Vào tháng chín, hai đứa trẻ của hai nhà đều quay lại trường học, Cốc Tuân và Lôi Việt rảnh rang không ít. Lôi Việt vẫn như cũ, quản lý công việc kinh doanh của gia đình, thỉnh thoảng sẽ về nhà giúp đỡ một tay nhưng ba anh luôn cằn nhằn:
“Mới chỉ thấy con bé đến có một lần, còn không phải là gặp mặt chính thức, không có ý định gì thì chia tay đi, nhìn con bé này cũng lớn rồi, sao ngay cả một chút lễ phép cơ bản cũng không hiểu…”
Ông lão khẩu xà tâm phật, cũng không nói là không thích Cốc Tuân, chủ yếu chỉ mong con trai sớm thành gia lập thất.
Lôi Việt không còn cách nào, đành nói: “Con phải ra mắt ba mẹ cô ấy thì mới dẫn về gặp ba được chứ!”
“Vậy mày đi đi chứ!”
“Con…”
Nghĩ tới đây, Lôi Việt như bị rút cạn hết sức lực, ném cái muỗng xuống rồi ngồi xuống cái ghế ngay trước cửa, ông Lôi nhìn con trai: “Chia tay thật đấy à?”
“Chia cái gì mà chia, mới tốt đẹp được bao lâu!”
“Hừ, tao nhìn tướng mày là biết mày không giữ được người ta rồi!”
“Ba đừng có xem thường con trai ba nữa được không?”
“Vậy mày nói đi, con bé hồi mấy năm trước đâu, sao hai đứa chia tay?”
“Ba!” Đừng có lôi chuyện cũ ra nữa được không!
Lôi Việt giận trừng mắt nhìn, trong phút chốc mất đi sự kiên nhẫn thường ngày, vì sắp đến giờ cao điểm nên anh cố đi làm.
Thật không may, hôm nay Bộ Y Tế kiểm tra đột xuất khách sạn anh làm, phát hiện các biện pháp phòng cháy chữa cháy chưa đạt tiêu chuẩn, cần chỉnh đốn ngay lập tức, nhà hàng buffet bị buộc đóng cửa tạm thời. Không có đất dụng võ, Lôi Việt không thể làm gì khác ngoài việc đi dạo một vòng chợ rồi thất thải về nhà.
Anh mua một con cá quế và một cân tôm, dạo gần đây Cốc Tuân thích ăn tôm, tôm nướng, tôm hấp anh đều đã làm, Lôi Việt suy nghĩ hôm nay có nên sáng tạo món mới như tôm viên chiên giòn không. Đang tính toán nhiệt độ thì wechat nhận được một khoản tiền.
520 và thêm một số 0 phía sau nữa.
Đây là khoản “tiền mua đồ ăn” thứ ba anh nhận được từ Cốc Tuân.
Trước khi ấn nút xác nhận nhận tiền, Lôi Việt do dự. Anh không phải con nhà giàu nhưng mấy trăm ngàn phòng thân trong tài khoản anh có, sao phải nhận tiền của phụ nữ! Nhưng mặt khác anh lại nghĩ, theo tính cách của Cốc Tuân nếu như anh không nhận tiền thì cô ấy sẽ cảm thấy áy náy, không chừng khoảng cách giữa hai người lại xa hơn.
Loại cảm giác này không phải trong ngày một ngày hai, rốt cuộc Cốc Tuân thích anh bao nhiêu? Rốt cuộc có thể nói chia tay là chia tay hay không? Ngày nào Lôi Việt cũng sống trong tình trạng bấp bênh, lo sợ.
Tối nay anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Cốc Tuân giữ thể diện cho anh, buổi tối không làm thêm giờ mà trở về, sau khi trở về thì chơi đùa với Rầu Rĩ một hồi, sau đó vào phòng bếp trêu chọc anh. Ở trong mắt Cốc Tuân, Lôi Việt có đặc tính của loài chó, loại đặc tính trung thành của loài chó lông vàng. Lôi Việt mà biết suy nghĩ trong đầu cô như vậy, có lẽ anh sẽ tức đến phát điên mất.
Lôi Việt cảm thấy kỳ lạ, tại sao Cốc Tuân bỗng nhiên đứng dựa vào bàn rồi cười ngây ngô với anh như vậy, anh nổi da gà quay mặt đi hướng khác.
“Meo~”
Rầu Rĩ sáp lại, nó đã chấp nhận Cốc Tuân là nữ chủ nhân của nó, lúc nào buồn chán nó sẽ lởn vởn quanh chân cô với hy vọng Cốc Tuân sẽ chơi cùng nó. Cốc Tuân có thời gian tất nhiên sẽ không từ chối, cô ôm con mèo ra ngồi ở ghế sô pha.
Lôi Việt âm thầm xúc động: phụ nữ và mèo chính là hai loại động vật khó hiểu nhất, vậy mà anh có cả hai.
Tôm viên chiên giòn – món ăn thử thách tay nghề đầu bếp, nấu ăn trong căn hộ của Cốc Tuân quả thực bực bội, không có chảo sắt có thể kiểm soát nhiệt độ nhanh chóng, cũng không có dầu hạt cải thơm, dầu đậu phộng, Lôi Việt chỉ có thể cố gắng làm. Thịt băm nhỏ bằng tay nên khi ăn sẽ dai hơn, trộn đều với cà rốt cắt hạt lựu và rau thơm cắt nhỏ làm cho tôm viên trở nên đậm đà hương vị hơn.
Chỉ chốc lát sau, trong nhà bếp vang lên âm thanh xèo xèo của dầu bắn, Cốc Tuân và mèo nhỏ đồng thời nhìn về phòng bếp: lôi Việt mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào màu sắc của tôm viên trong chảo dầu, chỉ vài phút sau, tôm viên chuyển sang màu vàng óng, đã có thể vớt ra khỏi chảo dầu.
Dù gì thì cũng đã động đến chảo dầu, Lôi Việt làm không ngừng nghỉ, con cá quế lúc nãy muốn hấp chuyển sang chiên giòn, anh đánh trứng với bột, sau đó bọc áo lại rồi chiên giòn lên. Trong quá trình chiên cá, anh lấy một cái chảo khác làm sốt chua ngọt, món cá chiên giòn sốt chua ngọt thứ hai trong bữa tối nay được hoàn thành.
“Tuân Tuân! Xới cơm ăn thôi!”
Cốc Tuân buông Rầu Rĩ trên đùi xuống, phủi phủi lông sau đó đi vào phòng bếp xới cơm. Trong thời gian bày chén đũa, Lôi Việt nấu thêm một món canh trứng bắp cải tím.
“Nhân lúc đang còn xốp giòn, em ăn thử đi.”
Cốc Tuân dùng đũa gắp một viên tôm chiên cho vào trong miệng, rôm rốp tiếng động làm cho Rầu Rĩ cũng phải chảy nước miếng.
“Ngon lắm.” Cốc Tuân khen không dứt miệng, “Nhưng mà trời nóng thế này còn phải chiên dầu, anh vất vả rồi…”
Lúc này Lôi Việt mới chú ý tới đầu đầy mồ hôi, anh nâng ống tay lên lau mặt thì phát hiện không thích hợp: “Anh đi tắm quàng một cái rồi ăn cơm. Em ăn đi không cần chờ anh.”
“Ừ.”
Khi Lôi Việt đi ra, chén cơm của Cốc Tuân đã bị tiêu diệt phân nửa. Gần đây có vẻ anh làm thức ăn hợp khẩu vị cô nên Cốc Tuân đều không lãng phí.
Anh nhắc nhở Cốc Tuân: “Uống thêm canh cho đỡ ngấy.”
“Ừm ừm.”
Cốc Tuân ăn hai má phồng lên như một con sóc nhỏ, Rầu Rĩ tuyệt vọng, nằm trên nóc tủ lạnh si ngốc nhìn bàn thức ăn.
“Tuân Tuân…”
“Ừ?”
“Tháng sau không cần chuyển tiền sinh hoạt nha?”
“Sao vậy? Không phải có tiền mua thức ăn rất tốt sao…”
“Tốt, quả thực rất tốt.” Lôi Việt ấp úng, “Nhưng anh cũng có đủ tiền…Không thì anh đưa cho em tiền lương của anh, sau đó em chuyển tiên sinh hoạt cho anh?”
Cốc Tuân trố mắt: “Em không hiểu suy nghĩ của anh cho lắm.”
“Cái này có gì mà không hiểu chứ.” Lôi Việt thấy có hy vọng liền kiên nhẫn giải thích: “Em nhìn xem, anh giao tiền cho em giữ, phải dùng bao nhiêu em đưa anh bấy nhiêu, tập trung ở một chỗ cho dễ quản lý!”
Cốc Tuân gật đầu, bây giờ cô mới hiểu rõ ý của anh: “Anh muốn kết hôn với em?”
“…”
Muốn chứ, nhưng Lôi Việt nào dám nói thẳng, ở trước mặt cô, anh hoàn toàn bị động…Nhưng nếu cô hiểu thì cũng giúp anh tiết kiệm.
“Đúng vậy, anh muốn cưới em!” Anh nặng nề gật đầu.
Cốc Tuân mấp máy môi muốn nói nhưng bị Lôi Việt cướp lời: “Anh yêu em, anh muốn kết hôn với em, anh thực sự muốn kết hôn ngay lập tức, không muốn kéo dài thêm một giây nào. Anh biết em còn nhiều điều băn khoăn, em còn lập trường của mình nhưng anh nguyện ý đem tất thảy tặng cho em, cùng em gánh vác nửa đời sau, em đang sợ điều gì chứ?”
“…”
Cốc Tuân nghe xong chỉ muốn nói một câu: Đâu phải em sợ.
“Lần trước em không thể nói rõ ràng với anh không phải vì em không đồng ý kết hôn với anh.”
“Hả? Vậy vì sao?” Lôi Việt tràn đầy mong đợi.
“Em chỉ là không muốn kết hơn.” Cốc Tuân nghiêm túc nói: “Không có liên quan đến anh, biết chưa?”
“Nào có như vậy!” Lôi Việt đứng phắt dậy, “Vậy chi bằng ban đầu em đừng nói muốn sống chung với anh! Em sống chung với anh dưới một mái nhà, cũng cho phép anh sống qua ngày với em vậy mà em nói không muốn kết hôn!”
Khuôn mặt tức giận mang theo sự uất ức của anh làm cho Cốc Tuân giống như một…kẻ cặn bã.
Điều này cô đã cân nhắc qua, Kim Dũ Giai cũng từng nhắc cô không nên chơi đùa với đàn ông nghiêm túc, nhưng cô không kiềm lại được. Lúc ấy Lôi Việt hấp dẫn cô, anh đạt đủ tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô.
“Em…”
Cốc Tuân đỡ trán, côn không nói lại được lời nào.
“Em muốn kết hôn với anh hay chia tay?” Lôi Việt quyết chơi tới bến.
“Anh đừng làm khó em, Lôi Việt.”
“Anh không làm khó em, chính em mới là người làm khó anh.”
Chú chó nhỏ nghe lời giờ đây xoay mình trở thành một con sói, Cốc Tuân lúc này đau đầu, thống khổ biết bao, tất nhiên cô không muốn.
“Vậy trước hết chúng ta tạm tách nhau ra một thời gian nhé?” Cốc Tuân đứng dậy, “Vừa hay công ty cần điều người đi công tác, em đi một chuyến, chúng ta tự suy nghĩ lại thêm chút nữa?”
“???”
Lần trước cô cũng như vậy, dùng thời gian để trốn tránh.
“Không được.” Lôi Việt cự tuyệt, “Trong khoảng thời gian chờ em trở về sao anh có thể vượt qua được, em chưa từng nghĩ đến sao?”
Suy nghĩ bậy bạ, lo lắng quá mức.
“Vậy anh nói xem giờ phải làm sao?” Cốc Tuân bực mình, kéo ghế ngồi xuống đối chất với anh.
Cô biết quan hệ giữa cô và anh sẽ có một ngày biến thành như vậy có điều nó xảy ra quá nhanh. Mới ba tháng, người đó nói không kết hôn thì chia tay.
Tính cách Lôi Việt như thế nào cô hiểu đến tám chín phần, nếu như cô không khiến anh cảm thấy vội vàng thì anh vĩnh viễn là chú chó vàng trung thành ngoan ngoãn. Nhưng nếu sờ đúng vảy ngược thì dịu dàng cũng trở thành hung dữ. Bình thường anh luôn phục tùng cô mọi thứ, luôn chăm sóc cẩn thận, anh đã chiều cô thành thói quen cho nên nếu như Cốc Tuân rời xa anh cũng đồng nghĩa với việc rời ra cuộc sống vô lo vô nghĩ trong ba tháng qua.
“Em thật sự rất thích anh.” Cho dù biết mình không đúng nhưng Cốc Tuân vẫn muốn giữ anh ở lại, “Chỉ yêu nhau thôi không tốt sao?”
“Không tốt.” Lôi Việt chắc chắn “Nếu thích thì sẽ muốn chiếm hữu làm của riêng. Nếu em thích anh như vậy tại sao không muốn trở thành vợ hợp pháp của anh?”
“Bây giờ chúng ta cũng đâu có phạm pháp…”
“Em không hiểu ý anh, bây giờ chúng ta nói rõ ràng, anh thực sự muốn kết hôn với em cực kỳ, nếu như em không muốn kết hôn với anh thì coi như em không thích anh, vậy nên…không cần phải tiếp tục chuyện hẹn hò này nữa.”
“…”
Cốc Tuân cắn môi nhìn Lôi Việt với ánh mắt phức tạp, cô cảm thấy hôm nay anh có chút xa lạ. Là bởi vì anh đưa ra yêu cầu vượt quá năng lực của cô nên thấy xa lạ hay bởi vì nguyên nhân khác, cô không thể nói rõ.
Chuyện xảy ra thành như vậy vốn không có trong kế hoạch của Lôi Việt, anh hận cái miệng của chính mình! Cũng không hiểu hôm nay gan anh to cỡ nào mà còn dám uy hiếp cô. Nếu thật sự chia tay thì anh sẽ hối hận đến chết mất!
Anh lo lắng nhìn biểu cảm của Cốc Tuân: “Em…em thấy sao?”
Cốc Tuân nặng nề thở ra một câu: “Được rồi, tạm dừng trước đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT