Chương 113

Tiểu cô nương còn chưa kịp ăn cái gì đâu.

Phùng Đức nghe lệnh phi thân ra, một mình Vương Tam cũng có thể xử lý nhưng sẽ mất thêm chút thời gian, có Phùng Đức gia nhập, hai người bọn họ không cần rút kiếm nhưng vẫn đánh cho ba gã mồ hôi đầy đầu.

Chẳng mấy chốc đã đánh cho bã gã nằm rạp ra đất.

Sắc mặt của gã để râu quai nón lúc này vô cùng kém, gã nặng giọng: “Lão ngũ!”

Đứng cuối hàng là một nam nhân dáng người nhỏ gầy hơn bổn gã đồng bạn, trên người trùm áo choàng đen kín mít.

Nghe lệnh liền bước ra một bước, Vương Tam và Phùng Đức đề phòng nhìn gã.

Nhưng lão ngũ không tiến lên, mà gã thoáng vung áo choàng, có năm con ong đen bay vút nhanh về phía hai người Phùng Đức, Diệp Vãn Tình đang ngồi phía xa đồng tử co rụt, lập tức hét lên: “Mau tránh ra! Không được để những con ong đó đốt trúng!”

Phùng Đức và Vương Tam vốn còn đang mang tâm lý hơi coi thường những con ong này thì ngay lập tức tránh ra, năm con ong đột ngột tăng tốc, như năm mũi tên không ngừng xé gió lao vào tấn công hai người.

Trong lòng hai người kinh hãi, đồng loạt rút kiếm, năm con ong này không phải ong bình thường! Triệu Tổ thấy tốc độ của đám ong cũng trở nên kinh hãi, hỏi Diệp Vãn Tình: “Diệp tiểu thư, đám ong đó là gì thế?”

Diệp Vãn Tình: “Hắc Sát Ong, thân chứa kịch độc, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn, nếu bị nó đốt trúng toàn thân sẽ thối rữa, trong một canh giờ không có thuốc giải thì sẽ chết.

Lão ngũ bên kia nhìn thoáng qua Diệp Vãn Tình, khuôn mặt của gã ẩn sau lớp áo choàng nở một nụ cười, cất giọng eo éo khàn đặc như tiếng kim loại ma sát vô cùng khó nghe: “Tiếu cô nương biết nhiều thật đấy, dung mạo cũng xinh đẹp, có muốn trở thành nương tử của ta không?”

Diệp Vãn Tình không mảy may động dung trước lời trêu ghẹo của gã, nàng lấy ra một cái bình sứ đưa cho Triệu Tổ, nghiêng người nhỏ giọng kín đáo nói: “Trên người gã vẫn còn Hắc Sát Ong, đợi gã thả hết ra thì hãy dùng cái này”

Triệu Tổ nhìn qua Cố Minh Viễn, thấy Cố Minh Viễn gật đầu thì nhận lấy, rồi sau đó cùng Lý Tín rút kiếm gia nhập cuộc chiến.

Trong bốn người bọn họ thì võ công của Vương Tam là cao nhất, nhưng bất kể có chém trúng bao nhiều lần thì đám ong này đều không hề sứt mẻ, vỏ ngoài của bọn chúng còn rắn chắc hơn cả sắt thép! Có Thêm Triệu Tổ và Lý Tín gia nhập, gánh nặng trên người Vương Tam và Phùng Đức nhẹ hẳn đi, nhưng như thế mãi cũng không phải là cách.

Triệu Tổ nháy mắt ra hiệu cho Lý Tín, Lý Tín hiệu ý yểm trợ hắn, ngay sau đó Triệu Tổ đột nhiên xé gió lao về phía lão ngũ.

Khi lưỡi kiếm suýt đâm trúng gã thì bị đao của râu quai nón chặn lại, Triệu Tổ không cho gã thêm thời gian phản ứng, gần như là cùng lúc tung ra một chưởng, lão ngũ bị chưởng phong đánh cho bay về phía sau.

“Lão Ngũ!”

Lão ngũ lảo đảo đứng lên, lau khóe miệng, thấy máu, gã lập tức trở nên phẫn nộ: “Khốn kiếp!”

Gã vung tay áo lên, lân này có thêm mười con Hắc Sát Ong phi ra, gã gắn giọng cười: “Lên! Giết hết đám chó chết này cho tai”

Mười lăm con Hắc Sát Ong bay vù vù trên đỉnh đầu bọn họ, nhận được lệnh của chủ nhân, chúng xé gió lao đến.

Triệu Tổ: “Lùi lại!”

Ba người Vương Tam lập tức lùi về sau, Triệu Tổ mở nắp bình sứ vung về phía đám ong sau đó cũng nhanh như chớp lùi về sau.

“Haha, các ngươi có làm gì thì cũng vô ích thôi, Hắc Sát Ong của ta…cái gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play