Chương 114
Lão ngũ thét lên kinh hãi, tiếng thét cao vút khàn rít của gã khiến Diệp Vãn Tình khó chịu nhíu mi.
Trong bình sứ là một thứ thuốc bột màu vàng, Hắc Sát Ong như gặp phải tử địch, từng con từng con một rơi rụng như mưa.
“Không thể nào!! Không thể nào!!!”
Lão ngũ ôm đầu la hét như điên.
Nhưng mặc kệ gã có la hét ra sao thì đám ong của gã vẫn rơi rụng như lá mùa thu, mười lăm con ong co lại nằm trên đất, đã chết.
Lão ngu như phát điên hướng về phía Triệu Tổ gào lên: “Ngươi đã làm gì?! Ngươi đã làm gì mà lại có thể giết được Hắc Sát Ong của ta?!!!”
“Hắc Sát Ong của ta là vô địch! Nó không thể chết được!!! Ngươi đã làm gì?!”
Giọng eo éo khàn rít của gã gào thét lên, cảm giác như có thể đâm thủng màng nhĩ của mọi người xung quanh.
Triệu Tổ thầm nghĩ không phải gã này còn có thêm món “âm công”
đó chứ.
Hai người Vương Tam cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ biết đám ong đó khó đối phó cỡ nào.
Phùng Đức hỏi Triệu Tổ: “Triệu Tố, thứ bột phấn đó là gì?”
Triệu Tổ lắc đầu: “Ta cũng không biết, là Diệp tiểu thư đưa cho ta.”
Nghĩ đến y thuật của Diệp Vãn Tình, hai người Vương Tam đều vỡ lẽ, trong lòng bốn người lại một lần nữa đổi mới nhận thức về vị thế tử phi tương lai này.
Bọn họ chinh chiến khắp nơi còn chưa bao giờ thấy Hắc Sát Ong thế mà Diệp Vãn Tình không chỉ biết, còn có thể chế ra thuốc nhẹ nhàng xử lý bọn chúng.
Bốn người không hẹn mà cùng nghĩ, thế tử nhặt được bảo bối rồi.
Mọi chuyện cũng rất tình cờ, nọc độc của Hắc Sát Ong là một loại dược liệu để điều chế thuốc trị sẹo vô cùng hiệu quả.
Đúng, tuy độc của Hắc Sát Ong khiến thân thể thối rữa nhưng nếu trộn với hai loại dược thảo nữa thì độc tính của nó sẽ biến đổi, trở thành thuốc trị sẹo vô cùng tốt.
Lúc tìm dược liệu chế thuốc trị sẹo cho mình thì Diệp Vãn Tình đã nghiên cứu ra thuốc bột đặc trị cho chúng.
Hắc Sát Ong rất độc, lúc đó để lấy được độc của bọn nó mà nàng cũng trải qua tình cảnh vô cùng hung hiểm, thuốc giải độc chính là mật trong tổ của Hắc Sát Ong, nhưng người bình thường chỉ cần đến gần tổ của đám ong này đã bỏ mạng rồi.
Diệp Vãn Tình không ngờ còn có người dám cũng như có thể nuôi được Hắc Sát Ong.
Năm gã kia lúc vào huênh hoang kiêu ngạo, thế mà chẳng qua bao lâu đã bị người ta đánh cho thê thảm.
Sắc mặt của gã râu quai nón cầm đầu vô cùng tối tăm, gã hừ lạnh: “Các ngươi được lắm, đã thế thì hôm nay, ta sẽ cho các ngươi được mở rộng tầm mắt”
Nói rồi gã rút thanh đao to lớn đang được cố định ở sau lưng ra, gã quơ đao nhẹ như tơ hông, nhưng khi đao đụng phải sàn nhà, sàn lại nứt ra một khe sâu.
Đao này phải ba trăm cân là ít! Gã râu quai nón không đông dài, lập tức vác đao tiến lên, trình độ của gã vượt hẳn bốn người kia, đám người Vương Tam cùng đấu với gã, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Kinh hãi vì sức mạnh của gã, kinh hãi vì chiêu thức gã sử dụng, chiêu thức này giống hệt đám sát thủ hôm đó, gã là người của Ám Môn?! Võ công của Triệu Tổ kém nhất trong bốn người, kiên cưỡng đỡ một đao của gã, gã nhếch mép cười khinh miệt, đồng tử Triệu Tổ co rút, thân kiếm của hắn nứt ra, kình lực khủng khiếp đánh bật hắn bay ra một khoảng đụng đổ cả bàn ghế.
Phùng Đức: “Triệu Tổ!”