*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giây phút đứa bé cất tiếng khóc chào đời là lúc Hác Thế Kiệt rơi giọt nước mắt, giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Trác Thạc Hy vì không còn sức mà ngất luôn trong cái ôm của Hác Thế Kiệt.
Hác Thế Kiệt nhìn đứa bé thật lâu, anh sợ sau khi rời khỏi cánh cửa này thì sẽ không còn nhìn thấy hai mẹ con Trác Thạc Hy nữa.
Hác Thế Kiệt đặt nụ hôn lên trán Trác Thạc Hy và đứa bé rồi rời đi. Còn cô thì được chuyển lên phòng vip của bệnh viện Trác gia.
Trác Thạc Hy hai tiếng sau thì đã tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh thì không thấy Hác Thế Kiệt đâu. Anh lại bỏ đi rồi sao? Hay tại cô nhớ anh quá nên sinh ra ảo giác mà thôi?.
Ông bà Hác đứng nhìn đứa cháu nội của mình mà không dám bể. Ông bà luôn cảm thấy có lỗi với Trác Thạc Hy và ông bà Trác.
" Ba mẹ" cô thều thào nói
" Tỉnh rồi sao? Con thấy trong người thế nào?" ông bà Hác hỏi
" Con khỏe rồi ạ" cô mỉm cười
Ông bà Trác thấy Trác Thạc Hy đã tỉnh thì liền bế cậu bé lại cho cô. Ông Trác rất không vui khi đứa bé đường nét nào cũng giống Hác Thế Kiệt.
Bà Trác đặt câu nào trong vòng tay của Trác Thạc Hy, cậu bây giờ đã ngủ say.
Trác Thạc Hy nhìn con của mình mà nước mắt lăn dài. Tại sao lại giống anh như vậy? Dù nhìn thế nào cũng không giống có một chút xíu nào.
Hác Thế Kiệt đứng bên ngoài cánh cửa phòng nhìn vào mà nước mắt anh rơi. Anh thật muốn vào nhưng lại sợ Trác Thạc Hy lại kích động. Anh biết phụ nữ sau sinh mà kích động thì không tốt cho sức khỏe.
"Thạc Hy! Anh xin lỗi "
Hác Thế Kiệt nói rồi rời đi, anh không thể đứng ở đây. Nếu không anh sẽ không kiềm lòng được mà chạy vào bên trong.
Trác Thạc Hy quyết định đặt tên cho đứa bé là Hác Thế Vỹ dù mọi người ở Trác gia đều không đồng ý. Cô muốn đứa bé mang họ ba vì con cô có ba. Cô không muốn đứa bé phải tủi thân vì không giống như bạn bè.
Đã một tháng trôi qua từ lúc Trác Thạc Hy sinh con đến bây giờ. Đứa bé bây giờ rất đáng yêu bụ bẫm và rất háo ăn sữa.
Ông bà Hác cứ cách vài ngày là đến thăm Trác Thạc Hy và cháu nội. Ông bà rất biết ơn ông bà Trác vì để cho ông bà nhận cháu và thăm cháu.
Hác Thế Kiệt có đến Trác gia để thăm Trác Thạc Hy nhưng bị Trác Viễn Phong đuổi về. Còn nói nếu anh còn đến nữa thì sẽ để hai mẹ con Trác Thạc Hy rời khỏi thành phố này mà ra nước ngoài sinh sống.
Hác Thế Kiệt vì muốn được nhìn thấy Trác Thạc Hy nên anh không đến nữa Trác gia nữa. Thà anh cứ đứng từ xa nhìn cô, quan tâm cô là được. Anh biết lòng tin của cô dành cho anh đã không còn và biết cô sẽ không để anh nhận đứa bé.
Ông bà Hác thấy Hác Thế Kiệt như vậy cũng đau lòng. Ông bà thường xuyên chụp ảnh của đứa bé rồi cho Hác Thế Kiệt nhìn. Mỗi lần nhìn thấy ảnh của đứa bé Hác Thế Kiệt đều khóc, khóc cho đứa con tội nghiệp của mình vì không cảm nhận được vòng tay của ba.
Trác Thạc Hy nói trong lòng, chỉ cần Hác Thế Kiệt đến tìm cô thì cô sẽ tha thứ cho anh. Cô rất nhớ anh, mỗi lần nhìn vào tiểu Thế Vỹ cô đều khóc vì nhớ anh.
Hác Thế Kiệt hôm nay đến tập đoàn Khuất thị để tìm Khuất Trác Hiên tâm sự. Khuất Trác Hiên bây giờ tâm hồn phơi phới vì biết Chu Diệp Vân sinh con cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT