Đồng hồ sinh học của Rầu Rĩ vốn luôn được điều chỉnh rất khoa học. 4h rạng sáng, đồng hồ báo thức của Lôi Việt còn chưa reo, nàng mèo này đã giẫm lên người Lôi Việt, vừa nằm sấp trên người anh vừa khò khò, khiến Lôi Việt bất đắc dĩ tỉnh giấc, vuốt ve lông Rầu Rĩ, cổ họng có chút khàn khàn.
Rầu rĩ lại tiếp tục ngủ, Lôi Việt cũng không lỡ quấy rầy nó, đành nằm im không nhúc nhích. Dưới cổ có bộ lông mềm như nhung, lại còn ấm áp, trừ cái móng vuốt nhỏ của nó có hơi sắc thì mọi thứ đều rất thoải mái.
Trên thế giới này sao lại có một cục bông đáng yêu đến như thế chứ?
Giẫm lên người anh một hồi, Rầu Rĩ mới bình thường trở lại, nằm lên gối của Lôi Việt. Nhắm mắt rồi ngủ. Ngay lúc này, đồng hồ báo thức của Lôi Việt lại vang lên, thứ hai là ngày nghỉ của anh, cũng là ngày anh đi mua đồ.
Thứ hai hằng tuần anh đều có thói quen đi chợ, đi càng sớm càng mua được nhiều đồ ăn giá rẻ, đa số đồ ăn trong nhà chủ yếu đều do anh mua. Vừa thức giấc, còn chưa thích ứng được với ánh sáng trong phòng, anh đưa tay lấy đèn pin rồi rời giường, rửa mặt, cho Rầu Rĩ một bát nước, thay quần áo chỉnh tề trong 5 phút rồi đi ra ngoài.
Ngoại trừ moto ra, Lôi gia còn có một chiếc xe van chuyên dụng, đã mua được mấy năm từ khi mở cửa hàng này, giờ xem ra nó đã là loại lỗi thời. Mấy việc như mua đồ ăn, cha Lôi đều ném hết vào tay anh, không quan tâm nhưng vẫn không quên dặn dò. Trước khi Lôi Việt khởi động xe, ông lão đã gọi điện thoại tới.
“Mày nhớ mở to mắt ra mà nhìn, đầu tiên là táo đỏ, vỏ phải mỏng và có nhiều nhân, hạnh nhân trước khi mua thì nếm thử đi, đắng thì bỏ, ngọt mới lấy…”
Nói với con trai nhu cầu trong cửa hàng như một khách hàng mới chịu thả cu cậu đi. Thật ra, những chuyện trong cửa hàng này, từ lâu Lôi Việt đã nắm trong lòng bàn tay, chỉ có cha anh, vẫn còn cảm thấy anh chỉ là một đứa trẻ không chịu lớn.
Nhân tiện, trong tuần này, khách sạn sẽ phát triển một món tráng miệng mới như một món quà tuyệt vời cho mùa hè, mà cửa hàng riêng của bọn họ đã lâu không được cập nhập. Vì vậy, cũng đã đến lúc cần thử một số nguyên liệu mới. Tuy những món ngọt ở khách sạn không thể làm tại cửa hàng anh, nhưng của hàng anh cũng không thể lạc hậu được. Mấy năm nay danh tiếng cửa hàng không ngừng vang xa, cũng là nền móng để Xuân Lôi Tiểu Quán lưu danh mai sau.
Tại chợ nằm ở vùng ngoại ô, trời còn chưa sáng nhưng chợ đã sáng như ban ngày, đám người trong chợ nhốm nháo rộn ràng, tiếng người bán hàng đứng cách xa mấy trăm mét vẫn có thể nghe thấy. Rất nhiều người đi chợ, Lôi Việt tranh thủ chen hết quầy này tới quầy khác, cuối cùng đã mua đủ tất cả đám nguyên liệu nấu ăn như dự tính hồi sáng sớm. Tay xách chiến lợi phẩm ra chợ, bỗng anh thấy một chiếc xe tải dừng ở quầy bán củ sen.
Sớm như vậy mà đã có củ sen rồi sao?
Củ sen là một trong những thực phẩm giải nhiệt vào tháng 7 tháng 8, vào mùa hè năm ngoái, củ sen chính là thứ được ưa chuộng nhất trong khách sạn. Lôi Việt ngập ngừng, suy tư một lúc xem có nên mua một ít không?
Nghĩ đến Cốc Tuân, anh cười cười chạy về hướng chiếc xe tải kia.
“Này anh, đài sen bán bao nhiêu?”
“Đây là đài sen sớm*, có thể gặp không thể cầu. Đừng nghĩ đắt, chỉ mười tệ một bông.”
*Đài sen sớm: sen đầu mùa
“Ông anh, tôi lấy mười bông.”
Lôi Việt chọn xong mười đài sen lớn rồi về, suy nghĩ suốt đường đi, về làm món gì thì mới ngon đây? Vừa rồi anh kia nói nên tách tim sen ra hầm canh, nhưng nếu không hầm canh thì làm gì? Có nên đi về hỏi cha của anh không?
Đúng 7 giờ, anh về mở cửa Xuân Lôi Tiểu Quán, cửa mở ra, đã thấy cha anh thong thả phe phẩy cây quạt bước ra, đón ánh nắng ngày mới và chào hỏi hàng xóm láng giềng, nhìn rất thân thiện.
“Cha ơi, con mua đài sen này, làm như thế nào bây giờ?”
“Thằng nhóc này, mày không biết làm thì mua làm gì?” Cha anh quở trách, một tay bày hàng ra: “Đài sen vùng này à?”
“Vâng.”
“Chắc là chưa quá già, đưa đây cha xem nào.”
Chưa kịp xem, cửa hàng đã đón vị khách đầu tiên. Lôi Việt vội vàng đi vào bên trong mang lồng bánh bao hấp ra, mỗi lồng có 12 hộp, một hộp 6 cái, mỗi sáng khoảng 100 phần. Bữa sáng ở Xuân Lôi Tiểu Quán bao gồm bánh bao hấp và sữa đậu nành, cũng là món ăn quen thuộc của khách quen nơi đây.
“Một phần bánh bao, thêm cháo đậu xanh.”
“Vâng..”
Hai cha con bận bịu từ trong ra ngoài, bận rộn đến mức qua giờ cao điểm mới dám ngồi tân hưởng chút không khí từ điều hòa, mùa hè nóng nực, cũng thật cực cho những vị khách hàng phải xếp hàng, mua đồ ặ sáng hay không mua đều đổ mồ hôi.
“Cha ơi, đài sen làm sao bây giờ?”
Lôi Việt rút một cái đài sen ra, đưa tới trước mặt cha
Cha Lôi hơi liếc mắt nhìn qua đài sen kia, “chậc” một tiếng: “Mua quá kém, mày bóc ra thử xem, có tí hạt nào không?”
Lôi Việt vừa nhìn thấy, quả nhiên là những hạt sen trông thì có vẻ căng mọng nhưng nó lại chỉ bằng hạt đậu nành, còn rất mềm và chưa chín.
“Thế.. thế thì làm sao bây giờ, con mua tận 10 bông lận!”
“Cái thằng này!” ông Lôi thực sự không biết nói sao cho phải: “Thôi quên đi, mày ra chợ mua một con vịt về đây, nấu canh!”
Lôi Việt tuân lệnh, đi mua 2 con. Con lớn để 3 người đàn ông trong nhà ăn, một con nhỏ anh dành cho Cốc Tuân.
Có tâm ý, việc kế tiếp Lôi Việt cần làm tốt hơn, trước tiên cần làm lông vịt, bóc hạt sen ra rồi ngâm vào nước, sau đó mang một cái nồi đất tới, lấy bã rượu gạo, củ tam thất*, hành, gừng và tỏi được cùng một vài loại gia vị, bỏ vịt vào nồi hầm, vặn lửa nhỏ liu riu trong khoảng 100 phút cho đến khi vịt chín mềm.
*Tam thất: Điền thất, hay đôi khi là tam thất có danh pháp khoa học Panax notoginseng là một loài thực vật có hoa trong Họ Cuồng. Loài này được F.H.Chen miêu tả khoa học đầu tiên năm 1975. Tam thất là tên gọi dịch từ Trung văn = san qi hoặc điền thất dịch từ = tiánqī.
Trong thời gian món bổ dưỡng này vẫn đang hầm, Lôi Việt tranh thủ đi giao đồ ăn.
Ông Lôi ngửi thấy mùi, ngó xuống bếp vài lần, cảm giác canh hầm cũng không tệ lắm, nhìn hai cái nồi, ai da trông quá rõ ràng rồi, người làm cha như ông cũng không thể nói toạc ra được…
Giữa trưa, Lôi Việt trở về, cho thêm hạt sen vào, đun thêm 20 phút cho hạt sen vừa mềm vừa chín, sau đó thêm chút muối và tắt lửa sau ba phút. Vịt hầm hạt sen đã xong. Anh dùng khăn ướt quấn quanh nồi rồi chạy ra ngoài.
Nhất định phải tranh thủ lúc còn nóng đưa cho Cốc Tuân ăn!
Anh lái xe van đến công ty của Cốc Tuân, cũng may là trước đó đã gọi cho Cốc Tuân nên cô không cần phải đặt đồ ăn bên ngoài, đợi một lát đến khi anh đến sẽ xuống tầng lấy. Lôi Việt dừng xe ở tầng dưới công ty, nhìn một bóng dáng tao nhã đi ra từ cửa.
“Chị ở đằng kia chờ tôi một chút!”
Lôi Việt lớn tiếng, sợ Cốc Tuân đi ra ngoài trời nắng.
Cốc Tuân đứng yên tại chỗ, mắt thấy Lôi Việt hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bưng một cái nồi đất chạy tới, mệt đến mức thở hồng hộc, cả người toàn là mồ hôi.
*hai anh chị đã yêu nhau nên mình đổi xưng hô bắt đầu từ đoạn này nhé.
“Muốn anh mang lên cho em không? Nó nặng lắm.”
Cốc Tuân khách khí: “Không cần đâu, chút sức ấy em vẫn còn.”
Cô cầm lấy nồi đất, nặng thật…
“Em có thể chia sẻ món ăn này cùng đồng nghiệp không? Nhìn có vẻ hơi nhiều.”
“Được mà.” Lôi Việt ước còn không được, có lẽ Cốc Tuân có thể khoe bạn trai với đồng nghiệp đó?
Hiếm khi thấy Cốc Tuân cười vui vẻ đi lên, bóng lưng mảnh mai đung đưa khiến Lôi Việt cũng cảm thấy rung rinh theo.
Trên đường về nhà, Lôi Việt bỗng nhiên nhớ ra, có phải anh đã quên đưa cơm rồi không?
Mẹ nó! Anh quên đưa cơm rồi!
Anh vội vàng dừng xe nhắn hỏi Cốc Tuân: “Em ăn có no không? Anh quên mang cơm cho em, nếu không thì để anh đưa thêm nhé?”
Cốc Tuân đang húp canh vịt trong phòng làm việc, đột nhiên bật cười: “Không cần đâu, em no lắm rồi.”
Là no thật rồi sao?
Lôi Việt: “Em đừng khách sao, anh ở không xa công ty em lắm, nếu cần anh có thể quay về mang cho em nếu em thực sự cần, chỉ là giờ nghỉ trưa của em ngắn quá, không biết em có đợi được không đây..”
Cốc Tuân: “Anh có lòng là tốt rồi, không cần đâu, em ăn no lắm rồi, canh tẩm bổ kia rất ngon, cũng thật đặc biệt.”
Trong lòng Lôi Việt như bắn pháo hoa: “Sáng nay anh mới đi mua đài sen tươi, em thích là tốt rồi.”
Trở lại cửa hàng, đơn đặt hàng trong nhà đã chất thành một đống, lão Lôi giục anh đi ship đồ. Trước kia không nói đến chuyện yêu đương, anh còn cảm thấy chuyện đi ship đồ ăn cũng không có gì, nhưng đến lúc yêu đương rồi, mọi thứ đều không giống nhau.
Không tập trung chú ý, không có đủ thời gian.
“Cha, nếu không thì chúng ta nên đi theo trào lưu, hợp tác với Hummingbird Express đi?”
“…”
Đề nghị này đã từng được 2 người trong gia đình đồng ý, đáng nói là người thích sự an tĩnh như Lôi Khước cũng ủng hộ anh trai. Cha Lôi không lay chuyển được, nói cái gì mà những người giao hàng bình thường có thể sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng món ăn, tính thêm tiền vận chuyển làm tăng gánh nặng kinh tế cho khách hàng, cuối cùng bị Lôi Việt nói 1 câu ép luôn xuống: “Cha ạ, 2 đứa con của cha đều bận cả.”
Lôi Việt gần đây bận gì, ông bố anh đương nhiên biết.
Vì vậy đến tối, dịch vụ kia đã được đưa vào sử dụng, còn Lôi Việt đem những món ăn ngon mới làm đến nhà Cốc Tuân. Đèn nhà cô đang sáng, chắc là vừa mới đi làm về.
Lôi Việt đi lên từ lối thoát hiểm rồi bấm chuông cửa, Cốc Tuân hỏi: “Ai vậy?”
Lôi Việt: “Đồ ăn cô đặt đã được đưa đến.”
Lần này, Cốc Tuân trực tiếp để Lôi Việt tự đi lên tầng, lại một lần nữa khiến Lôi Việt cảm thấy anh được sủng ái lên tận mây xanh.
Cốc Tuân tắm xong, thay một bồ đồ ở nhà, cầm chiếc chìa khóa nải chuối mở cửa cho Lôi Việt, phồng má nói: “Đúng lúc em đang đói bụng.”
Lôi Việt quen cửa quen nẻo đổi giày đi vào, cầm đồ ăn vào phòng bếp: “Là vì giữa trưa ăn ít sao?”
Lúc ấy sợ làm chậm trễ thời gian của Lôi Việt, Cốc Tuân mới nói đủ rồi, thật ra là đâu có đủ, người ta ăn canh thì làm sao mà no được, cô cũng chẳng phải tiên nữ.
Cô “Ừ” một tiếng rồi ngó nghiêng nhìn xem Lôi Việt đang lấy đồ gì ra.
Vóc dáng Cốc Tuân không cao không thấp, nhưng trước mặt Lôi Việt cao 1 mét 88 một phát biến thành người lùn. Cô chống tay lên bồn rửa bát, tay chọc chọc chiếc túi mà Lôi Việt vừa lấy ra: “Đây là trứng trà* sao? Mùi thơm nhỉ.”
*Trứng trà: Trứng trà là món ăn mặn đặc trưng của Trung Quốc. Thường được bán như một món ăn vặt, khi đó ở dạng một quả trứng luộc được tách vỏ đôi phần và sau đó được luộc lại trong trà, cùng nước sốt hoặc gia vị. (Wikipedia )
Lôi Việt phát hiện, khi Cốc Tuân cảm thấy hài lòng với món ăn, cô sẽ lộ ra một nụ cười trong trẻo hiếm thấy. Có một câu nói, đồ ăn sẽ khiến con người ta trở nên thành thật hơn, có lẽ cô cũng chính là kiểu đó.
“Trứng trà không phải anh làm mà là cha anh, vì em trai anh thích ăn.”
Cốc Tuân ngẩng đầu: “Anh cũng có em trai sao?”
Bỏ đi lớp trang điểm là một gương mặt trong veo, ánh mắt trong suốt, nếu không muốn bị kẹt trong đó thì không nên nhìn quá lâu.
Lôi Việt sắp điểm tâm cùng cháo lên mâm, bưng lên bàn ăn, cười ha ha: “Thằng em trai học trung học, cũng hơi hướng nội.”
“Em cảm thấy anh cũng rất hướng nội.”
Cốc Tuân ngồi xuống, nhìn anh: “Chúng ta có thể ăn chưa? Em đói.”
Hai từ cuối cùng cô nói giống như có phần âm ức, Lôi Việt nghe xong, xương sống tê rần: “Ừ… ăn thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT