Nghê Yến Quy ngẩng đầu hỏi anh: “Nhung Nhung, em tiễn anh đến bến xe nhé, được không?”
Trần Nhung khẽ cười, đáp: “Dự báo thời tiết báo tối nay có mưa, em đừng đi nữa. Đi đi về về vất vả, phiền lắm.”
Ráng chiều đỏ trên bầu trời như bức tranh sơn dầu, không có dấu hiệu của cơn mưa. Nhưng ở thành phố này, có khi ông mặt trời to to còn đang treo trên bầu trời, cũng sẽ mưa như trút nước. Cô không mang theo ô, nắm tay anh không chịu buông, “Thật sự muốn đi cùng anh.”
Anh vén lọn tóc của cô ra sau tai, “Anh ngồi trên xe vẫn có thể nói chuyện với em mà.”
“Nói chuyện trên mạng không có hơi ấm của anh.” Cô ghé mặt lại gần.
Anh dán mặt vào mặt cô, “Tuần sau gặp lại.”
**
Mưa phía Nam nói đến là đến ngay. Không có nhịp dạo đầu, vừa đến đã nhỏ những hạt mưa to bằng hạt đậu, rơi “tách tách tách” lên mặt kính, từng dòng nước chảy xuống.
Đinh Kiến Long đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu thấy đám đông đang vội vã chạy qua, người không có ô tụ lại dưới mái che mưa của quán.
Đinh Kiến Long từng giành được giải thưởng Đai lưng vàng, là huấn luyện viên chính của quán boxing này. Các ngành nghề đều có tính cạnh tranh khốc liệt, trong vòng bán kính năm kilomet đã có năm cơ sở boxing. Đa số không chỉ huấn luyện mỗi bộ môn boxing, mà bao gồm các bộ môn cận chiến. Người làm ăn có đủ chiêu trò mánh khóe, cũng giống như Đinh Kiến Long, anh ta mở một hội nhóm “Đấm bao cát” trên trang web đánh giá. Thời gian mua hàng theo nhóm khá muộn, sau tám giờ tối.
Cơ sở boxing và phòng gym không giống nhau, hội viên đến tập luyện có ý chí mục tiêu rất mạnh, số lượng người cũng ít hơn phòng gym. Gặp hôm trời mưa, trong quán sẽ vắng tanh vắng ngắt.
Đinh Kiến Long thả lỏng bả vai, đang định đi thu dọn găng tay thì bên ngoài cửa có người đi vào.
Cậu trai để ô vào trong chiếc thùng lớn ở cửa. Ống quần của cậu ta đã ướt sũng, vạt áo cũng bị dính nước, dán vào thắt lưng gầy.
Đinh Kiến Long là dân tập luyện chuyên nghiệp, không còn xa lạ với vóc dáng cao gầy rắn rỏi nữa. Trong mắt anh ta, khuôn mặt của cậu trai này càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc hơn, đường nét sắc sảo lạnh lùng, tính công kích cực mạnh.
Thời gian đến đây tập luyện của chàng trai kia rất cố định, nửa tháng một lần. Cậu ta ít nói, không cần sự chỉ dẫn của huấn luyện viên. Cậu ta đến nơi này chỉ để học môn học chủ đạo của lớp học này một cách siêng năng -- Đấm bao cát.
Đinh Kiến Long chưa thấy cậu ta cười bao giờ, anh ta trưng ra khuôn mặt niềm nở của mình làm thân với đối phương. Đầu tiên là vẫy tay, sau đó chào một cách thân thiết: “Hi.”
Cậu trai kia không thích để ý đến người khác, đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa vụn băng, rất sáng nhưng cũng rất sắc bén.
Đinh Kiến Long phát hiện ra dạo gần đây cách ra tay của cậu ta đã có thay đổi. Trước đây, cậu ta đa phần dùng kỹ thuật đấm thẳng và đấm móc, sau này luyện được kỹ thuật đá chân, đá ngang, duỗi thẳng chân. Đây không phải kỹ thuật đấm bóc, mà thiên về bộ môn tán đả.
Cậu trai này đến đây không phải để nghe giảng, toàn bộ quá trình đều không giao lưu với huấn luyện viên. Cả quãng thời gian đó cậu ta đều im lặng, tập trung tấn công bao cát.
Hai huấn luyện viên khác không có học viên, họ nói với Đinh Kiến Long rằng xuống dưới lầu ăn cơm xong sẽ lên sau.
Hai người vừa đi khuất, tiếng mưa bên tai Đinh Kiến Long cũng biến mất. Anh ta cảm thấy mình chỉ nghe được tiếng găng tay đấm vào bao cát “bụp bụp bụp”, cực kỳ mạnh mẽ.
Đinh Kiến Long đi đến bên cạnh chàng trai kia.
Cậu ta liếc anh ta một cái, sau đó tiếp tục một cú đấm thẳng rất mạnh.
Bao cát xoay tròn một vòng giữa không trung, dây thừng bên trên cũng xoắn tít lại.
Đinh Kiến Long hỏi: “Được đấy, cậu bắt đầu tập boxing từ khi nào thế?”
Đây không phải lần đầu tiên anh ta hỏi câu này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trai kia trả lời anh ta. Cậu ta có một chất giọng du dương: “Cấp hai.”
Số điện thoại là số điện thoại bàn. Thời đại nào rồi mà vẫn có người dùng điện thoại bàn? Đinh Kiến Long đoán, cậu trai này không muốn để lại thông tin thực. Anh ta xem đến chỗ tên của cậu ta, Trần Phi.
“Tên của cậu khiến tôi nhớ đến một người.”
Chàng trai ngước mắt lên.
Đôi mắt của chàng trai thật sự rất đẹp, cũng rất lạnh lùng, lạnh như một lưỡi kiếm sắc, lộ ra sự sắc bén. Đinh Kiến Long nói: “Những người tập boxing như chúng tôi, dù ít dù nhiều cũng từng nghe về truyền thuyết trong giang hồ. Có một người có nắm đấm cực kỳ cứng, biệt danh của anh ta là Quyền Lang, còn tên thật thì hầu hết mọi người không biết.”
Chàng trai đã đeo balo lên lưng.
Đinh Kiến Long nói tiếp: “Anh ta và cậu có tên giống nhau nhưng khác họ, anh ta tên là Chu Phi. Tất nhiên, anh ta là người liếm máu trên lưỡi đao, ra tay tàn nhẫn hơn cậu nhiều.”
Màn mưa bên ngoài cửa sổ to hơn.
Chàng trai không nói không rằng, trực tiếp đi khỏi đó.
Đinh Kiến Long lại đứng trước cửa sổ.
Bên dưới có người đẩy cửa đi ra.
Là cậu trai kia. Khác với dáng vẻ ban nãy, lúc này cậu ta đã đeo kính, nói chuyện với người bảo vệ đang cầm ô.
Sau đó, Nghê Yến Quy lại gửi cho anh một bức ảnh. Có lẽ cô vừa mới tắm xong, gò má nổi lên màu đỏ như rặng mây mù. Cô lại mặc chiếc áo hai dây kia.
Cô rất chú ý góc độ, hướng chính diện về phía anh, không để lộ hoa văn ở sau bả vai một chút nào.
Nơi căng tròn của cô vừa mềm vừa vun cao. Cô cong môi cười, ánh mắt biếng nhác. Cô đang ở độ tuổi hồn nhiên, ngây thơ đến mức đáng yêu. Cô chưa bao giờ che giấu mục đích muốn dụ dỗ Trần Nhung của mình.
Ngón cái của Trần Nhung miết qua bộ phận nào đó trên màn hình, không lớn không bé, anh rất thích.
Nghê Yến Quy: “Hai ngày không gặp, em sợ anh nhớ.”