Mùa hạ Minh châu nóng không kém Trường An, trong một tháng ve kêu ra rả đã xảy ra mấy chuyện như sau.

Chuyện thứ nhất, tin tức từ Trường An truyền đến, Lý Tư Diễm tuyên Tiểu Xuyên tiến cung làm Khởi cư lang.

Tin tức này vừa nhìn là biết Lý Tư Diễm cố ý truyền ra, dấu vết thêm mắm dặm muối hết sức rõ ràng. Con cháu Thẩm gia ta lại bởi vì không muốn nhậm chức mà ngồi trước cửa Tử Thần điện gào khóc sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn là lời đồn Lý Tư Diễm tung ra để lừa ta trở về cứu Tiểu Xuyên.

Đương nhiên ta không hề bị lay động, trong lòng phỉ nhổ cẩu Hoàng đế: Lời đồn cấp thấp như vậy, ngươi lừa ma à!

Tiểu Xuyên lớn rồi, có thể gánh vác được gia nghiệp. Ta cũng không phải Trương Thiên, đệ đệ lớn đầu rồi còn cưng chiều hắn như trẻ con. Bà đây còn phải sống cuộc sống của riêng mình, ai cũng đừng mờ lừa ta về!

Chuyện thứ hai, Lý Tư Diễm lập cho ta một cái mộ chôn di vật ở ngoại ô thành Trường An, trong mộ tổ Thẩm gia.

Điều này có phần nằm ngoài dự kiến.

Ta cắn cái chén suy nghĩ nửa ngày tại sao hắn làm như thế, việc này không giống hắn, một kẻ bệnh tâm thần như hắn làm sao lại cho phép di vật của ta quy táng mộ tổ chứ?

Suy tư thật lâu cũng không có kết luận, ta lờ mờ cảm thấy có lẽ đây là yêu cầu của thím. Với tính tình của thím, chắc chắn đánh cược tính mạng cũng muốn cho cả nhà chúng ta đoàn tụ dưới đất.

Nếu như thị lấy cái chết ép buộc, Lý Tư Diễm cũng chỉ có thể đồng ý, bởi vì hắn biết nếu ta còn sống, vậy điều duy nhất không yên tâm chính là cô nhi quả mẫu bọn họ. Thím chết rồi, ta sẽ thật sự không còn lý do về Trường An.

Ta thở dài, chợt vô cùng nhớ bọn họ.

Thím không có ta, Tiểu Xuyên cũng lớn rồi, sắp cất cánh bay xa. Trong đại trạch ba gian chỉ còn lại một mình thị, thị phải sống tiếp làm sao.

Mà chuyện thứ ba này thì không nặng nề như vậy. Sau ba tháng cố gắng, cuối cùng bạn học Trương Chí cũng có chút thành tựu nho nhỏ, khiến cả làng trầm trồ tại văn hội.

Nhóm văn sĩ cũng lấy làm lạ tại sao hắn đột nhiên mở mang đầu óc, nhao nhao vây tới hỏi, nhưng Trương Chí nhớ lời ta dạy, không được nhắc đến ta ở bất kỳ nơi công cộng nào. Thế là chỉ ngại ngùng cười không đáp, buổi tối về hào hứng nói với ta về sự nổi trội của hắn hôm nay.

Ta khích lệ giáo dục như thường lệ: "Chứng tỏ ít nhiều ngươi cũng có chút năng khiếu, chỉ cần nền tảng vững chắc thì sau này sẽ đạt được trình độ càng cao hơn."

Khuôn mặt Trương Chí đầy vẻ ngây ngô, cười vô cùng hạnh phúc.

Ta tiễn Trương Chí ở quán rượu đi, lại nghe tin tức vụn vặt thêm một lúc rồi đứng dậy thanh toán, chậm rãi đi về chỗ ở.

Vừa ra khỏi cửa mới nhận ra hôm nay lại là Khất Xảo. Trên đường giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Tiểu nương tử trẻ tuổi và lang quân cùng nhau dạo chơi, tay xách theo các loại Xảo quả tinh xảo. Bánh kia xinh xắn đáng yêu, tay nghề không hề thua kém đầu bếp Trường An.

Chợt nhớ tới quê hương, trong lòng ta buồn bã mất mát, thế là đi đến trước sạp hàng, cũng mua cho mình một túi Xảo quả.

Chủ hàng thấy ta ăn mặc đẹp trông như là có tiền, bèn nhiệt tình nói: "Tiểu nương tử chỉ ăn Xảo quả thì có phần không trọn vẹn, chi bằng nếm thử đá bào của quầy ta xem. Thứ này là mặt hàng mới từ Trường An tới, vừa hợp với phẩm giá của tiểu nương tử."

"Nghe giọng nói của ngươi... ngươi là người Trường An?" Ta hỏi.

"Đúng vậy!" Đối phương cười: "Trường An rất khó sống, đến nơi khác kiếm ăn."

Với tinh thần quan tâm đồng hương, ta đồng ý mua bát đá bào ăn, nhưng tay nghề của người này kém xa Vân Nương. Sữa đặc quá chát, vụn băng sền sệt, mùi vị hết sức bình thường.

Ta đột nhiên cảm thấy cực kỳ cô đơn.

Cuộc sống ở Minh châu tự do là thật, cô độc cũng là thật. Nơi này không có người ta thân quen, không có món ăn ta quen thuộc. Ban ngày trò chuyện với đám Trương Chí, Lư Sâm, Tham Vi, nhưng vừa đến đêm, dưới đèn chỉ còn lại một mình ta. Có đôi khi gian phòng bị chuột ghé thăm, ta không tìm được người đuổi đi giúp ta, chỉ có thể rưng rưng nước mắt đại chiến ba trăm hiệp với nó.

Kết quả đương nhiên là bị hành hạ cả đêm không ngủ. Hôm sau mang một đôi mắt bồ đào sa sút đi phố đông xin mèo về, còn chưa xin được, tối về nhà lại càng cảm thấy bi thương.

Ngày khác thì ta không cảm thấy buồn, thế nhưng hôm nay là ngày hội Khất Xảo. Người trên đường phố đều có đôi có cặp, chỉ có ta cô đơn lẻ bóng, cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn.

Ta từng nở hai đóa hoa đào, một đóa bị ngắt xuống quăng đi, một đóa khác gần như đòi cái mạng nhỏ của ta. Kinh nghiệm nói cho ta biết, không nên tới gần nam nhân, sẽ trở nên bất hạnh.

Ta lấy ra một miếng Xảo quả bỏ vào miệng, tầm mắt gửi về nơi xa.

Đột nhiên, bên cạnh quất qua một trận gió lốc. Ta chưa kịp hồi thần, trong tay đã trống trơn. Trái tim ta giật nảy lên một cái, vô thức đưa tay sờ hông.... Lại là trống trơn. Túi tiền! Túi tiền của ta!

Bên trong có ba lượng bạc trắng ta vất vả khổ sở vẽ ba quyển xuân đồ mới lấy được!

Ba quyển đấy!

Ta không hề nghĩ ngợi, nhấc chân đuổi theo, lớn tiếng hô: "Cẩu tặc! Ngươi đứng lại đó cho ta! Trả túi tiền cho bà!"

Vừa nhìn đã thấy tên trộm là một tay lão luyện, mặc bộ áo vạt ngắn vải đay để tiện gây án, che mặt, chuyên len vào trong ngõ nhỏ. Ta đuổi hai con ngõ, thấy phía trước không có đèn, tối đen như mực, trong lòng e ngại không dám đuổi nữa.

Ba lượng bạc cứ thế mà mất. Ta tức đến đầu váng mắt hoa, ra sức day huyệt Thái Dương. Đau lòng quá, mẹ nó! Cái hắn cướp đi là tiền của ta ư? Rõ ràng là sương phòng của tòa nhà tương lai của ta!

"Sâu mọt vô liêm sỉ. Đừng để ta gặp lại ngươi!"

Ta khó chịu lẩm bẩm, lê bước chân rã rời chậm chạp đi ra đường chính.

Đi mãi đi mãi, dần dần nghe thấy có tiếng mèo con kêu, meo meo ư ư cực kỳ đáng thương.

Suy nghĩ lóe lên, chợt nhớ đến cảnh ngộ hôm qua không xin được mèo. Chẳng lẽ là ông trời mở mắt, cuối cùng cũng ban cho ta chú mèo định mệnh sao?

Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc!

Ta lập tức thay đổi phương hướng, lần theo âm thanh chạy tới, nhưng không nhìn thấy mèo con, chỉ thấy một cô bé khoảng chừng mười tuổi.

Giọng cô bé lanh lảnh, tiếng khóc rất giống động vật nhỏ, ta mới hiểu vừa rồi là ta nghe nhầm.

"Tiểu nương tử, sao muội lại khóc?" Ta cúi người hỏi nàng.

Tiểu cô nương ngước hai mắt đẫm lệ, mím môi không trả lời, chạy thẳng vào trong một gian nhà tồi tàn. Theo một tiếng "két" khẽ vang lên, bóng dáng của nàng cũng hoàn toàn không thấy nữa.

Túi tiền thì mất, mèo không bắt được, còn nhìn thấy tiểu cô nương khóc ở ven đường. Chuyện xấu kéo đến cùng một lúc, tâm trạng ta rất buồn bực, không còn tâm tư đi dạo nữa, mất hứng quay về nhà.

Căn nhà trống trải như thường ngày. Ta đốt đèn, lên lầu hai ngồi ngẩn người nhìn bầu trời đêm. Mặt trăng đêm thất tịch như cái bánh bị bẻ nửa. Không tròn vành vạnh như trăng rằm, cũng không quyến rũ như trăng đầu tháng. Xung quanh lấm tấm rải rác mấy ngôi sao, nhưng mắt ta kém, nhìn không rõ ràng.

Gió đêm khô nóng, ta buồn bã thẫn thờ dựa vào cửa sổ.

Thật vô vị. Nếu như Thục Thục hoặc là Ý Đắc ở đây thì tốt, ít nhất có một người có thể nói chuyện. Cũng không biết bọn họ sống có tốt không, có bị Lý Tư Diễm làm khó hay không...

Thục Thục còn tốt, Ý Đắc có lẽ sẽ khó khăn. Nó là nội thị ta cất nhắc vào Tử Thần điện, trừ ta ra không ai có thể bảo vệ nó, hầy... Vả lại ngày đó nó là một trong mấy người ở bên cạnh hầu hạ ta, để mất ta rồi, chắc chắn nó cũng phải chịu phạt cùng Huệ Nguyệt...

Một cảm giác tội lỗi mãnh liệt ập đến với ta. Ta nhắm mắt lắc đầu, nói với mình không được nghĩ sâu thêm, ván đã đóng thuyền thì phải dốc lòng sống tốt mới phải.

Nhìn đèn đuốc lập lòe phía xa, ngoài sân còn có Khải Chi đang hẹn hò sau hoàng hôn cùng tình nhân nhỏ. Ta kéo cửa sổ lên, âm thầm hạ quyết tâm: Con gái không thể sống một mình, nhất định phải mua một nha đầu đi theo ta mới được!

***

Vậy là hôm sau trời còn chưa sáng, ta đã mang theo toàn bộ gia sản của ta cùng Khải Chi đi đến ngõ nhỏ bán nô tỳ.

Nói là toàn bộ gia sản, thực ra chỉ có hai lượng bạc thảm thương. Trên đường Khải Chi nói với ta, hai lượng bạc quả thật hơi ít, chỉ có thể mua nha hoàn thô kệch trì trộn lại lớn tuổi, muốn mua người tốt một chút, ít nhất phải chi ra ba lượng.

Hắn còn rất đắc ý nói với ta: "Lúc trước Trương gia mua ta cho mẹ mìn ba lượng tám bạc đấy. Tham Vi thì không bằng ta, hắn chỉ đáng giá ba lượng, he he he."

Ta không hề khách khí trả lời: "Đó là bởi vì lang quân các người không gánh được việc! Hắn không gánh vác được, đương nhiên cần có người lanh lợi hầu hạ bên cạnh. Ta thì không cần, có người giúp đỡ giặt quần áo, nấu cơm là được rồi."

Khải Chi nghe vậy ánh mắt sáng lên, cười hì hì nói: "Nương tử không nói sớm. Nếu như chỉ có chút yêu cầu ấy, vậy hai lượng là đủ. Nương tử có chọn được người vừa ý chưa?"

Lúc này hai chúng ta vừa mới đi tới đường lớn, ngay cả cái bóng chợ nô tỳ cũng chưa nhìn thấy, hắn hỏi ta chọn được người vừa ý chưa? Ta phải gặp được người trước đã chứ!

Ta lại ngẩng đầu nhìn Khải Chi.

Thằng nhóc con cười đến là thuần hậu, trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa.

"Ngươi hỏi như vậy là có ý muốn tiến cử người cho ta?" Ta hoài nghi nói: "Tự dưng mà ân cần, không gian cũng là ác. Ngươi nhất quyết muốn cùng ta đi mua người, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội lừa ta một vố?"

Khải Chi lớn tiếng kêu oan: "Ôi chao, Vương nương tử xử oan chết người rồi! Ta nào có ý này, chẳng qua là muốn giới thiệu một người ta biết cho nương tử thôi. Có câu "phù sa không chảy ruộng ngoài", nương tử là một chủ tử cực tốt, vậy chi bằng quan tâm người quen còn hơn để người ngoài được lợi."

Ta "hừ" một tiếng: "Tiếng lạch cạch gảy bàn tính trong bụng ngươi to quá rồi đấy. Ta lại không ngốc, còn có thể không hiểu ngươi ư?"

Khải Chi lại cười hí hửng xáp lại: "Nếu Vương nương tử đã nhìn ra vậy thì vừa khéo, ta cũng không cần quanh co lòng vòng nữa. Quả thật ta có một nha đầu phù hợp muốn tiến cử cho nương tử. Nàng khá lớn rồi, mười tuổi, vốn là nhà mở lò nấu rượu, tính tình điềm tĩnh, còn biết nấu rượu. Nếu như là một tiểu tử, ta đã không nỡ nhường cho Vương nương tử rồi, tất phải xúi đám lang quân mua nàng."

"Lò nấu rượu?" Ta nhớ lại giá rượu ở Trường An: "Đây là nghề nghiệp vô cùng lợi nhuận. Gia đình như vậy tại sao lại muốn bán con gái?"

Khải Chi nói: "Ai bảo không phải đâu, hỏng là ở chỗ cha của nha đầu này. Có người để mắt đến lò rượu của nhà nàng, bèn dụ cha ruột nàng đi đánh bạc. Cô cũng biết, người vừa vào cửa cược là coi như xong, chưa táng gia bại sản thì tuyệt đối không quay đầu. Vì vậy chưa tới nửa năm đã rơi vào kết cục thân bại danh liệt, bây giờ ngay cả con gái nhỏ cũng muốn bán đi, đúng là tạo nghiệp."

"Nàng gặp phải loại cha này cũng là xui xẻo." Ta bị khơi dậy lòng trắc ẩn. Lúc đang có chút động lòng, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, quay đầu hỏi Khải Chi: "Làm sao ngươi biết rõ tình huống trong nhà nàng như vậy?"

Khải Chi sờ mũi: "Tỷ tỷ nàng có mấy phần giao tình với ta. Cô cũng gặp rồi đấy, chính là tiểu nương tử đưa rượu cho ta hôm qua ở đầu ngõ."

Ta có ấn tượng lờ mờ: "Tỷ tỷ nhà này cũng bị bán?"

"Đúng vậy, may mà tỷ tỷ nàng còn có chút tay nghề nấu rượu, tuổi tác cũng hơi lớn một chút, có một quán rượu mua nàng, ít nhất không lưu lạc đến nơi dơ bẩn kia." Khải Chi nói: "Muội muội thì không tốt số như vậy, đợi mấy ngày cũng không ai muốn ra giá cao, lúc đó mới phải kéo ra chợ bán."

Hai chúng ta thổn thức một phen về đôi tỷ muội số khổ này, rẽ qua hai con đường đi vào một ngõ tối.

Ngõ nhỏ này dường như không nằm trong cùng một tòa thành với đường phố sạch sẽ trật tự bên ngoài. Khắp nơi toàn là rác rưởi, dây thừng bỏ đi và cỏ dại. Rất nhiều người bề ngoài kỳ dị ngồi xổm bên tường, quan sát ta một cách không có ý tốt.

Ta sợ đến túm chặt Khải Chi: "Đây chính là chợ bán nô tỳ? Đáng sợ vậy?"

Khải Chi khó hiểu nói: "Đúng vậy. Cô chỉ có hai lượng bạc, mẹ mìn đứng đắn chỉ riêng tiền người đã đòi nửa lượng. Không đến chợ đen này, cô định đi đâu mua?"

Ta càng e dè: "Nếu không thì ta cứ tích góp thêm tiền, ít nhất cũng phải đến một nơi đứng đắn..."

Khải Chi bất đắc dĩ nói: "Tỷ của ta ơi, cô đến cũng đến rồi, còn đánh trống lui quân làm gì? Dù sao cũng có ta giúp cô mà, cô sợ cái gì?"

Ta thầm nghĩ có ngươi ở đây ta mới sợ đấy, sợ ngươi sang tay bán ta đi.

Khải Chi cười ha ha với một người đàn ông lùn ven đường, chào hỏi: "Ai dô Chu ca, lâu rồi không gặp. Ta hỏi huynh một chuyện, con gái nhỏ của lò rượu gạo Lữ gia kia bán đi chưa?"

Người đàn ông kia lắc đầu, chỉ vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ: "Còn ở đây. Cha nó trông vào bán nha đầu để trả tiền nợ, nhất quyết rao giá ba lượng. Con bé này tuổi tác dở dở ương ương, tìm đâu ra kẻ phá của bằng lòng chi ra ba lượng?"

Ta trừng Khải Chi một cái: "Chẳng phải ngươi nói chỉ cần hai lượng sao! Ta cũng không có dư tiền!"

Người đàn ông kia kinh ngạc nói: "Ô, ngươi thật sự tìm được một kẻ phá của?"

Khải Chi lộ ra nụ cười chột dạ với ta, nhỏ giọng nói: "Thương lượng được, thương lượng được mà."

Hắn không cho ta cơ hội đổi ý, nài ép lôi kéo ta đi vào trong ngõ. Sau khi nhìn quanh quất, hắn kéo ra một người đàn ông trung niên từ một góc hẻo lánh âm u.

"Tỉnh lại đi!" Khải Chi thay đổi vẻ mặt ôn hòa, nghiêm mặt xẵng giọng nói: "Ta dẫn người đến mua khuê nữ của ông!"

Người đàn ông kia hầm hừ nói: "Ba lượng, không trả giá."

Khải Chi cười khẩy: "Ngồi ở chỗ này mấy ngày rồi? Hai vết sứt trên đầu này là đòi nợ tẩn cho chứ gì? Cũng không tè ra một bãi mà soi xem ông và khuê nữ của ông là mặt hàng gì? Bán ba lượng? Ông ngồi ở đây đến kiếp sau cũng không bán được!"

Ta nghe hắn nói hơi thái quá, kéo tay áo hắn một cái.

Khải Chi ra hiệu ta không cần nhiều lời, yên tâm nhìn hắn biểu diễn.



Người đàn ông kia đứng lên nói: "Không cần khích ta, ta cũng không thiếu tiền. Không bán được thì thôi, dù sao mỗi ngày ta cũng canh ở đây, không có ba lượng thì khỏi cần nghĩ đến bàn bạc nữa."

Khải Chi tức giận nói: "Không thiếu tiền? Ông cũng có mặt mũi...

"Là ông!"

Lời của Khải Chi bị ta đột ngột cắt ngang.

Lúc trước ánh sáng lờ mờ, ta không nhìn rõ, nhưng vừa rồi lúc người đàn ông kia đứng lên, ta mới nhìn thấy rõ ràng trang phục của ông ta: áo vạt ngắn vải đay, giày cỏ, trên người thoang thoảng mùi bã rượu...

Đây không phải là kẻ hôm qua trộm mất túi tiền của ta sao!

Ta tức sôi máu, xắn tay áo lên phẫn nộ nói: "Khải Chi! Hôm qua túi tiền của ta bị tên sâu mọt này trộm, bên trong có ba lượng bạc! Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại cho ta gặp được ông ta ở đây. Nào, giúp ta trói thứ đáng chém ngàn đao này lại, bà đây phải lôi ông ta đến quan phủ báo án!"

Người đàn ông kia kinh hãi, lắp bắp nói: "Ta không hề... Không phải ta..."

Khải Chi nhíu đôi chân mày: "Ông ta trộm túi tiền của cô?"

Ta nói: "Ngươi mau chóng lục soát, ông ta còn chưa thay quần áo, chắc chắn túi tiền của ta ở trên người ông ta. Bên trong có ba lượng bạc trắng, mười đồng tiền, còn có Xảo quả ta mua trên đường!"

Trong mắt Khải Chi lóe lên ánh sáng, cười cười nói: "Vậy thì chuyện dễ xử lý hơn nhiều rồi."

Chỉ thấy Khải Chi dồn khí đan điền, một cước gạt ngã người đàn ông có ý đồ chạy trốn xuống đất, vừa day vừa cười nói: "Ta bảo làm sao đột nhiên không vội bán người nữa mà, hóa ra là tìm được con đường gom tiền mới. Ba lượng? Cũng không sợ ăn nhiều chết nghẹn. Sao thế, gặp được khổ chủ thì sợ rồi sao? Nào, theo ta đến quan phủ một chuyến, cho ông nếm thử cơm tù ngon hay không!"

Người đàn ông này cũng là loại nhát cáy không làm được việc lớn. Thoạt đầu còn cậy vào địa thế chống trả một hai mang tính tượng trưng, đến khi Khải Chi triệu gọi đám bằng hữu cá mè một lứa rải rác ở các nơi trong ngõ nhỏ của hắn ra, sau khi cục diện từ đấu đơn biến thành hội đồng thì rất nhanh ông ta đã đầu hàng, khóc lóc lồm cồm dưới đất, nói: "Các đại gia tha mạng! Chẳng... chẳng phải các ngươi muốn con gái của ta sao? Không cần tiền, tặng cho các ngươi, tha cho ta một mạng..."

"Nói vậy mới phải chứ, làm thế từ sớm có phải tốt không? Phí giày mới của ta."

Khải Chi như giẫm lên thứ gì bẩn thỉu, căm ghét đá người đàn ông sang một bên, tiện thể nhanh nhẹn tìm người đến đòi giấy tờ bán thân của con gái nhỏ ông ta đến, cầm ngón tay cái của người đàn ông điểm chỉ lên trên.

"Xong xuôi rồi." Hắn đưa giấy bán thân cho ta, toét miệng nói: "Rác rưởi muốn làm kẻ cắp mà không có gan ăn cắp, đụng phải ta coi như ông ta xui xẻo."

Ta đau lòng nhức óc: "Xui xẻo là ta được chứ? Ba lượng bạc của ta đều bị ông ta đánh bạc hết rồi. Ba lượng đấy! Ta vẽ ba quyển xuân đồ mới đổi được!"

Khải Chi an ủi ta: "Ít nhất được một nha đầu đang lớn chạy nhảy tung tăng không phải sao? Cô tin ta đi, với nhân phẩm tướng mạo của nha đầu này, ba lượng chắc chắn là lời rồi."

Hắn vừa nói vừa dẫn ta rẽ tới rẽ lui vào một con ngõ nhỏ khác, cầm chìa khóa mở một cánh cửa tồi tàn, dịu giọng nói vào bên trong: "Tiểu Chi, muội ở bên trong không?"

Trong phòng củi ló ra một cái đầu nhỏ rụt rè, ngoan ngoãn gọi: "Khải Chi ca."

Ta trợn hai mắt nhìn: "Muội... muội không phải người ngày hôm qua..."

Cô bé nhìn ta chăm chú một lúc, chậm rãi từ phòng củi đi ra.

Khải Chi sờ gáy: "Hai người từng gặp rồi?"

Ta nói: "Hôm qua bị trộm túi tiền, ta đuổi theo hai con đường, sau đó tự dưng vào ngõ hẻm này, bắt gặp nàng đang khóc."

Tiểu Chi cúi đầu: "Ừm."

Khải Chi vui vẻ nói: "Vậy thì rất tốt! Chứng tỏ hai người ít nhiều có chút duyên phận chủ tớ. Nào nào nào, Tiểu Chi, đây là người tốt ca tìm cho muội, Vương nương tử."

Ta thầm nghĩ đây là cái nghiệt duyên gì, kẻ buôn người ta gặp là tên trộm tiền hôm qua, nha đầu ta gặp là cô bé khóc ven đường hôm qua.

Khải Chi tự cảm thấy làm một việc thiện ngất trời, không ngừng lải nhải với Tiểu Chi: "Vương nương tử là người đọc sách tới từ Trường An, ngày trước từng hầu hạ Hoàng hậu và Thượng thư, thông tình đạt lý nhất. Đi rồi cũng không cần làm việc nặng, giúp đỡ quét nhà giặt đồ là được. Sau này đừng quan tâm người cha tệ bạc của muội nữa, cứ ngoan ngoãn đi theo Vương nương tử, biết chưa?"

Dứt lời, hắn lại vỗ lưng Tiểu Chi: "Nha đầu ngốc, hành lễ cho chủ nhân mới đi!"

Tiểu Chi thấp thỏm nhìn ta, nhưng cuối cùng vẫn tín nhiệm Khải Chi, thế là ngập ngừng hành lễ cho ta: "Vương nương tử."

Ta chưa từng gặp nha đầu nhút nhát như vậy, muốn nói gì đó lại sợ dọa nàng, cuối cùng chỉ thở dài nói: "Số muội cũng khổ, đang yên đang lành lại nhập tiện tịch. Lúc trước ta cũng đã làm nha đầu, biết rõ nỗi khổ thân bất do kỷ. Thế này đi, muội hầu hạ bên cạnh ta năm, sáu năm, đến lúc đó ta xóa bỏ tiện tịch cho muội, bất luận là tìm nhà lấy chồng hay là làm bã rượu nuôi sống bản thân cũng được, muội thấy thế nào?"

Khải Chi ở bên cạnh cảm thán: "Vương nương tử đúng là người lương thiện. Tiểu Chi, muội xem ca tìm cho muội vị chủ tử tốt bao nhiêu, đừng để cho ca mất mặt biết không?"

Tiểu Chi nói khẽ: "Muội nghe hai người."

***

Ba lượng bạc đổi lấy một tiểu nha đầu nhút nhát, thật ra trong lòng ta cảm thấy hơi lỗ. Ta vốn định chọn một nha đầu giống Tiểu Điệp, kiểu không cần làm việc quá tháo vát, nhưng thường ngày có thể chọc cười ta. Nhưng bị Khải Chi cố ép người quen của hắn cho, cũng chỉ đành vậy.

Cũng may Tiểu Chi không nói không rằng nhưng làm việc chăm chỉ, dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp tòa nhà Trương gia cho ta mượn. Sau khi thân quen với ta cũng thỉnh thoảng có thể trò chuyện hai câu.

Ta còn tán với nàng chuyện của tỷ tỷ nàng và Khải Chi, mới biết được lúc trước Khải Chi là hàng xóm với bọn họ, chỉ có điều về sau trong nhà gặp nạn, gia tài tan hoang trong một chiều, Khải Chi không muốn trở về quê nhà nên mặt dày mày dạn xin Trương gia thuê hắn, cho phần cơm ăn. Trương Thiên thấy hắn hoạt bát thì cũng thuê hắn.

"Đều là người số khổ." Ta ngậm ngùi một phen.

Tiểu Chi nói: "Chúng ta đều may mắn, ít nhất thân thể còn coi như sạch sẽ. Nếu như rơi vào trong gánh hát nhà lầu, vậy thì chi bằng chết còn tốt hơn."

Ta thầm thấy hổ thẹn, ta đúng là được chiều hư từ nhỏ đến lớn, ra ngoài một chuyến mới biết được nhân gian có nhiều nỗi khổ như vậy.

So với bọn họ, quả thật ta may mắn hơn rất nhiều.

Lúc trước làm Sử quan, chỉ quan tâm một điều công bằng chính nghĩa lý lẽ, thường xuyên có suy nghĩ bất bình. Bây giờ chỉ cảm thấy đời người trăm năm, không đáng sa vào trong những hận thù quá khứ, quan trọng nhất vẫn là cuộc sống sau này.

Từ đó, ta rất ít nghĩ tới Lý Tư Diễm. Ta định quên đi điều tốt và không tốt của hắn đối với ta, cũng quên đi thù hận giữa chúng ta, chỉ ở bên những người bạn mới của ta, nghiêm túc sống mỗi ngày trước mắt một cách trọn vẹn nhất.

***

Sau thu, thời gian trôi đi rất nhanh. Ta chuyên tâm dạy Trương Chí hội họa, tiện thể phát triển sự nghiệp xuân đồ của ta.

Có đôi khi con người trở nên cởi mở hơn sẽ cảm thấy mọi thứ đều rất thuận lợi.

Sự nghiệp vẽ tranh của Trương Chí có bước tiến dài, đang nhăm nhe dự định đi thi thử trường công của Lạc Dương, đến hỏi ý kiến ta.

Ta đọc văn chương và thơ phú ngày thường hắn làm, nói thẳng trình độ của hắn chắc chỉ có thể đến thư viện của châu phủ nhỏ, muốn đến loại trường tốt như Trường An Lạc Dương thì còn cần rèn luyện một hai. Trương Thiên chưa từ bỏ ý định, móc nối quan hệ đi hỏi thử thầy nho của Hình Châu, kết quả người ta cho câu trả lời giống như vậy, ấy thế nàng ta mới biết tất cả lời ta nói đều là thật.

Vì vậy nàng ta đưa cho ta thêm tiền lương để ngoài dạy vẽ ra, ta dạy thêm một chút thơ văn cho Trương Chí. Nhưng ta hoàn toàn không dám nhận lời, chỉ nói dối không hiểu những thứ này, chẳng qua là lúc tiểu thư đọc sách nên xem qua mà thôi.

Không phải ta không muốn dạy, mà là văn chương không giống với hội họa, là phải rèn luyện rất lâu. Chủ tử nương tử dạy nha đầu vẽ tranh còn có thể hiểu được, nhà ai lại vô duyên vô cớ dạy văn chương! Để nha hoàn thi khoa cử chắc?

Trương Thiên cũng nghĩ đến lý lẽ này, cuối cùng thật sự không dám đặt tiền đồ của đệ đệ trong tay một nương tử trẻ tuổi, vậy là đành thôi, nhờ người tìm danh sư bên ngoài.

Không thể không nói Trương gia quả là căn cơ dày, nàng ta lại mời được một sư phụ thật, nhưng sư phụ này kiểu cách hơn ta nhiều, không chịu tới nhà giảng bài, nhất định bắt Trương Chí học ngoại trú.

Trương Thiên nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy danh sư khó có được, bèn cũng đồng ý.

Vì vậy mà ta có được thời gian dài rảnh rỗi, thêm đủ mã lực vẽ xuân đồ, tiện thể nhận một vài việc vụn vặt như vẽ tranh mặt quạt, bình phong, chạy vèo vèo trên con đường tích lũy tiền tài.

Mấy tháng nữa trôi qua, ta cùng mấy người Tiểu Chi, Trương Chí, Khải Chi, Tham Vi cùng nhau ăn mừng tết xuân. Trong bữa tiệc, ta tuyên bố kế hoạch mua nhà của mình, nhận được sự nhất trí ủng hộ của mọi người.

"Ta đã ngắm được nhà rồi, ở ngay cạnh con ngõ có cây liễu đó!" Ta vui vẻ nói: "Ta ở một mình, không cần chỗ lớn quá. Có một sảnh và phòng chính là đủ rồi, đến lúc đó mời mọi người đến uống rượu."

Khải Chi cười: "Ngôi nhà mà một người Trường An nhìn trúng được, ngoại trừ đắt ra thì không có khuyết điểm gì khác."

Cảm giác hạnh phúc của một người bắt nguồn từ đâu? Tình thân, tình yêu, sự nghiệp ổn định, vật chất sung túc, chốn về.

Ta ra sức kéo một đoạn pháo trúc nổ vang, thầm nghĩ: Những thứ này ta đều muốn có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play