Cho đến một ngày phải đi làm nhưng Cốc Tuân lại bị đau đầu không thể dậy nổi nên cô xin nghỉ ở nhà một bữa. Vậy mà sau khi chờ Lôi Việt căn dặn đủ thứ yên tâm đi làm xong thì đầu Cốc Tuân không đau nữa, tinh thần sảng khoái như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cô cảm thấy như ông trời đang nhắc nhở cô nên về thăm nhà một chút vì vậy cô quyết định lái xe thật nhanh trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, cô bất ngờ nhìn thấy ba thằng nhóc mặc quần đùi đang ngồi trên sô pha nhà mình điện tử, chế độ giải trí mở rộng. Ba đứa vừa chơi vừa cười hoàn toàn không nhìn cô lấy một cái khiến cho cô giống như người vô hình. Mà cha mẹ đều ở trong bếp bận rộn tới lui chỉ để phục vụ ba ông nhõi con kia.

Một đứa trong đó là em cô, hai đứa còn lại là bạn của nó, đều là người quen cả.

Cốc Tuân điên tiết, giật cái nồi trong tay ba: “Lần nào về nhà cũng thấy một bãi chiến trường như vậy, lúc nào cũng nuông chiều chúng nó!”

“Ai, hiếm khi mới có một lần!” ba Cốc đoạt lại cái nồi, cẩn thận múc thịt bò trong nồi ra, “A Đông và Hổ Tử lâu lắm mới tới, phải làm, phải làm!”

???

Sự thay đổi của cha cô làm cho Cốc Tuân rợn cả tóc gáy, người trước kia luôn luôn mắng con trai suốt ngày lêu lổng với bạn bè là ai? Người trước kia nói con trai không chịu học mà đi chơi game thì sẽ đánh gãy chân là ai?

Tốt xấu gì giữa hai người ít nhất cũng phải có một người hận không thể rèn sắt  thành thép*, sao bây giờ cả cha và mẹ đều như vậy…

*ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Mẹ Cốc coi như không nghe thấy, chuyển sang nói về chủ đề khác: “Ôi chao Tuân Tuân, con trở về cũng không thèm báo trước để mẹ hẹn dì con gọi chàng bác sĩ kia ra giới thiệu với con một chút.”

“Mẹ, không phải con đã nói với mẹ là con không muốn xem mắt nữa sao.”

Cốc Tuân cảm thấy phiền toái, nói đến đề tài này là muốn lảng tránh bèn đi vào phòng khách rót nước, bất thình lình em trai cô như thể nghe được điều gì, hướng về phía phòng bếp hét lên: “Mẹ, mẹ khỏi cần quan tâm, chị ấy đã có người yêu rồi!”

Giọng điệu vui vẻ, không sợ chết nói.

Cốc Tuân nổi khùng, tay cầm ly nước run run, cô muốn đạp vào miệng em trai mình, nhưng mẹ ruột chạy ra, vẻ mặt khiếp sợ: “Gì? Con nói thật không?”

“Con chắc chắn không nói dối mẹ, đúng không chị?”

“…”

Mặt Cốc Tuân đen thui, cô nhìn ánh mắt đắc ý của em trai mình mà cảm thấy lửa giận ngùn ngụt.

“Có phải vậy không con gái?” mẹ Cốc không ngừng truy hỏi.

“Đã ở chung một nhà rồi còn không phải được sao?” Cốc Sách không sợ chết, đổ dầu thêm lửa.

Trong lòng cậu cảm thấy rất thống khoái, nhịn lâu như vậy, tưởng tượng ra biết bao nhiêu lần cảnh đứng trước mặt Cốc Tuân nói cho cha mẹ biết tin giật gân này, biểu cảm của cha mẹ như thế nào, cuối cùng cậu đã biết.

Biểu cảm kia đúng là mở rộng tầm mắt.

Ba Cốc tắt máy khử mùi, nghi ngờ những thông tin chính tai mình vừa nghe được, ông chỉ hỏi ngắn gọn: “Tuân Tuân, em trai con vừa nói gì?”

“…”

Mặt Cốc Tuân dài thườn thượt, phẫn hận nhìn em trai mình, cô hận không thể xé nó ra thành từng mảnh.

Bầu không khí trong nhà như giông bão.

“Cái đó…chú, dì tụi con về nhà đây ạ, lần sau tụi con lại tới chơi…”

A Đông và Hổ Tử thức thời hơn so với Cốc Sách, nói cảm ơn xong hai chân chạy lẹ ra khỏi nhà. Chỉ còn lại một nhà bốn người họ Cốc ở phòng khách, ai ai cũng giống như sắp phát hoả vậy.

Cho nên vì sao hôm nay cô lại về chứ…chẳng lẽ bị trúng tà?

Mẹ Cốc bật chế độ nghiêm túc, ngồi xuống nhìn Cốc Tuân: “Con nói rõ ràng cho mẹ nghe xem.”

Còn cái gì để nói nữa, chả phải thằng quỷ Cốc Sách nói hết rồi hay sao. Cô hận nghiến răng nghiến lợi, bao nhiêu áy náy mấy ngày trước đã sớm tan thành bọt khí.



“Cậu ta bao nhiêu tuổi? Học vấn như thế nào?”

“Có nhà chưa? Có xe chưa? Làm nghề gì? Gia đình làm gì?”

“Hai đứa quen nhau ra sao? Quen bao lâu thì dọn về sống chung?”

“Ai da, con nói gì đi chứ, con muốn mẹ sốt ruột đến chết à?”

Cốc Tuân chậm rãi nhai kỹ miếng thịt bò bít tết khô như củi do cha cô vừa chiên xong, trong lòng không khỏi so sánh, còn không ngon bằng mấy món Lôi Việt nấu đại.

“Bà đừng có ầm ĩ nữa.” Ba Cốc ngắt lời vợ, tấn công từ góc độ khác, ông mỉm cười hỏi: “Con gái ngoan, khi nào dẫn về cho ba xem mắt nha?”

Cốc Tuân lắc đầu: “Mọi người đừng có nghĩ xa xôi, con không có ý định tiến xa như vậy.”

Nói xong, cô bực bội nhìn sang thằng em trời đánh đang giả bộ câm điếc nghiêm túc ăn cơm.

“Con…” mẹ Cốc tức giận lắp bắp, “Con nói lời này là có ý gì?”

“Không có gì ạ, chỉ là con không có ý định kết hôn mà thôi.”

“Không có ý định kết hôn mà dọn về ở chung với nhau, trong đầu con nghĩ gì vậy?” mẹ Cốc giận run người, buông đũa xuống, mặt đanh lại: “Mẹ nói cho con biết, Tuân Tuân, bây giờ tuổi con không còn nhỏ nữa, chớ có làm ra những chuyện khó nghe, chúng ta không chịu nổi những chuyện này đâu.”

“Bảo Cốc Sách câm miệng lại là được, nó không nói thì không ai biết.”

Cốc Tuân tùy tiện ăn mấy miếng, cảm thấy cơm nhà không có mùi vị, tâm tình trở về nhà cũng không có, vì thế cô nảy ra ý nghĩ muốn chạy trốn.

Mẹ Cốc bi thương ra mặt: “Con ơi là con, chuyện lớn trong đời nên có kế hoạch, ông nó à, nếu không chúng ta đừng quản chuyện trong nhà nữa, di cư sang nước ngoài sống thôi, ông nhìn chị ông và anh rể xem, hai người đó sống tự do tự tại như vậy, thoải mái biết bao, còn không cần phải cả ngày ở nhà hâm mộ con cháu hàng xóm láng giềng…”

Nói xong mẹ Cốc thở dài  vừa chua xót vừa đáng thương.

“Ra nước ngoài sinh sống? Vậy mà bà cũng nghĩ ra được!” Ba Cốc không ngừng tạt nước lạnh: “Bà nghĩ chúng ta là giàu hai đời hay là phá hai đời? Tôi mà đi thì cục thuế chuyển đi theo có được không?”

“Vậy bây giờ phải làm sao, người ta có cháu để mà bồng, còn tôi thì vẫn phải trông con đến khi nó thi đại học! Ông nói xem còn tinh thần và sức lực không?”

Cốc Sách ở một bên chột dạ: “Mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng…”

“Giả bộ cái gì nữa mẹ ơi, nói thật chứ dưới lầu nhà chúng ta có bao nhiêu đứa con nít chứ.”

“Hừ, có một đứa cũng là có, dù sao cũng không phải nhà chúng ta. Con đúng là cái đồ bạch nhãn lang, người yêu cũng có rồi mà không thèm giới thiệu, trong mắt con còn cha mẹ như chúng ta sao?”

Nhìn thấy mẹ sắp khóc, Cốc Tuân tâm loạn như ma*, không thể làm gì khác hơn là nói: “Được rồi, được rồi, con nói cho mẹ là được chứ gì. cậu ấy tên Lôi Việt, ít hơn con vài tuổi, đang là đầu bếp, không nghèo, không xấu, tính cách không tệ, được chưa?”

*lòng rối rắm hệt như một bó sợi gai rối

“Nhỏ hơn mấy tuổi..mấy tuổi vậy?”

“Sao lại là đầu bếp? Có phải đầu bếp tốt nghiệp từ trường Tân Phương Đông không?”

“Đầu bếp bây giờ kiếm được vài đồng bạc…Có mập không? Có bụng mỡ thì đừng yêu!”

“Con còn chưa nói gia đình nhà cậu đó làm gì?”

Ba Cốc thao thao bất tuyệt giống như mẹ Cốc chờ đợi Cốc Tuân trả lời dài cả cổ, Cốc Tuân thở dài, nghênh ngang rời đi.

“Quốc khánh con về.”

“… Con nói rõ ràng đã nào!”

“…”

Bang, đóng cửa lại, Cốc Tuân được tự do lần nữa.

Lúc trở về thì trời đã tối, vừa bước vào cửa một bàn thức ăn thịnh soạn đang chờ cô, so với đồ ăn ở nhà thì đẹp mắt hơn, mùi hương đậm đà hơn.

Rầu Rĩ nằm trên nóc tủ lạnh nhìn xuống “Meo” một tiếng, ngáp thật lớn, sau đó đổi hướng nhìn, chiếc cằm mỡ màng chĩa về phía Lôi Việt, ánh mắt nó cố định vào nồi thức ăn, cái đuôi thì phe phẩy nhiệt tình, thèm ăn nhưng vẫn cố giả bộ không muốn ăn.

Lôi Việt đeo chiếc tạp dề màu xanh da trời đứng cạnh bếp, tay cầm một cái xẻng gỗ đảo thoăn thoắt. Ánh mắt nhìn theo con tôm đang bơi, không để ý rằng Cốc Tuân vừa mới trở về.

Cô đi tới sau lưng anh, thò tay dọc theo thắt lưng Lôi Việt, ôm chặt anh.

Một luồng ấm áp và mềm mại khiến cho người Lôi Việt run lên một cái như bị giật mình, sau đó bình tĩnh thoải mái: “Em đã về rồi?”

“Ừ, em mệt quá.”

“Đi đâu vậy? Cũng không thèm gọi báo anh một câu. Ăn cơm chưa? Anh làm cho một tô cơm niêu tôm nhé?” 

Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ chờ chữ “Được” của cô.

Thật ra Lôi Việt là đối tượng kết hôn thích hợp, chỉ có điều không phải hợp với cô.

Cốc Tân trong lòng hiểu rõ bản thân, nếu là một người đàn ông tốt thì không nên để cho người đó tổn thương. Dây cũng là lý do Cốc Tuân không tiếp tục theo đuổi mối tình đầu. Cô sinh ra vốn không hợp với việc kết hôn, bởi cô thuộc kiểu phụ nữ sẽ hành hạ người khác.

Hai người lẳng lặng ngồi ăn đối diện nhau, Lôi Việt nhìn ra chút gì đó từ vẻ mặt nặng nề của Cốc Tuân, anh chủ động hỏi: “Đi đâu vậy em? Sao tâm trạng kém vậy?”

“Ừ.” Cốc Tuân đột nhiên hỏi: “Anh làm món cơm niêu tôm này như thế nào vậy? Nó có mùi như lẩu hải sản vậy…”

“Gặp ai? Tô Tề?”

“Em không gặp hắn…”

Để ngăn việc đội nồi cho Tô tề, cô chỉ có thể tiếp tục vấn đề này: “Em mới về nhà.”

Lôi Việt hiểu ý gật đầu: “Giải quyết xong mâu thuẫn giữa em trai em chưa?”

Giải quyết? Ha, giải quyết cái khỉ gì, hôm nay không trở nên gay gắt thêm là tốt lắm rồi.

“Xem ra vẫn chưa giải quyết được.” Lôi Việt cười nói: “Không cần nói lý với mấy đứa trẻ làm gì, đến khi tụi nó trưởng thành thì sẽ hiểu được thôi.”

“Ừ.”

Hôm nay Cốc Tuân thật nghe lời, biểu hiện giống như cô bé. Không biết tại sao trong lòng anh có một dự cảm, đại khái ngày chia tay không còn xa nữa.

Cái này được gọi là nhìn thấy ánh sáng chết.*

*Nhìn thấy ánh sáng là chết, một câu nói dân dã, dùng để chỉ cái chết của ánh sáng, nó thường được dùng để chỉ sức sống mong manh, sức đề kháng kém, phụ thuộc mạnh mẽ vào môi trường sinh trưởng cụ thể, ánh sáng ở đây được hiểu là “điều kiện bất lợi”.

Buổi tối, lúc hai người ân ái, Cốc Tuân cũng không tranh giành muốn ở trên, cảm giác bị Lôi Việt chinh phục dường như cũng rất tốt, cậu bé này, ở phương diện này luôn giống như một người lớn trưởng thành nhiều năm vậy, cho cô rất nhiều cảm giác an toàn. Hơn một tháng, đủ để cậu bé lột xác trở thành người lớn.

Sau khi kết thúc, Cốc Tuân đi tắm còn Lôi Việt ngồi bên ngoài giặt quần áo của mình, tắm được một nửa anh hỏi: “Nếu như em mang thai thì sao?”

Tối nay hai người bắt đầu vội vàng, không kịp làm các biện pháp an toàn.

“Anh nói gì…”

Tiếng nước chảy ào ào từ vòi hoa sen, Cốc Tuân chỉ nghe được ba chữ phải làm thế nào.

“Không sao, em tắm tiếp đi, anh đi phơi đồ.”

“Rót giúp em một ly sữa!”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play