*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tuần sau, Cốc Tuân hẹn Kim Dũ Giai đi uống trà chiều, sau khi nghe bạn thân bắn một tràng về những việc vặt khi nuôi trẻ con, cô vô tình mà hữu ý kể đã xảy ra đêm qua.

“Cậu có bạn trai rồi? Cậu cuối cùng cũng có bạn trai rồi?!” Kim Dũ Giai suýt nữa nhảy dựng lên, phần eo ngấn mỡ chạm tới khiến bàn trà rung một cái, nửa chén trà hoa quả cũng bị sánh đổ ra.

“Cậu kích động cái gì chứ!”

Cốc Tuân đè Kim Dũ Giai xuống, liếc xung quanh nhìn một vòng rồi nói: “Cậu đừng làm như tớ lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa bao giờ yêu đương, có mất mặt không chứ...”

“Không phải Tuân Tuân, mấy ngày trước khi tớ hỏi cậu, cậu còn nói xung quanh không có đàn ông, sao đột nhiên đã có đối tượng rồi vậy? Chẳng lẽ...” Kim Dũ Giai cũi thấp cổ: “Tình một đêm sao?”

Cốc Tuân lắc đầu thất vọng: “Tớ kém cỏi vậy sao?”

Kim Dũ Giai: “Cũng không hẳn là thế… Vậy cậu còn không mau thành thật khai báo?!”

“Không phải đã nói cho cậu rồi sao? Gần nhà tớ có một quán ăn vặt rất ngon, anh ấy chính là con trai của nhà đó. Đồ ăn trước đây tớ gọi đều là anh ấy giao.”

Kim Dũ Giai: “Không phải chứ? Anh chàng giao thức ăn ngoài?”

Cốc Tuân không thích giọng điệu của Kim Dũ Giai cho lắm: “Shipper giao đồ ăn thì sao?”

Kim Dũ Giai liền vội vàng lắc đầu: “Tớ không có ý tứ đó, ý tớ là...”

Cốc Tuân biết cô ấy muốn nói gì, cô nói thêm: “Đó là cửa hàng gia đình, công việc kinh doanh cũng không tệ, anh ấy còn làm đầu bếp cho một khách sạn năm sao, 25 tuổi.”

Kim Dũ Giai nghe thấy vậy rõ ràng hài lòng hơn nhiều: “Haha, so với cậu vừa vặn nhỏ hơn 3 tuổi. Còn gì nữa không?”

Cốc Tuân: “Còn gì nữa? Hết rồi.”

Kim Dũ Giai: “Xe có mấy chiếc, nhà có mấy căn, cậu cũng không biết sao?”

Cốc Tuân cúi đầu nghịch móng tay: “Tớ không có hỏi.”

Nhìn thấy bộ dàng không nói gì của Cốc Tuân, Kim Dũ Giai đoán đối phương có lẽ cũng không quá tốt, đành phải nói: “Không sao đâu, chỉ cần đối anh ta đối xử tốt với cậu là được, những phương diện khác, hai người có thể trung hòa, căn bản cũng không có vấn đề gì lớn.”

Cốc Tuân hồi thần, gật đầu: “Kỳ thật tớ cũng không quá muốn yêu đương, chỉ cảm thấy anh ấy rất chân thành, điều kiện cũng ổn, nên liền nói chuyện yêu đương để giải sầu.”

Kim Dũ Giai cứng họng: “Chị gái à, cậu cũng đã 28 rồi, còn giải sầu? Không tính đến chuyện kết hôn sao?!”

Nói đến chuyện kết hôn, Cốc Tuân lại lần nữa cảm thấy hai chữ này quá hư vô mờ mịt, đợi cô chuẩn bị sẵn sàng vẫn còn xa lắm. Yêu đương thì còn có thể chấp nhận, nhưng kết hôn thì tuyệt đối không.

Côi lùi lại một bước, nói: “Cho dù tớ muốn kết hôn, nhưng tiêu chuẩn chọn bạn đời lại hoàn toàn khác. Vấn đề tớ cần giải quyết bây giờ ứng phó với “bảy dì tám cô” muốn tớ tìm đối tượng, còn cả đồng nghiệp trong công ty, rồi bạn học cấp hai, cấp ba, tớ rốt cuộc không chịu được nữa. Mỗi lần độc thân tham gia hoạt động đều rất mất mặt.”

Lý do này...

Kim Dũ Giai nhìn cô: “Cậu như vậy có vô trách nhiệm quá không? Nếu cậu nhóc này đối với cậu thật sự có tình cảm không thể tách rời, cậu tính nói thế nào?”

Cốc Tuân thản nhiên nói: “Hôm qua tớ đã nói với anh ấy.”

Cùng lúc đó, đến giờ nghỉ giải lao, Lôi Việt cùng Cẩu tử ở phòng nghỉ đánh một ván đua xe tốc độ, trong lúc Cẩu tử đang hứng, Lôi Việt cà lơ phất phơ không quan tâm, đánh xong một ván, người vẫn như lọt trong sương mù.

Cẩu tử họ Cẩu tên Tuân, là quản lý khu tiệc đứng, đi du học và làm việc chưa đầy một năm, rất được mọi người khen ngợi, chủ nếu là vì cậu ta lớn lên có vè ngoài giống Lý Vinh Hạo, cho nên đặc biệt thu hút các cô gái. Cậu ta cùng Lôi Việt phối hợp khá ăn ý, doanh thu của bộ phận phục vụ ăn uống chỉ có tăng chứ không có giảm, anh em tốt làm việc nhiều năm mới có thể cùng nhau hợp tác, theo lời của cậu ta, không phải người một nhà thì không vào cùng cửa.

Cẩu tử giật điện thoại của Lôi Việt, mắng: “Mày làm sao vậy? Cùng anh em vui vẻ chơi mấy ván khó lắm hả?”

Lôi Việt nghiêng đầu, nhìn vào mắt Cẩu tử, hỏi: “Nếu một cô gái nói với mày rằng mày phù hợp với các tiêu chuẩn của cô ấy, thì có phải là cô ấy thích mày không?”

Cẩu tử lanh lợi liếc mắt đã nhìn ra đầu mối, ôm lấy bả vai Lôi Việt hỏi: “Cái gì? Mày phù hợp với tiêu chuẩn của ai rồi?”

“Chị… chị gái nhỏ.”

“Xong rồi?”

“Xong rồi.”

“Chết tiệt! mày được lắm Lôi Việt!” Cẩu tử trừng mắt so với hạt hạnh nhân còn to hơn, “Không ngờ mày lại xuống tay nhanh như vậy, không khoác lác với anh em chứ?”

“Hắc hắc, không có.” Lôi Việt cười đến đắc ý, “Có điều, cô ấy nói như vậy là có ý gì, có phải cô ấy thích tao hay không?

“Thằng nhóc này, mày còn giả vờ gì nữa!” Cẩu tử phân tích cho anh: “Cô ấy đồng ý hẹn hò với mày, nghĩa là, cô ấy căn bản hài lòng với mày rồi. Mày nói xem nếu cô ấy không hài lòng với mày, thì đến nhìn cũng không thèm nhìn mày một cái, hiểu không?”

Lôi Việt ngẫm lại, nói: “Có thể là bị tao làm cho cảm động đi.”

Cẩu tử yêu cầu anh khai hết những thủ đoạn theo đuổi Cốc Tuân, Lôi Việt kể hết chuyện mấy ngày hôm nay, Cẩu tử nghe xong, cũng cảm thấy có chỗ nào đó hơi không thích hợp: “Này, tao bảo, sao tao cảm thấy như vậy có hơi dễ dàng?”

“Phải không? Tao cũng cảm thấy quá dễ dàng, thậm chí tao còn chuẩn bị sẵn sàng cho kháng chiến trường kỳ!”

Cẩu tử chống cằm ngồi trên mặt đất, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Cô ấy hẳn đã sớm biết mày có ý với cô ấy, nhưng sau đó lại không có biểu hiện gì. Trừ khi cô ấy tình cờ gặp lại mày trong khách sạn, thái độ của cô ấy đã thay đổi 180 độ, không bao lâu nữa cô ấy cũng sẽ thay đổi, nói chia tay? Cái này thật không khoa học... Không lẽ, cô ấy lại coi trọng tiền của mày à?”

“Không không không.” Lôi Việt không đồng ý với suy đoán này của Cẩu tử, khẽ khoe khoang nói: “Cô ấy còn giàu hơn tao, điều hành một công ty, còn lái một chiếc BMW X5*.”

*BMW X5 giá “chỉ” từ 4,199 tỷ VNĐ thui quý zị ạ:))))

Nó đây



“Lái xe BMW X5? Mày tìm đâu ra mỏ vàng vậy!? Hay tao đến nhà mày làm nhân viên giao hàng nhé, biết đâu ngày nào đó cũng sẽ gặp được một cô gái xinh đẹp giàu có, vậy tao chẳng phải có thể cưới bạch phú mỹ, đi đến đỉnh cao của cuộc đời rồi?!”

“...”

“Nói nghiêm túc, nếu cô ấy không coi trọng tiền của mày thì mày nên nghĩ lý do tại sao. Bây giờ những cô gái bôn ba ở ngoài rất khôn ngoan, đặc biệt là kiểu nữ cường nhân. Sau bao nhiêu năm kiếm sống ngoài xã hội mà cô ấy nguyện ý đi cùng với mày, thì chính là có lý do không thể nói ra...”

*chỗ này tui không hiểu lắm nên hơi chém, raw là [奔三的姑娘] nha, mong được mn chỉ giáo thêm ^^

Lôi Việt trừng hai mắt: “Là gì?”

“Bằng không chính là chân ái nha, mày nói xem ngoại hình mày không đẹp trai, khó nhìn hệt như ngựa!”

Lôi Việt giơ nắm đấm muốn đánh người: “Nói hay lắm! Tao còn chưa nói trông mày giống chó đâu!”

Cẩu tử linh hoạt lách người, nhảy nhảy đến góc tường khác ngồi xuống: “Tóm lại là chúc mừng mày, đêm nay phải mời tao ăn cơm đúng không? Hai mươi lăm năm rồi tao chưa được ăn bữa cơm nào do mày mời, yêu cầu của tao không cao đâu, đồ Nhật là được, ăn no Sashimi!”

Buổi chiều làm xong công việc, Lôi Việt muốn chạy trốn, vì thời gian tan làm của Cẩu tử và anh không giống nhau, nào biết được Cẩu tử vì để ăn bữa cơm này mà cố ý nghỉ một tiếng đợi trong phòng thay đồ của anh, cuối cùng đạt được mục đích, một bữa cơm của Lôi Việt ăn hết ba bốn ngàn.

Ba bốn ngàn cũng không đến mức đau lòng, dù sao Lôi Việt một tháng cũng có thể kiếm hai ba vạn. Đau lòng là thời gian, lúc đầu anh muốn đưa cho Cốc Tuân bữa tối, chờ Cẩu tử ăn xong mới hỏi cô, cô nói đã ăn đồ ăn ngoài no rồi.

Điều này không phải để khiến Lôi Việt nhụt chí sao?

Anh cảm giác trạng thái của anh cùng Cốc Tuân không chân thực chút nào, bọn họ rõ ràng là đang yêu đương, nhưng làm sao vẫn giống như chủ cửa hàng với khách hàng như thế —— ngượng ngùng và khách sáo.

Buổi tối trở lại trong tiệm, Lôi Việt tâm sự nặng nề, đem tất cả việc dồn lên cậu em trai đang nghỉ cuối tuần, Lôi Khước đang học lớp 8 của trường Trung học Niệm Sơ, một trường về trường nghệ thuật. Anh bất lực vào ánh mắt ảm đạm của cậu em trai sau lớp tóc mái bằng nghệ thuật, đi đi lại lại trước mặt anh với những bước chân u ám, không hề bị lay động.

“Nói chuyện với người yêu hả?” Ông cụ Lôi đang ngồi trước quầy bán hàng ho khan.

Lôi Việt bị hỏa nhãn kim tinh của cha làm cho giật mình, làm sao mà cha biết được?

“Khụ khụ, còn giả bộ.”

Không, không phải —— làm sao cha anh biết vậy?

Lôi Việt một mực phủ định: “Không có.”

“Vậy sao con khi thì khóc khi lại cười làm gì.”

Lôi Việt vô ý thức sờ sờ mặt mình, trên mặt anh vẫn khô khốc không có gì. Cha anh đang trêu chọc anh đấy.

“Ôi, cha à!”

Cha Lôi cười lớn: “Con muốn giấu diếm ta, đạo hạnh vẫn còn kém lắm.”

Mối tình đầu của cậu con trai diễn ra ngay dưới mí mắt ông, những biểu hiện và hành động theo thói quen của Lôi Việt đều đã khắc sâu trong tâm trí ông với tư cách một người cha.

Lôi Việt nhìn chằm chằm điện thoại chỉ thiếu nỗi khiến nó ra hoa, nghĩ thầm, đã là bạn gái rồi, sao cô ấy lại không gửi tin nhắn Wechat? Trên vòng bạn bè cũng không có gì, hỏi cô một câu cô sẽ trả lời một câu, nhưng cũng không nhiều lời.

Chẳng lẽ cô hối hận rồi?

Không được, anh phải hỏi cho rõ ràng.

Lôi Việt chủ động tấn công: “Sau này anh có thể gọi em bằng tên không? Cốc Tuân?”

Cốc Tuân lúc đó đang tắm, cũng không trả lời, khi đi ra nhìn đến điện thoại mới thấy tin nhắn đã gửi từ nửa tiếng trước, tay còn ướt nên cô tùy tiện trả lời: “Sao cũng được.”

Sao cũng được? Ba chữ này, tuy ít nhưng ý tứ lại rất nhiều, để anh tự suy đoán sao?

“Bạn gái con tên Cốc Tuân?” Ông cụ Lôi không biết từ lúc nào đã phe phẩy chiếc quạt hương bồ đứng sau lưng Lôi Việt, dọa Lôi Việt giật bắn mình.

Lôi Việt vội vàng úp điện thoại xuống: “Cha, sao cha lại đi nhìn lén chứ!”

“Ai nhìn lén? Ai?” Cha Lôi không vui, đong đưa chiếc quạt hương bồ chậm rãi đi vào phòng bếp, “Còn không cho người ta đi qua!”

Còn may cha không nhìn thấy gì khác, Lôi Việt nghĩ. Giơ lên điện thoại lên, vẫn không có tin nhắn mới.

Cha Lôi lộ vẻ sốt ruột, cái gì mà “Có thể gọi tên em không”? Con muốn gọi thế nào thì cứ trực tiếp gọi thôi! Tuân Tuân, bà xã, bảo bối, có rất nhiều tên, không phải đều là thanh niên ư? Vậy mà cái gì cũng không gọi, cứ nhất định phải gọi tên? Ông không biết cái EQ này là anh thừa hưởng từ ai nữa.

Lôi Việt điều chỉnh lại tâm tính, không thể gấp, không thể gấp: “Cốc Tuân, ngày mai đi làm, nhiệt độ có chút cao, em ra ngoài nhớ chống nắng kỹ, uống nhiều nước hoặc pha trà để giảm nóng, rất tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”

Cốc Tuân nhìn thấy tin nhắn, bật cười, cha cô cũng chưa bao giờ gửi cho cô tin nhắn như thế.

Cô tò mò hỏi: “Thanh niên khỏe mạnh?”

Khỏe mạnh? Là khen ngợi sao?

Lôi Việt vui vẻ: “Có sức khỏe mới tốt!”

Cốc Tuân: “Được rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở em.”

Lôi Việt không chịu bỏ qua: “Vậy ở nhà em có trà trái cây khô không? Năm ngoái anh tự mình sấy khô một ít hoa cúc, rất thích hợp để uống vào mùa hè và mùa thu. Em có muốn uống không?”

Khác với vẻ ngoài đầy đặn và khỏe mạnh, thực ra thể chất Cốc Tuân có tính hàn, cô không dễ bị nóng và cũng không thích hợp uống trà quá lạnh. Cô lịch sự từ chối: “Không, em có trái cây sấy khô ở đây rồi.”

Lôi Việt: “Vậy, ngày mai em có tăng ca không? Nghĩ xem muốn ăn gì? Buổi tối anh làm cho em.”

Cốc Tuân: “Ngày mai rồi nói sau, em vừa mới tắm xong, có hơi mệt, muốn đi ngủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play