Tuy rằng ngày đó Tiêu Chiến không mắng cậu, nhưng lúc đưa cậu đi sân bay cũng đã cảnh cáo, sau này không được mệt nhọc như này nữa! Nếu không anh sẽ tức giận! Vì vậy tiểu Vương nhỏ bé chỉ có thể thành thành thật thật ở trong đoàn phim bế quan... Mỗi ngày tha thiết ngóng trông Tiêu Chiến gọi điện sủng hạnh, biệt khuất cực kì khủng khiếp...

Cứ như vậy qua hai tuần, hôm nay tiểu Vương cuối cùng cũng được xuất quan hóng gió! Ngày hôm qua hết sức phấn khởi xin đoàn nghỉ ba ngày, cậu cần đi đài Hồ Nam livestream sự kiện nào đó. Kỳ thật nguyên nhân thật sự khiến tiểu Vương kích động là vì kế hoạch của cậu đã xong rồi, ngày đầu tiên thành thành thật thật chuẩn bị diễn thử chương trình, vừa kết thúc chương trình ngày hôm sau lập tức bay đến Bắc Kinh tìm Tiêu Chiến!

Vào ngày diễn thử, tiểu Vương liền không kìm được tâm trạng phấn khích vì ngày mai gặp được Tiêu Chiến rồi, không ngừng voice chat với Tiêu Chiến, giới thiệu sự kiện ai ai ai đã đến, cần biểu diễn cái nạy cái kia...

Tiêu Chiến nghe giọng Vương Nhất Bác voice chat, cảm giác kì quái! Vương Nhất Bác không phải quanh năm suốt tháng tham gia sự kiện sao? Có cần phải hưng phấn vậy không? Tiêu Chiến thậm chí còn hoài nghi bất ngờ của mình có phải bị lòi đuôi rồi không... anh bị lộ?! Chắc không đâu! Ngoại trừ đạo diễn với Hàm ca cũng không có ai biết mà!

Vương Nhất Bác vất vả nhịn đến lúc sự kiện bắt đầu, mỗi lần đến cậu lên sân khấu làm MC, đều là thái độ khác thường, cảm xúc kích động! Đến nỗi mà đồng nghiệp bên cạnh cũng bất ngờ. Khi Vương Nhất Bác trên sân khấu biểu diễn vũ đạo, Tiêu Chiến đã ở phía sau cánh gà đợi lên sân khấu rồi. Nhìn toàn thân, đến từng đốt ngón tay của Vương Nhất Bác cũng như biết nói, không khỏi cảm thán trong lòng, fan nói quả thật không sai, đúng thật " con của thần đang nhảy múa", đẹp đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt.

Dựa theo sắp xếp trong danh sách, sau khi Vương Nhất Bác nhảy xong, Hàm ca sẽ phỏng vấn sơ qua, khi Hàm ca nói " cám ơn Nhất Bác của chúng ta đã đem đến điệu nhảy sôi động", Vương Nhất Bác liền chuẩn bị xuống sân khấu thay quần áo, kết quả lại bị Hàm ca gọi lại

- Chờ một chút Nhất Bác, em còn một nhiệm vụ nữa!

- Dạ?

Vương Nhất Bác lộ vẻ mặt mê mang, tình huống như thế nào? Lúc diễn thử không có đoạn này mà!

- Sự kiện hôm nay chúng tôi đã mời một vị khách quý bất ngờ, cùng em rút thăm hai số may mắn! Người này cũng là "bạn tốt" của em, sinh nhật 11 năm thiên thiên hướng thượng em có mời người này đến tham gia chương trình của chúng ta! Đoán xem người này là ai?

Hàm ca nói ra.

Tim Vương Nhất Bác đập mãnh liệt, đáp án quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn không thể tin được... Tiêu Chiến rõ ràng còn ở Bắc Kinh, vừa mới còn nói với cậu buổi tối anh có một hoạt động, sao có thể sẽ...

- Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!

Khán giả dưới đài đã có người gào lên!

- Vậy để chúng tôi mời vị khách quý này lên đài nào, xin mời...Tiêu Chiến!!!

Khi Hàm ca lớn tiếng hô lên tên Tiêu Chiến, toàn trường cũng bắt đầu sôi trào thét lên!

Cái gì Vương Nhất Bác cũng không nghe thấy nữa, trong mắt chỉ có thước phim quay chậm Tiêu Chiến từ phía sau cánh gà đi ra, cậu giống như bị ngốc, cứ ngơ ngác đứng đó, ánh mắt lại tự động dõi theo bóng dáng của anh, nhìn Tiêu Chiến mang theo ánh sáng từng bước một đi tới, thời gian giống như dừng lại. Thẳng đến lúc Tiêu Chiến đến bên cạnh cậu, cậu vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào, thậm chí khóe mắt còn thấp thoáng ánh nước lấp lánh...

Tiêu Chiến thật sự có chút xấu hổ, anh có chút hối hận! Anh nên nói cho Vương Nhất Bác biết trước! Cái bất ngờ này giờ biến thành mình bị hoảng sợ rồi! anh tận lực không nhìn Vương Nhất Bác, nhưng căn bản ngăn không được cái ánh mắt nóng bỏng của cậu...

Tiêu Chiến nhỏ giọng ho một tiếng, nhếch mày ý bảo Vương Nhất Bác chú ý một chút, sau đó vươn tay ra vẻ tự nhiên đập tay với cậu

- Lão Vương! Đã lâu không gặp!

Nhưng Vương Nhất Bác lại tự động nắm tay Tiêu Chiến, kéo Tiêu Chiến qua vỗ lưng anh nói

- Thật sự đã lâu không gặp, bình thường hẹn Chiến ca còn hẹn không được!

Tiêu Chiến lập tức nhe răng trợn mắt

- Lại bắt đầu hả?! Em đừng có mà ở đó bịa đặt!

Nhìn hình ảnh như đã từng quen trên sân khấu, đán rùa ở dưới sân khấu vốn là đến đây xem Vương Nhất Bác đều kích động đến khóc, đây là lần thứ nhất chung sân khấu trong 5 năm nay, vẫn là cách thức chào hỏi quen thuộc, phảng phất mùa hè năm 18 đã trở về rồi...

Mtjj bên kia cũng khóc, là khóc vì tức đó!!! Bé con nhà mình có thể làm giá tí không!!! Từ khi Tiêu Chiến bước ra, con mắt cũng hận không thể dính lên người người ta rồi! Đầu cũng không quay lại! Còn "bình thường hẹn Chiến ca còn hẹn không được"!!! Cái gì cũng dám nói! Giờ toàn bộ thế giới đều biết cậu thường xuyên hẹn Tiêu Chiến rồi! Còn không hẹn được?! Bé con nhà chúng tôi chỗ nào không tốt! Tiêu Chiến dựa vào đâu không đi với bé! Con chúng ta sao lại không có tiền đồ như vậy!!! Mtjj gào thét trong lòng.

Hàm ca tranh thủ thời gian hòa giải

- Có thể thấy được Nhất Bác của chúng ta cùng tiểu Chiến quan hệ thật sự rất tốt ~ vậy bây giờ xin mới hai bạn tốt cùng đi rút số may mắn đêm nay.

Hai người lúc này mới thuận lợi hoàn thành quá trình, nếu như bỏ qua việc màn hình rõ ràng ở bên trái mà Vương Nhất Bác lại quay mặt nhìn sang phía bên phải...

Rút xong dãy số may mắn, Tiêu Chiến nhanh chóng đi xuống sân khấu, Vương Nhất Bác ở phía sau lập tức theo đuôi cứ như sợ đánh rơi mất Tiêu Chiến ấy...

Vừa xuống sân khấu, cậu vui vẻ kéo Tiêu Chiến vào phòng thay đồ, cửa cũng không kịp đóng liền hỏi:

- Chiến ca, anh vì em nên mới đến hả?

- Còn có thể vì ai? Em cảm thấy anh rất rảnh à!

Tiêu Chiến tức giận nói.

Vương Nhất Bác nhào lên ép Tiêu Chiến sát vào tường, ôm chặt lấy anh nói:

- Em vui quá~ hôm nay là Vương Nhất Bác vui vẻ nhất thế giới.

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác vỗ vỗ đầu cậu nói:

- Vậy hôm nay chính là Tiêu Chiến lo sợ thấp thỏm nhất thế giới! Trên sân khấu em có thể khiêm tốn chút không hả? Phía dưới đã hét thành cái dạng gì rồi? Anh cũng sắp bị em dọa sợ chết khiếp rồi ấy!

Tiêu Chiến còn muốn nói tiếp đôi ba câu, chợt nghe Vương Nhất Bác nức nở nói:

- Em thật sự rất nhớ anh mà Chiến ca... Thật ra vừa mới em đã rất cố gắng rất cố gắng rất cố gắng khống chế bản thân rồi, em sợ mình sẽ nhịn không được trực tiếp ôm anh, sau đó khiến anh phải khó xử! Vốn kế hoạch ban đầu của em là đêm nay bay đến Bắc Kinh về với anh rồi, không ngờ được anh lại đến tìm em trước... Nếu em càng ngày càng thích anh, càng ngày càng dính người thì làm sao bây giờ?

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người, từ khi xuyên không đến đây, anh không lúc nào không cảm nhận được tình yêu như thể sắp tràn ra ngoài của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác yêu so với trong tưởng tượng của anh còn nhiều hơn nhiều.

Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác an ủi:

- Xin lỗi, hiểu lần em rồi cún con, anh biết em đã rất kiềm chế, em làm rất tốt! Anh cũng càng ngày càng càng càng thích em rồi!

Hai người cứ thế mà ở trong không gian nhỏ hẹp ôm chặt lấy nhau, ai cũng không tiếp tục nói, lặng lẽ cảm thụ tiếng tim đập của đối phương, hưởng thụ thời gian khó có được này...

Thẳng đến lúc nhân viên bên ngoài nóng nảy gõ cửa nói:

- Vương lão sư, xin lỗi vì đã làm phiền nhưng cậu thay quân áo xong chưa? Lập tức phải lên sân khấu dẫn chương trình rồi!

Hai người lúc này mới tách ra, Vương Nhất Bác có chút xấu hổ hô lên:

- Sắp xong rồi, đến ngay đây!

Tuy vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn tự mình đưa Tiêu Chiến đến phòng nghỉ mới yên tâm, còn không quên dặn dò:

- Chiến ca, anh ở đây chờ em một chút, chương trình sắp xong rồi, rất nhanh!

Tiêu Chiến bất dắc dĩ đẩy Vương Nhất Bác ra ngoài, thúc giục nói:

- Biết rồi biết rồi Vương lão sư! Em tranh thủ thời gian đi dẫn chương trình đi! Anh đâu cũng không đi! Ở nguyên đây chờ em được chưa!

Lúc Vương Nhất Bác vội vàng chạy về nhóm MC, không bất ngờ gì mà nhận được lời trêu chọc của mọi người:

- Vương lão sư cuối cùng cũng cam lòng đi ra rồi hả? Còn tưởng rằng Vương lão sư sẽ trực tiếp bỏ trốn cùng khách quý nữa chứ!

Trái lại Vương Nhất Bác lại rất tự nhiên đáp lời:

- Không nỡ mà, cho nên chạy nhanh đến đây đó, Chiến ca nhà em còn đang chờ em kìa.

Mọi người á khẩu không thốt lên lời... Được rồi ~ Đúng là tự tìm ngược...

Sau khi sự kiện kết thúc, hai người không trực tiếp quay lại Bắc Kinh, sau khi hóa trang xong, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi dạo trên đường phố Trường Sa, bảy quẹo tám rẽ đi đến một đầu phố quen thuộc, trong một chỗ không thu hút ở con phố này có một bà lão mở cửa hàng tào phớ gọi " Tào phớ bà Vương", tào phớ nhà bà ăn rất ngon, 5 năm trước Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến đến đây mấy lần, mỗi lần Tiêu Chiến ăn xong còn ồn ào rằng lần sau sẽ còn lại đến.

- Bà ơi, hai bát tào phớ!

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào trong ngồi xuống.

- À, là các cậu à! Cũng phải 5 năm rồi đi? Lão bà tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng hai người lại cùng nhau đến đây lần nữa rồi! Đến là tốt rồi!

Bà lão thấy bọn họ liền kích động nói. Bà cũng không biết minh tinh gì, cho nên trong mắt bà, bọn họ chỉ là một cặp đôi yêu nhau bình thường.

Bà lão bưng lên hai bát tào phớ, đột nhiên nói với Tiêu Chiến:

- Nhóc con, cậu có thể ra đây một chút không? Lão bà tôi có mấy lời muốn nói riêng với cậu!

Vương Nhất Bác lập tức khẩn trương, Tiêu Chiến vỗ vỗ tay Vương Nhất Bác ý bảo cậu ngồi yên, tiếp theo đứng dậy đi theo bà lão.

Trong lúc Vương Nhất Bác ngồi đợi ở bên ngoài, tào phớ trên bàn cậu một miếng cũng không ăn, trong lòng sợ gần chết, cậu biết bà không có khả năng nói xấu gì mình, nhưng khi không nhìn thấy Tiêu Chiến thì trong lòng vẫn hoảng loạn.

Một lát sau Tiêu Chiến thất thần đi ra, nhìn Vương Nhất Bác chăm chú, cũng không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ điều gì... Điều này khiến Vương Nhất Bác bắt đầu nôn nóng sốt ruột, nhanh tay kéo Tiêu Chiến ngồi xuống lo lắng hỏi:

- Chiến ca! Anh làm sao thế? Bà ấy nói gì với anh, anh làm em sốt ruột quá đó!

Tiêu Chiến lại sững sờ nghĩ lại lời bà vừa nói, mỗi một chữ mỗi một câu giường như khắc vào lòng anh...

Bà rót cho Tiêu Chiến chén nước, chận rãi mở miệng nói:

- Nhóc con à, 5 năm này, đứa nhóc bên ngoài kia chỉ cần là khi đến Trường Sa làm việc luôn sẽ đến đây gọi hai bát tào phớ, sau đó một mình ăn hết. Tôi nhìn được cậu ấy rất cô đơn. Mỗi lần tôi đều hỏi cậu ấy, tại sao cậu lại không cùng đi? Cậu ấy nói cậu bận công việc, lần sau nhất định sẽ mang cậu đến đây! Cứ như thế mà qua 5 năm rồi, tôi suýt chút nữa còn tưởng rằng bà lão này đợi không được nữa...! Giờ có thể coi là đợi đến lúc các cậu cùng đến rồi. Bà lão tôi cũng không biết các cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay là ngày vui vẻ nhất của cậu ấy trong cửa hàng này, là 5 năm chưa từng có lúc nào vui như thế! Cho nên nhóc này, nếu cậu rảnh thì đi cùng cậu ấy nhiều vào nhé!

Rõ ràng bà nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu lại nặng nề mà nện vào lòng Tiêu Chiến, nện đến nỗi lòng anh đau đớn từng cơn...

- Vâng ạ...

Tiêu Chiến như là nói với bà lão, lại tựa như nói với chính bản thân mình.

- Không có gì, chỉ là nói nếu anh có rảnh thì đến ăn tào phớ cùng em nhiều một chút, anh đồng ý rồi!

Tiêu Chiến cuối cùng cũng điều chỉnh xong cảm xúc, mở miệng nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nửa tin nửa ngờ, đi lâu thế mà chỉ nói một câu này?! Vậy có cần thiết phải tránh đi cậu để nói à? Nghĩ nửa ngày Vương Nhất Bác cũng không nghĩ ra! Nhưng bà lão cũng không có khả năng nói gì khác nữa đi?! Cho nên Vương Nhất Bác cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa...

Hai người ăn xong tào phớ liền tạm biệt bà lão:

- Bà ơi bọn con đi đây ~, tào phớ của bà ăn siêu ngon! Lần sau chúng con lại đến nhé!

- Được, được, nhỡ kĩ phải cùng đến đó!

Bà lão cười nói.

- Vâng ạ!

Hai người đồng thanh hô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play