Thời điểm Cốc Tuân ngồi trong văn phòng sau khi xử lý hết công việc thường mất tập trung, ánh mắt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bụng đã có một đứa bé sắp thành hình, bản thân sắp có chồng, hết thảy những thay đổi này cô không tài nào thích ứng kịp.

Nhưng khi Văn Định Niên phàn nàn với cô về chuyện vợ chồng hằng ngày, những vụn vặt trong nhà thì cô không nhịn được mà vểnh tai nghe. Những chuyện này vốn dĩ xa với với cô nhưng thực tế lại rất gần cô, cô phải chấp nhận nó và buộc phải tìm hiểu những vấn đề khó khăn sắp tới.

“Vợ tớ cho chị Nguyệt nghỉ rồi, giờ việc nhà đều do tớ và mẹ vợ làm, mẹ vợ không biết nấu cơm, bữa sáng và bữa tối đều do một tay tớ làm. Cậu nhìn tay tớ xem, đôi bàn tay của một người đàn ông sắp bị hóa chất ăn mòn mềm nhũn ra rồi!”

Văn Định Niên tỏ vẻ mệt mỏi, bi thương nhìn bàn tay của mình bị phồng rộp dưới ánh nắng.

“A, vậy tốt rồi…” Cốc Tuân âm thầm vui mừng, Lôi Việt đã nấu nướng gần nửa đời người, cho nên về mặt này chắc chắn không có vấn đề gì.

Văn Định Niên đột nhiên quay đầu, ánh mắt giảo hoạt quét trên người Cốc Tuân: “Cậu nói gì? Khá tốt? Cậu coi thường những gian khổ tớ đã trải qua sao? Cậu có biết để làm một người chồng, một người cha đạt tiêu chuẩn khó lắm không?” Văn Định Niên vừa nói xong thì rớt nước mắt: “Một người phụ nữ chưa từng kết hôn như cậu làm sao mà hiểu được! Tan làm không thể chậm trễ một giây nào lập tức trở về nhà phục vụ sản phụ và hai đứa trẻ sơ sinh, không những thế vợ còn nhiều chuyện nghi thần nghi quỷ, người làm đàn ông như tớ thật thật con mẹ nó bực bội, nếu tớ thật sự lăng nhăng thì đã chả nói rồi!”

A…cái này…dù sao cũng là chuyện của nhà người khác, phán xét thì không tốt lắm. Cốc Tuân an ủi hắn qua loa lấy lệ: “Qua được khoảng thời gian này là tốt rồi.”

Mà Văn Định Niên thì hai mắt tuyệt vọng: “Trước đây chỉ có một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào tớ, giờ là một người phụ nữ với hai đứa trẻ nhìn chằm chằm.”

“Chà…” Đúng là rất trực quan.



Lần này nghe hắn bày tỏ hết, Cốc Tuân bỗng nhiên tỉnh táo lại, mặc dù mình không quá đáng như bà xã của Văn Định Niên nhưng sau này không chừng…

Một cô gái biến thành phụ nữ, sau đó lại trở thành bà mẹ trẻ, trải qua không chỉ mười tám lần thay đổi. Ví như Kim Dũ Giai: Cô biến thành một bà quản gia mập mạp trong khi trước đó cô ấy là một cô gái luôn dẫn đầu xu hướng thời trang.

“Cho nên là…” Văn Định Niên tựa như đã nhìn thấu hồng trần, tốt bụng khuyên nhủ Cốc Tuân: “Tớ cảm thấy độc thân vô cùng tốt, nhất là những người phụ nữ không cần lo cơm áo gạo tiền, không cần lo con cái nối dõi như cậu.”

Cốc Tuân bận rộn phụ họa thêm: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Nhưng sau một tháng, chờ đến khi Văn Định Niên phát hiện bụng cô to đến mức không thể mặc váy công sở được nữa thì hắn mới nhận ra những lời khuyên trước đây của hắn dành cho vị này ngu ngốc đến mức nào: “Chết tiệt, con mẹ nó cậu mang thai????”

“WTF, cậu mang thai?” Văn Định Niên che miệng, lắp bắp nói: “Cậu mang thai tại sao không nói?”

Văn Định Niên là người duy nhất đau khổ khi biết Cốc Tuân mang thai, điều này có nghĩa hắn không chỉ phải một mình chống đỡ gia đình mà ngay cả công ty cũng phải một mình chống đỡ!

“Không, không, không, tớ chỉ không đi làm trong một thời gian ngắn thôi.” Cốc Tuân đỡ bụng cho Văn Định Niên uống thuốc an thần: “Tám tháng, tám tháng tớ sẽ đi làm lại…”

“Vậy thì khác gì? Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất thì cậu lại nghỉ, chi bằng cậu giết tớ luôn đi!” Văn Định Niên đau lòng khóc lớn, nhưng nặn không ra giọt nước mắt nào: “Lúc nào thì cậu mời tớ uống rượu mừng, hồi tớ kết hôn cậu mừng bao nhiêu tiền vậy?”

“Năm ngàn…”

“Năm ngàn là bao nhiêu lon sữa bột cậu có biết không?”

“…”



Đối với kinh nghiệm làm mẹ này, Cốc Tuân quả thực không biết gì cả. Tất cả mọi chuyện đều do Lôi Việt lo liệu. Đợi đến khi thông báo cho gia đình hai bên gặp mặt ăn cơm bàn bạc hôn sự, cô mới thật sự hoảng loạn, hai nhà đột nhiên sáp nhập lại thành một, cô cần phải ứng phó với người nhà và bạn bè nhiều hơn, đó mới đáng sợ biết chừng nào.

Nhưng Lôi Việt luôn bình tĩnh nói với cô: “Anh lo, để anh lo.”

Những chuyện khác anh xử lý xong, chỉ để lại cho cô duy nhất một điều anh không thể đích thân làm được, đó chính là yên tâm an thai.

Lôi Việt đối với cô quá tốt, giống như bạn thân quan tâm nhau vậy, cũng giống như người cha hiền hậu chăm sóc cẩn thận, tốt đến mức khiến cho cô hoảng hốt, sợ một ngày phải tỉnh lại khỏi giấc mộng này. Mãi cho đến khi sờ vào cái bụng mập mạp cô mới cảm thán một câu, gặp được Lôi Việt chính là một điều kỳ diệu nhất. Ồ không, sự tồn tại của Lôi Việt có lẽ chính là một kỳ tích. Từ một đêm bất ngờ trở thành một kỳ tích.

Kim Dũ Giai bởi vì chuyện Cốc Tuân mang thai không nói với mình đầu tiên mà giận dỗi một thời gian, sau đó hai người lặng lẽ khôi phục lại quan hệ thân thiết lúc trước. Hơn nữa Kim Dũ Giai hết sức khẳng khái, đem đồ chơi, quần áo trước kia của nhóc Đinh mập đến nhà Cốc Tuân. Sau đó mượn danh “Bán đồ cũ giá rẻ” mà ở nhà Cốc Tuân làm một bữa cơm tối coi như đền đáp cho sự chăm chỉ này.

Sức ăn của Kim Dũ Giai lớn hơn Lôi Việt rất nhiều, Cốc Tuân đã biết điều này từ lâu. Nhưng hôm nay cô bị shock toàn tập. Người phụ nữ trước mặt vừa ăn một miếng thịt to, vừa thao thao bất tuyệt về chuyện con cái, làm cô tưởng tượng ra tương lai của chính mình.

“Đồ cho trẻ sơ sinh thì mua loại unisex trai hay gái đều mặc được cả, giường thì cái nào cũng được, nhưng tốt nhất là nên ngủ cạnh bầu sữa của cậu. Cậu chớ chê quần áo của Đinh mập cũ, loại đã dùng rồi sẽ mềm hơn mấy loại mua mới, còn cả sữa bột nữa, nhất định phải mua sữa ngoại nhập khẩu, còn phải mua loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng nhập khẩu nữa, cậu muốn tự mua hay nhờ người khác mua? Để tớ mua cho cậu nhé? Nhà cậu có máy tiệt trùng chưa? Tớ có link mua đây nè…”

Học sinh xuất sắc mười năm mà lúc này giống như một đứa ngốc ngây ngô “Ồ” một tiếng như hiểu nhưng kỳ thật một chữ cũng không đọng lại trong đầu, Cốc Tuân hoảng hốt định lấy giấy bút ghi chép, vừa quay đầu lại đã thấy Lôi Việt đang ghi vào sổ rồi.

Kim Dũ Giai nheo mắt cười trộm: “Ái chà, xem ra cậu không phải quan tâm đến nữa.”

Sau bữa cơm tối Lôi Việt tiễn Kim Dũ Giai xuống dưới lầu, nói cảm ơn: “Rảnh thì lại đến chơi nhé.”

Kim Dũ Giai gật đầu, xem ra những lời khen Lôi Việt của Cốc Tuân trước mặt cô là không sai.

Lôi Việt về dọn dẹp nhà cửa thì thấy Rầu Rĩ đang chạy nhảy trong phòng, mùa thu đến, Rầu Rĩ cũng đến mùa động tình. Cốc Tuân ngồi xem tivi say sưa ăn hoa quả sấy khô do Lôi Việt làm, đột nhiên Lôi Việt hỏi cô: “Hay là chúng ta mang Rầu Rĩ đi triệt sản nhỉ?”

“Triệt sản?” Cốc Tuân khó hiểu: “Tại sao phải triệt sản?”

“Sau khi triệt sản thì nó sẽ ôn thuận hơn, nếu không khi nó động tình chạy tới chạy lui quanh chân em rồi làm em ngã thì anh biết phải làm sao?” Lôi Việt ôm Rầu Rĩ nên nó không vui, chân đá loạn cào cào.

“Em cẩn thận một chút là được mà. Anh không thể tước đoạt quyền lợi làm mẹ của nó như vậy.”

“Tuân Tuân…” Lôi Việt kêu tên cô, thả con mèo xuống.

Cốc Tuân vốn tưởng Lôi Việt muốn đi qua nói lý lẽ với cô nhưng kết quả Lôi Việt cảm động, tựa đầu vào vai cô, cảm xúc mãnh liệt từ nội tâm tuôn trào: “Cảm ơn em, Tuân Tuân. Em chấp nhận anh, chấp nhận Rầu Rĩ, chấp nhận bé con của chúng ta rồi còn chấp nhận con của Rầu Rĩ nữa.”

“Con của Rầu Rĩ? Cốc Tuân rụt cổ: “Vậy hay là anh mang Rầu Rĩ đi triệt sản đi.”

“…”



Sau mấy giờ đồng hồ thảo luận cùng nhau, cuối cùng cả hai “thuận theo tự nhiên” để kết thúc đề tài. Chờ Lôi Việt hỏi cô có muốn đưa Rầu Rĩ về nhà cho ba anh chăm sóc một thời gian hay không thì Cốc Tuân từ chối.

Cô thích sự tồn tại của Rầu Rĩ. Rầu Rĩ chính là một phiên bản mini của Lôi Việt mà.

Buổi tối Lôi Việt ôm Cốc Tuân ngủ, không phải ôm chặt mà là nhẹ nhàng khoác lên, bàn tay ấm áp đặt trên bụng Cốc Tuân. Từ ngày mang thai đến nay anh đều ngủ như vậy, tương kính như tân, không thể nào khách sáo hơn. Thật ra anh hận không thể ngay cả Cốc Tuân xoay người cũng giúp, lần đầu làm cha trong lòng thấp thỏm vì con, cho dù chỉ là một khoảnh khắc xem nhẹ thôi anh cũng cảm thấy như mình phạm phải tội tày trời vậy.

“Lôi Việt.”

“Ừ?”

“Em hy vọng đứa bé là con trai.”

“Tại sao?”

“Bởi vì con gái sẽ giống như em.”

“Người ta đều nói con gái giống ba, làm sao em biết được nó sẽ giống em chứ, huống chi, giống em tốt biết bao.”

Cốc Tuân lắc lắc đầu: “Không tốt.”

Trở thành một cô gái giống như cô, như vậy không tốt. Khi còn trẻ vì tình cảm mà lỗ mãng, đa sầu đa cảm, lớn tuổi hơn một chút lại quá cẩn thận, dần dà có thói quen quá độc lập không cần thiết. Sau đó trên người mọc đầy gai nhọn, trở thành một trong những người phụ nữ lớn tuổi còn lại. May mà cô gặp được Lôi Việt, nếu con gái không gặp được thì sao? Cô không muốn có một đứa con gái như cô

Lôi Việt không thể cảm nhận được cảm xúc nhạy cảm nhỏ bé này của Cốc Tuân, anh thở dài nói: “Bọn trẻ cũng có cuộc sống của riêng mình, chúng ta chỉ cần có trách nhiệm yêu chúng là được rồi.”

“Yêu…”

“Em yêu anh không?” Lôi Việt đột nhiên tò mò, dường như Cốc Tuân chưa bao giờ nói yêu anh.

Không khí trong phòng bị đình trệ vài giây, Lôi Việt đang suy nghĩ rốt cuộc là Cốc Tuân không yêu anh hay đang ngại ngùng khó mở lời. Anh thấy rằng anh thực ra dường như không quan tâm đến câu trả lời của cô đến vậy, không cần phải tranh giành với bản thân, từ yêu này không phải chỉ cần nói là có thể đưa ra câu trả lời.

“Vậy anh yêu em không?” Ngoài dự tính, Cốc Tuân hỏi ngược lại

“Yêu, cũng giống như em yêu anh vậy.”

“Yêu…”

Cốc Tuân nhào vào vòng tay của Lôi Việt, cười rất lâu. Sau đó một giây trước khi Lôi Việt chìm vào giấc mộng cô nói: 

“Vậy anh nhất định là rất yêu em.”
KẾT THÚC.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play