đế, đột nhiên âm thầm lặng lẽ về nhà.
Không phải về nhà thăm cha mẹ, cũng không phải thăm người thân, là thật sự kiên cố ở trong nhà.
Tiểu Xuyên về nhà nói với ta, trong giới đồng môn của nó đang điên cuồng bàn luận chuyện này. Có người nói cuối cùng Hoàng đế cũng chán ta, có người nói Hoàng đế chê ta xuất thân không cao, không xứng làm mẫu thân tiểu Công chúa, còn có một người cảm thán: Vừa ở cữ xong đã chuyển về nhà mẹ đẻ ở, quá là không hiểu chuyện.
Tóm lại tất là đều là bình luận trái chiều.
Tiểu Xuyên hỏi ta nên xử lý thế nào, có cần nó làm sáng tỏ thay ta không.
Ta lắc đầu nói không cần, bọn họ thích nói thế nào thì nói. Dám đặt điều ta và khuê nữ của ta, căn bản không cần ta ra tay, nắm đấm thép của Lý Tư Diễm đã nện đám ngu xuẩn này tới tấp.
Tiểu Xuyên nghi hoặc nói: "Tại sao tỷ cảm thấy bọn họ ngu xuẩn?"
Không phải ngu xuẩn thì là gì? Ta nghĩ thầm, mức độ yêu chiều của Lý Tư Diễm đối với ta và khuê nữ đã đến độ người mù cũng không thể xem nhẹ. Đụng vào họng súng của Hoàng đế vào thời điểm này, đây gọi là tìm đường chết.
Quả nhiên ngày hôm sau, để đập tan lời đồn, Lý Tư Diễm mang theo khuê nữ cùng ba xe lớn ban thưởng đến thăm nhà ta, cũng đứng ở cửa liên tục một canh giờ muốn gặp mặt ta một lần, xem thử chỗ ta ở.
Ta lấy cớ thân thể khó chịu, đóng cửa lại, dặn dò không cho phép lọt vào dù là một con ruồi.
Thục Thục hỏi ta: "Nương tử, làm sao bây giờ? Bệ hạ đợi ở khách sảnh rất lâu rồi... Tiểu Công chúa ở bên ngoài quá lâu, khóc rất dữ, phu nhân đang ôm dỗ đấy. Nương tử thật sự không đi ra xem thử sao?"
Ta lạnh nhạt nói: "Không xem, không gặp, đuổi hết đi cho ta."
Tay Thục Thục run lên một cái.
Trong thiên hạ, có lẽ chỉ có một mình ta dám đuổi Hoàng đế ra cửa.
Nàng nhận lệnh rời đi thì đến lượt Tiểu Chi hầu hạ trước giường. Tiểu Chi luôn không quá ưa Lý Tư Diễm, thấy vẻ mặt ta buồn bực, nhẹ nhàng trấn an nói: "Nương tử không muốn gặp thì không gặp. Tiểu Công chúa có trong cung chăm sóc, chắc hẳn sẽ không có sai sót gì."
Ta khẽ "ừ" một tiếng, trong lòng hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nữ nhi.
Sau khi nảy nở, con bé trở nên rất đáng yêu, còn cười khanh khách vẫy vẫy nắm tay nhỏ với ta, hình như biết ta mới là mẹ chính hiệu của nó... Nhưng ta lại càng không dám đến gần con bé.
Ta cũng không biết nguyên nhân vì sao, có thể là sợ sinh ra suy nghĩ mắc nợ con bé, không nhịn được lại quay về trong cung.
Lý Tư Diễm từng nói, nữ nhân có con thì sẽ cam tâm tình nguyện đi vào lồng giam, nhưng ta không muốn như thế. Ta nghĩ ta đã ra ngoài rồi, vậy thì vĩnh viễn đừng trở về.
Cho dù có đứa trẻ huyết mạch tương liên, trong cung cũng không phải nhà của ta.
Qua thời gian một chén trà, Thục Thục vừa mới đi ra đằng trước truyền lời lại quay trở về, mang cho ta một tấm thiếp lòe loẹt.
Ta dùng hai ngón tay cầm nó lên, nghi hoặc nói: "Đây là cái gì?"
Thục Thục nói: "Muội nói với bệ hạ nương tử không muốn gặp người, bệ hạ cũng không nhiều lời, chỉ bảo muội mang cái này cho nương tử xem qua, nói là tên nghĩ ra cho tiểu Công chúa, bảo nương tử chọn một cái."
Ta mở ra xem, trên giấy hoa sặc sỡ màu vàng phớt đỏ viết hơn mười cái tên bé gái bằng chữ Khải tiêu chuẩn, đại danh nhũ danh đầy đủ cả, cái nào cũng ngụ ý cát tường.
Ta nhìn tấm thiếp này, gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lý Tư Diễm đè đầu các Hàn lâm, ép bọn họ nghĩ tên.
Ta cho Tiểu Chi xem: "Muội thích cái nào?"
Tiểu Chi hoảng hốt nói: "Muội chỉ là một nha hoàn, sao có thể vượt quá chức phận?"
Ta cười cười xoa đầu nàng, giở xem trên dưới hai lượt, cầm bút son khoanh hai chữ, đưa cho Thục Thục nói: "Hòa thử ly ly, thiên hành triêu hi². Hai chữ "Hòa Hi" không tệ, muội cầm đi cho Hoàng đế đi."
(2) Dịch nghĩa: Lúa và kê tươi tốt, thiên nhiên vận hành theo quy luật sáng chiều.
***
Khuê nữ có tên rồi, Lý Hòa Hi. Đại danh xuất từ tay ta, nhũ danh do cha con bé cống hiến, nghe nói là dựa trên tinh thần tên xấu dễ nuôi. Cha con bé vắt óc suy nghĩ ba ngày mới nghĩ ra một cái tên đủ hèn mọn, nhưng lại chẳng phải khó nghe: Diêu Diêu³.
(3) Diêu 鹞 có nghĩa là diều hâu.
Ta nghe xong suýt nữa phun nước ra ngoài: "Cái tên quái quỷ gì thế này!"
Thím cũng cảm thấy tên này không được, quá không được, vừa khó nghe vừa dị hợm, nhưng nhìn mức độ yêu thích của Hoàng đế vẫn cứ nhịn xuống không nói, nhịn suýt nữa nội thương.
Bởi vì nguyên nhân sức khỏe ta, tắm ba ngày, đầy tháng ta đều không tham gia. Thượng Quan Lan đưa thiếp đến thăm ta cũng bị ta từ chối.
Một mình ta ở trong nhà mình, thỉnh thoảng tâm sự cùng thím, đại đa số thời gian không làm gì cả. Ta ngồi dựa dưới mái hiên lặng lẽ ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, ngắm tuyết đầu mùa mới tan trong sân, đóa hoa đầu xuân li ti nở dày trên dây leo.
Đột nhiên có một ngày, Tiểu Chi đi tới phủ một chiếc áo choàng lông cáo một mặt đính kim lên vai ta, nhỏ giọng nói: "Nương tử, sao người lại khóc?"
Ta ngơ ngơ ngác ngác đưa tay quệt qua dưới mắt, một mảng ướt đẫm. Đúng vậy, tại sao ta lại khóc chứ?
Ta chỉ ngắm hoa mà thôi, trong đầu trống trơn không suy nghĩ gì cả, ta đang khóc cái gì vậy?
Tiểu Chi hỏi ta: "Có phải nương tử nhớ tiểu Công chúa không?"
Ta không biết, ta ngước đôi mắt ngấn lệ mông lung nhìn nàng.
Tiểu Chi bất an lại gọi ta một tiếng: "Nương tử? Dạo này người luôn luôn vô cớ rơi lệ ngẩn người, người... có ổn không?"
Ta cắn môi, đột nhiên nước mắt lại tuôn trào.
Ban ngày vừa rơi hạt đậu vàng⁴, vừa đến chạng vạng, Lý Tư Diễm đã mang theo Tiểu Hòa Hi vội vã chạy đến. Đang là giờ ngủ của Hòa Hi, tiểu cô nương ngáp ngắn ngáp dài. Cái miệng nhỏ giống ta đóng đóng mở mở như một loại thôi miên thần bí nào đó.
(4) Ý chỉ con gái khóc.
Ta không thuần thục ôm con bé vào lòng, nửa mặt nhẹ nhàng kề lên tã lót của con bé, ánh mắt đăm đăm, vẻ mặt hoảng hốt.
Lý Tư Diễm lờ mờ cảm thấy không đúng, ôm bả vai ta, nhíu mày lo âu nhìn ta chăm chú: "Anh Anh, nàng sao vậy?"
Ta không biết.
Ta chỉ biết là lúc ta ôm con bé, ta đột nhiên cảm thấy ta là mẫu thân tồi tệ nhất trên đời này.
Con bé vừa ra đời, ta đã vội vàng trốn về nhà mẹ đẻ của mình, chưa từng cho con bé ăn một miếng sữa, cũng chưa từng vỗ lưng dỗ con bé ngủ.