Chương 115
Nhân lúc Phùng Đức sơ hở, gã để râu quai nón lập tức vung đao đến, nhưng lần này đao của gã bị người chặn lại.
Cố Minh Viễn lạnh lùng nhìn gã, nói với ba người: “Các ngươi lui về sau”
Ba người đồng thanh kêu: “Vương gia!”
Cố Minh Viễn không quay đầu lại: “Các ngươi không phải là đối thủ của hẳn”
Ba người nghe vậy nhìn nhau, không lằng nhằng nữa, lập tức lùi về phía sau nhường lại sàn đấu cho Cố Minh Viễn.
Gã râu quai nón siết chặt cán đao trong tay, người này…vô cùng lợi hại…
Khí tràng trên người Cố Minh Viễn khiến gã cảm thấy nguy hiểm, trong lòng dâng lên thoái ý, nhưng đã đến nước này rồi thì cũng không thể rút lui được nữa.
Gã biết, nam nhân này sẽ không bỏ qua cho gã.
Gã siết chặt lấy thân đao, quát to một tiếng rồi nhào về phía Cố Minh Viễn.
Cố Minh Viễn cũng rút kiếm, nhẹ nhàng đỡ lấy một đao nặng hơn ba trăm cân của râu quai nón, thân kiếm chỉ hơi rung lên một chút.
Thấy thân kiếm màu đen bóng loáng, gã râu quai nón kinh ngạc quát to: “Huyền thiết?! Thí Thiên kiếm?! Ngươi là Chiến Bắc Vương?!”
Cố Minh Viễn hơi mỉm cười, sát khí khủng khiếp trên người lập tức bùng lên, ép cho gã râu quai nón ngạt thở.
Gã hốt hoảng, định chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi.
Cố Minh Viễn đã vung kiếm lao đến, gã chỉ đành cản răng tiếp chiêu.
Càng đánh gã lại càng kinh hãi, cánh tay đang vung đao của gã đã run lên bần bật, gân xanh nổi đầy, lại một lần nữa đỡ một kiếm của Cố Minh Viễn, gã dường như không thể cầm chắc đao được nữa.
Gã lập tức la to: “Đừng! Đừng đánh nữa! Ta đầu hàng!!”
Cố Minh Viễn thu lại thế tấn công, võ công của gã ngang cơ với đám sát thủ lần trước, nhưng lần trước một mình Cố Minh Viễn đấu với mười người, lại còn bị trúng ba loại độc mà vẫn có thế giết cho đối phương bỏ chạy.
Nay chỉ có mình gã, kết quả không cần đoán cũng biết.
Thấy Cố Minh Viễn thu lại thế công, gã thoáng thở ra, thanh đao hơn ba trăm cân của gã hạ trịch xuống nền, bàn tay giấu sau lưng đang không ngừng run lên.
Cố Minh Viễn híp mắt nhìn gã: “Ngươi là người của Ám Môn?”
Nghe thấy hai chữ Ám Môn, mặt gã tái hẳn đi: “Ngươi…ngươi biết ta?”
Cố Minh Viễn: “Không biết, từng giao chiến với người Ám Môn một lần”
Gã hiểu, chiêu thức của gã là của Ám Môn, bởi thế nên bình thường trừ khi là trường hợp nguy cấp nếu không thì gã sẽ không bao giờ ra tay.
Biết Cố Minh Viễn không phải là do Ám Môn phái đến tìm gã, gã thoáng thở ra, tim đập như trống trận.
Nghe đến hai chữ Ám Môn gã sợ đến mức thần hồn nát thần tính rồi, đối phương là Chiến Bắc vương cơ mà, sao lại là người của Ám Môn đến truy sát gã được cơ chứ.
Cố Minh Viễn: “Được rồi, bốn vương có vài chuyện muốn hỏi ngươi”
Gã cảnh giác: “Chuyện gì?”
Cố Minh Viễn: “Vài chuyện đơn giản mà thôi.”