Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau, cậu nhịn không được nhoài người về phía cửa xe, nhô đầu quay lại nhìn Tiêu Chiến. Xe dần tăng tốc, thấy thân ảnh Tiêu Chiến càng ngày càng nhỏ, đến khi không nhìn thấy anh nữa, Vương Nhất Bác mới thất hồn lạc phách rụt đầu vào, ngồi ngay ngắn.
Cách Tiêu Chiến càng xa, trong lòng Vương Nhất Bác lại càng sợ. Nếu có thể, cậu thật muốn mỗi phút mỗi giây đều ở cạnh Tiêu Chiến, hoặc có thể cất Tiêu Chiến vào túi mang theo bên mình lại càng tốt. Trước khi đi Vương Nhất Bác tự nhủ, bắt đầu từ hôm nay không nên quá quá quá dính Tiêu Chiến nữa, Tiêu Chiến cần không gian, nhỡ anh thấy cậu phiền thì làm sao bây giờ.
Vì vậy cậu rất rất cố gắng kiềm chế bản thân không ngay lập tức gọi điện cho Tiêu Chiến. Nhưng không được một lúc, cậu thật sự không nhịn được nữa, thế là tự nói với bản thân, mình chỉ gửi wechat hỏi xem anh ấy đang làm gì, cũng...không có việc gì đi! Nhưng mãi đến khi sắp lên máy bay rồi mà Tiêu Chiến cũng không trả lời cậu.
Vương Nhất Bác hoảng hốt, cậu lập tức gọi điện cho Tiêu Chiến, nhưng không có người nghe... Vương Nhất Bác ngồi trên xe đón cậu đến khách sạn, liên tục gọi điện cho Tiêu Chiến, nhưng chỉ có giọng nữ lạnh băng nói cho cậu biết " Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Cũng không biết gọi bao nhiêu cuộc, rốt cuộc không còn là " Không người nghe" nữa mà vang lên vài tiếng tút rồi biến thành " số điện thoại quý khách đang gọi hiện tại đang trong cuộc gọi". Tiêu Chiến, trực tiếp ngắt điện thoại của cậu...
Sợi dây cung trong lòng Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng không chịu được " phựt" một tiếng đứt đoạn.
- Quay xe! Đưa tôi về sân bay! Tôi phải về Bắc Kinh một chuyến!
Trên đường đi tài xế vẫn luôn chú ý trạng thái của Vương Nhất Bác, một mực không dám lên tiếng, bây giờ đột nhiên nghe được Vương Nhất Bác nói vậy cũng không cảm thấy bất ngờ.
Sau khi Tiêu Chiến tiễn Vương Nhất Bác đi làm, anh bắt đầu suy nghĩ xem nên điều tra từ đâu, ngoài Vương Nhất Bác ra, anh không có khả năng nói cho người khác việc mình xuyên không, đương nhiên cũng không thể hỏi người khác được, hơn nữa về nguyên nhân bọn họ chia tay ngoài Vương Nhất Bác ra chắc cũng không có người biết...
Nghĩ đi nghĩ lại, bước đầu tiên trong công cuộc điều tra của Tiêu Chiến lại là lên mạng... tra hành trình. Tiêu Chiến dở khóc dở cười, không nghĩ tới có một ngày chính bản thân anh lại giống như biến thái đi tra hành trình của Vương Nhất Bác... nhưng thế mà lại có tác dụng.
Tiêu Chiến bắt đầu phân tích từ thời gian anh xuyên đến, từ năm 2020 mãi cho đến hơn nửa năm 2021 nhìn qua không có vấn đề gì. Đến khoảng hôm thất tịch năm 2021, Vương Nhất Bác đột nhiên biến mất một tuần, các hoạt động trong tuần đó không biết vì sao đều hủy bỏ, toàn mạng không có tin tức gì của cậu.
Lúc ấy Rùa đều đoán Vương Nhất Bác có phải đi tìm Tiêu Chiến trải qua thế giới hai người không... Nhưng Tiêu Chiến cảm thấy không đúng, bọn họ căn bản sẽ không cố ý vì ăn tết mà làm ra hành động lớn như vậy.
Vì vậy Tiêu Chiến lập tức so sánh với hành trình trong thời gian này của bản thân, anh khiếp sợ phát hiện, vào khoảng thời gian này mình lại ra nước ngoài??? Hơn nữa còn suốt một tháng... Cho nên, có lẽ vấn đề của bọn họ xảy ra trong khoảng thời gian gần hôm thất tịch.
Vương Nhất Bác biến mất một tuần lại trở về tiếp tục công việc, nhưng mà lượng công việc cậu nhận như gấp hai lần trước kia, cũng chính từ khoảng thời gian này, cậu bỗng nhiên gầy hẳn đi. Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng ê ẩm, đó là bạn nhỏ mà mỗi ngày anh đều giám sát ăn cơm, mỗi ngày theo dõi để cậu uống thuốc đông y dưỡng dạ dày mà...
Tiếp tục điều tra, Tiêu Chiến đột nhiên ngây dại... nửa năm sau Vương Nhất Bác tình nguyện đưa ra giá trên trời khi làm trái hợp đồng cũng muốn hủy hợp đồng với công ty... cái này coi như là lấy hết tiền Vương Nhất Bác vất vả tích lũy những năm gần đây để trả... cậu điên rồi?!
- Sẽ không liên quan tới mình đi...
Tiêu Chiến thì thâm, trực giác ẩn ẩn nói cho anh biết, sợ là có tám chín phần mười liên quan đến anh.
Sau khi hủy hợp đồng, Vương Nhất Bác liền bắt đầu làm việc không thiết ngày đêm, từ đóng phim truyền hình đến quay chương trình, đóng phim điện ảnh, quay quảng cáo đến ra album, cùng với dự họp tất cả các hoạt động lớn nhỏ khác nhau... 365 ngày cơ hồ không nghỉ ngơi, thậm chí một ngày còn phải chạy hành trình, cậu cũng không có thời gian chạy motor mà cậu thích nhất nữa...
Nhưng cùng thời gian đó, Vương Nhất Bác phát triển vượt trội, từ MC còn cần dẫn dắt, càng về sau càng có thể tự mình đảm đương... từ quay phim cần đạo diễn giảng, bạn diễn hỗ trợ, càng về sau lại chỉ điểm cho người mới...
Vào ngày sinh nhật năm 2022, Vương Nhất Bác tuyên bố thành lập phòng làm việc của mình, Studio cũng vô cùng phù hợp với phòng cách của Vương Nhất Bác, mạnh mẽ vang dội, nhận được rất nhiều lời khen từ fans.
Chỉ cần là việc Vương Nhất Bác muốn làm tốt, cậu luôn có thể làm được đến cực hạn...
Giờ phút này trong lòng Tiêu Chiến tràn đầy cảm giác tự hào. Những năm này căn bản không phải " cũng tạm được" như lời Vương Nhất Bác nói, cún con của anh thật sự rất tuyệt, vẫn luôn là ánh sao sáng nhất của anh... nhưng có chút tiếc nuối là mình không thể tận mắt chứng kiến.
Xuống chút nữa Tiêu Chiến phát hiện ngày 5 tháng 9 năm 2023 Vương Nhất Bác cho ra một bản tình ca buồn < Không ánh sáng>, thay đổi phong cách lạnh lùng trước, ca từ thật khiến người nghe đau lòng, bất kể là fans hay là người qua đường đều kêu rên bị cậu ngược thê thảm, lúc ấy bài hát của cậu chiếm hết Top 1 trong tất cả các app âm nhạc lớn.
Tiêu Chiến hiếu kỳ tìm bài hát này, nghe xong bất giác ướt nhòe khóe mắt...
" Có một ngày anh xuất hiện, mang theo ánh sáng, thật chói mắt.
Em sợ bóng tối, anh là anh sáng, liều mạng nắm chặt anh.
Em không biết em tốt ra sao, may mắn được anh chiếu sáng.
Em không biết em xấu chỗ nào, anh mang ánh sáng rời đi.
Em chạy phía sau đuổi theo ánh sáng, lại ngã trong bóng đêm.
Có thể thương em không, đừng khiến bóng tối bắt lấy em.
Em vốn quen với bóng tối, lại được ánh sáng của anh chiều hư.
Có thể không, đừng rời xa, em sẽ thay đổi, em sẽ ngoan ngoãn.
Không có anh em phải làm sao bây giờ, không ánh sáng, thật tối tăm.
Từ nay về sau chúng ta không liên quan, từ nay về sau em cũng không còn ánh sáng.
......
......"
Tiêu Chiến không biết anh của 5 năm sau nghe được sẽ có cảm giác gì, anh chỉ biết anh của hiện tại lòng đau như cắt...
Ngay cả dũng khí nghe lần hai anh cũng không có, anh không dám nghĩ đến tâm trạng của Vương Nhất Bác khi viết bài hát này, anh bắt đầu hoảng sợ...
Anh hiểu rõ chính mình, từ trước tới giờ anh rất cố chấp, lúc trước quyết định ở bên Vương Nhất Bác sẽ tuyệt đối không dễ buông tay, có bao khó, bao nhiêu bất đắc dĩ, bao nhiêu đau đớn, mình mới buông tay đây... Anh đột nhiên sợ hãi bản thân nếu tìm ra chân tướng rồi sẽ lần nữa rời xa Vương Nhất Bác, dù sao anh từng làm vậy một lần, như vậy thì Vương Nhất Bác làm sao bây giờ, chính mình làm sao bây giờ...
Giờ khắc này, Tiêu Chiến quyết định không điều tra nữa... như bây giờ cũng tốt, chỉ cần bọn họ vẫn ở bên nhau là được.
Nghĩ rõ ràng, lúc này Tiêu Chiến mới chú ý đến ngoài trời đã tối. Không xong! Mắt nhìn thời gian, thế mà đã qua ba tiếng rồi! Vương Nhất Bác khẳng định xuống máy bay rồi! Tiêu Chiến tranh thủ thời gian gọi điện cho Vương Nhất Bác! Lúc này mới phát hiện điện thoại không ở trên người, nghĩ nửa ngày, hình như anh tiện tay để trên bàn phòng khách rồi.
Lúc Tiêu Chiến cầm điện thoại liền thấy ngay các cuộc gọi nhỡ liên tiếp của Vương Nhất Bác. Anh ngơ ngác... Đang muống gọi lại, kết quả Vương Nhất Bác gọi đến! Tiêu Chiến luống cuồng, thế là trượt tay ngắt luôn điện thoại... Tiêu Chiến lập tức cảm thấy lạnh lẽo, cún con chắc là nổi giận rồi...
Lúc tài xế sắp quay lại, điện thoại Vương Nhất Bác vang lên... tài xế lập tức nhẹ nhàng thở ra, cảm ơn trời đất... tiểu tổ tông của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại rồi!
Vừa kết nối Vương Nhất Bác lập tức hổn hển nói
- Tiêu Chiến! Sao anh lại như vậy! Rõ ràng anh đồng ý với em sẽ không để em không tìm thấy anh, anh không phải cố ý lừa em đi! Thật ra anh sớm đã chán em rồi đi! Cho nên mấy ngày nay lời ngon tiếng ngọt dỗ em! Đợi đến lúc hôm nay em vừa đi, anh liền cao chạy xa bay!
Tiêu Chiến căn bản không kịp chen lời...
- Em vừa lên xe anh liền không trả lời tinh nhắn! Sau đó lại không nghe điện thoại! Cuối cùng còn trực tiếp ngắt máy! Có phải anh lại nghĩ bỏ lại em không!
Vương Nhất Bác nói ra nỗi bất an ẩn sâu nhất trong lòng.
Một loạt tố cáo khiến Tiêu Chiến ngơ ngẩn, làm anh cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải có ý định đó thật không, nếu không nghe sao nghe Vương Nhất Bác nói tự dưng thấy hợp lý như vậy...
Vương Nhất Bác ngừng nghỉ một chút mới tiếp tục nói
- Anh biết không... Suýt chút nữa em đã liều trở về tìm anh rồi...
Vương Nhất Bác nói xong liền im lặng. Những lời này nói rất nhỏ, nhưng vẫn truyền đến tai Tiêu Chiến rất rõ ràng, cách điện thoại Tiêu Chiến cũng có thể cảm nhận được lo lắng cùng ủy khuất của Vương Nhất Bác...
Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng kịp phản ứng, anh vội vàng dỗ dành cậu
- Anh sai rồi Vương lão sư! Em cũng biết một khi anh bận là quên luôn thời gian mà! Điện thoại anh lại để ở phòng khách, thế nên mới không nghe thấy em gọi! Ngắt điện thoại của em là do trượt tay! Anh nào dám ngắt điện thoại của em chứ!
- Nhất Bác?
- Lão Vương?
- Bác đệ?
- Ai da!!! Em đừng giận mà~
- Vương Điềm Điềm? Để ý đến anh đi mà~
- Làm gì!!
Vương Nhất Bác cuối cũng cũng đáp lại.
- Anh nhớ em lắm cún con...
- Ồ~
Vương Nhất Bác tỏ ra ngạo kiều, nhưng cái miệng cười tới mang tai đã bán đứng cậu rồi...
- Vậy anh hứa với em, sau này có bận gì cũng phải nói cho em biết trước, nếu em không biết... sẽ sợ...
Vương Nhất Bác bổ sung.
- Được, đều nghe Vương lão sư hết! Sau này anh nhất định đúng giờ báo cáo! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Giờ Vương Nhất Bác có bảo anh lập tức đến nhận lỗi, anh cũng lập tức đồng ý...
- Chắc anh còn chưa ăn tối đúng không!
Vương Nhất Bác khẳng định nói
- Sau này còn phải đúng giờ nói cho em biết anh ăn cái gì!
Vương Nhất Bác vô cùng nghiêm túc nói.
- A~...
Tài xế cũng coi như hữu kinh vô hiểm đưa Vương Nhất Bác đến khách sạn.
Mấy ngày Vương Nhất Bác vào đoàn phim, motor tỷ tỷ ở tiền tuyến có dự cảm mơ hồ phòng nhà mình sắp sập rồi, biểu hiện cụ thể là... trước kia của Vương Nhất Bác sẽ là ván trượt không rời tay, bây giờ là điện thoại không rời tay. Trước kia Vương Nhất Bác chưa bao giờ ỷ lại vào điện thoại như vậy, cùng lắm thì quay phim thấy chán bỏ ra đánh vài ván game, đa phần thời gian đều chơi ván trượt của cậu.
Bây giờ! Trước khi quay mới không cam lòng tắt điện thoại! công việc kết thúc chuyện đầu tiên là tìm trợ lý đòi điện thoại! Quan trọng nhất là... cầm điện thoại không phải gọi điện thì là nhắn tin! Hơn nữa còn luôn cười ngu ngơ, cười ngọt đến nỗi tim người khác cũng hòa tan.
Hiện giờ chuyện vui nhất của Vương Nhất Bác là gọi điện cho Tiêu Chiến cùng với nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, chỉ cần mở wechat mà thấy ký hiệu số màu đỏ là khóe miệng liền nhịn không được cong lên, kể cả là Tiêu Chiến chỉ gửi một meme. Cho nên giờ điện thoại cũng không phải điện thoại nữa, mà là thế thân của Tiêu Chiến...
Nhưng loại tình huống này cũng không diễn ra được vài ngày...
Ngày thứ ba Vương Nhất Bác vào đoàn, Tiêu Chiến cảm thấy vẫn nên mau chóng làm quen với công việc. Mấy ngày nay anh đã điên cuồng học bù rồi, nhưng dù sao anh cũng là xuyên không đến, thiếu mất 5 năm kinh nghiệm với trí nhớ, trong lòng vẫn luôn có chút bất an, sợ hãi làm ra sai lầm gì... cho nên trước hết vẫn là nhận vài quảng cáo tạp chí, dự họp một ít hoạt động.
Nhưng kể cả như thế thì Vương Nhất Bác cũng sắp không chịu nổi rồi... Bởi vì thời gian nghỉ ngơi của hai người đa phần là không giống nhau. Gần đây Vương Nhất Bác đều quay vào ban đêm, mà ban ngày Tiêu Chiến cần đi làm, không có thời gian quan tâm đến cậu, mỗi lần Vương Nhất Bác bla bla gửi hơn mười tin nhắn cho anh thì phải thật lâu thật lâu Tiêu Chiến mới trả lời cậu mấy tin... Vất vả lắm Tiêu Chiến mới có thời gian nghỉ ngơi... Vương Nhất Bác lại phải quay phim! Đợi Vương Nhất Bác quay xong Tiêu Chiến đã ngủ từ lâu rồi...
Cứ như vậy qua mấy ngày! Vương Nhất Bác cảm thấy ngày tháng sau này không sống được... không gặp được mặt thì thôi đi! giờ đến nói chuyện cũng không thể! Vì vậy tiểu Vương cáu kỉnh bắt đầu rục rịch ý định, cậu quyết định không thể ngồi chờ chết nữa! Đợi Tiêu Chiến có thời gian đến thăm ban, sợ rằng phim của cậu cũng sát thanh luôn rồi...
Tiêu Chiến mệt mỏi về đến nhà sau khi hoạt động hôm nay kết thúc. Mấy ngày nay làm việc, tinh thần của anh đều tập chung cao độ, luôn sợ cách thức nói chuyện, thói quen của mình không giống anh của 5 năm sau...
Ngồi phịch lên sofa hòa hoãn một lúc, Tiêu Chiến quyết định hôm nay nhất định phải đợi được đến lúc Vương Nhất Bác kết thúc công việc. Vương Nhất Bác đã phàn nàn với anh mấy ngày rồi, thổ tào hiện giờ đến nói chuyện bọn họ cũng không thể nói! Công việc ngày mai cũng không cần dậy sớm, vậy đêm nay nhất định không thể ngủ sớm nữa.
Thế nhưng Tiêu Chiến chịu được đến lúc Vương Nhất Bác kết thúc công việc như thường ngày, lại vẫn không thấy Vương Nhất Bác liên lạc, gọi điện cũng không người nghe, chắc là vẫn còn quay. Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn chịu không nổi cơn buồn ngủ...
Sau nửa đêm, Vương Nhất Bác về tới nhà, thấy Tiêu Chiến yên tĩnh ngủ trong phòng ngủ, cậu mới hoàn toàn yên tâm.
Cậu đặt đồ xuống, trực tiếp nằm sấp ở một bên ngắm gương mặt lúc ngủ của Tiêu Chiến, có ngắm bao nhiêu cũng không đủ. Chắc do ánh mắt Vương Nhất Bác quá mức nóng bỏng, Tiêu Chiến cố gặng chống cự cơn buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt, hình như anh nhìn thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác.
- Vương Nhất Bác?
Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng.
- Anh tỉnh rồi!
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến tỉnh, lập tức hưng phấn...
- Là mình quá nhớ Vương Nhất Bác sao? Cho nên mới mơ tới em ấy?
Tiêu Chiến tự nhủ.
- Anh nhớ em lúc nào! Nhớ em còn không đến tìm em?!
Vương Nhất Bác càng nghĩ càng ủy khuất. Hôm nay cậu kết thúc công việc sớm, lớp trang điểm còn chưa tẩy, thay xong quần áo liền về luôn Bắc Kinh, cũng vì ở cùng Tiêu Chiến một lúc, xế chiều ngày mai cậu cần chạy về đoàn phim rồi.
Lúc này Tiêu Chiến mới phản ứng kịp, khiếp sợ nhìn Vương Nhất Bác
- Bây giờ em không phải nên ở khách sạn của đoàn phim à... Em điên rồi? Chỉ vì ở nhà một đêm mà phải bay qua bay lại khổ như vậy?
- Cũng không kém điên là bao, nhớ anh nhớ đến điên rồi
Vương Nhất Bác lại không có một tia ngượng ngùng.
Tiêu Chiến cũng không thể trách cứ cậu rồi, anh vốn nghĩ qua hai tuần nữa sẽ cho Vương Nhất Bác một bất ngờ... Nhưng có thể thấy Vương Nhất Bác sớm hơn sự đinh cũng rất tốt!
Tiêu Chiến chủ động ôm lấy Vương Nhất Bác, dựa đầu lên vai cậu, mở miệng nói
- Cún con, cám ơn em trở về gấp để gặp anh
Tiêu Chiến sao có thể nhẫn tâm trách mắng Vương Nhất Bác, anh chỉ có tràn đầy đau lòng cùng cảm động.
Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến ôm thì có chút ngơ ngác, cậu còn nghĩ trước là đến lúc Tiêu Chiến sẽ mắng cậu, cậu liền chơi xấu khóc lóc... Dù sao kể cả một khắc cậu cũng không đợi được nữa, muốn gặp Tiêu Chiến! Muốn gặp Tiêu Chiến! Muốn gặp Tiêu Chiến! Là nỗi nhớ mà kể cả Tiêu Chiến mắng chết cậu cũng không ngăn cản được!
Kết quả Tiêu Chiến không chỉ không mắng cậu mà còn cảm ơn?!! Tiêu Chiến này thật sự tồn tại hả??? Hay vẫn là Tiêu Chiến tức giận quá hồ đồ luôn rồi???
Vậy sau này mong rằng Tiêu Chiến tức đến hồ đồ nhiều thêm một chút!!! Cậu siêu siêu thích!!!
Tuy rằng Vương Nhất Bác rất buồn ngủ, nhưng vẫn chịu đừng ngắm Tiêu Chiến, nói với anh nhiều hơn đôi câu, đây là thời gian cậu vất vả trộm được. Nhưng cậu mệt mỏi cả ngày, cộng thêm Tiêu Chiến ở ngay bên cạnh, có cảm giác an toàn không biết từ đâu mà đến, rất nhanh sau đó cậu liền ôm lấy Tiêu Chiến, ngọt ngào mà thiếp đi...
Tiêu Chiến vốn ngủ một giấc, giờ thì không ngủ được nữa, kỳ thật là anh không nỡ ngủ... lặng yên ngắm gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngoan ngoãn khi ngủ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thì thảo
- Vương Nhất Bác, cám ơn em đã yêu anh như vậy.
- ------------
Hoa: Ôi dài quá, mỗi chương càng ngày càng dài ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT