Biết thế thì dù chỉ còn chút sức lực, cô cũng phải trang điểm cho bản thân thật là xinh đẹp. Tối nay cô không chải đầu, chỉ tùy tiện buộc đuôi ngựa. Cúi đầu ủ rũ cả ngày trời, chỉ rửa mặt bằng nước sạch rồi ra ngoài ngay.
Cảnh đêm đẹp là vậy, mà cô lại không phải người đẹp nhất.
Vùi đầu vào vai Trần Nhung, cô không ngẩng đầu lên được nữa.
“Ba cây số.” Từ đang xa vọng lại tiếng gào to của Mã Chính. Đó là chất giọng được kéo dài sau khi trải qua quãng thời gian ở câu lạc bộ tán đả, chỉ thuộc về mình anh ta, diễu võ dương oai.
Không muốn gặp người đó, Nghê Yến Quy dứt khoát nép vào trong lòng Trần Nhung.
Cô không biết ánh mắt giao nhau của Chu Phong Vũ và Trần Nhung. Cô không nhìn thấy đôi mắt hí của Dương Đồng gần như sắp rớt ra khỏi tròng mắt.
Sau đó lại vang lên tiếng hô của Mao Thành Hồng: “Ba cây, chạy đi.”
“Mình chỉ thích kiểu người như khúc gỗ như thế này.” Nghê Yến Quy uống nốt chỗ sữa còn lại, “Không sao, có mình hướng dẫn anh ấy rồi.”
- -
Đối với một chàng trai biết kiềm chế lý trí của mình, đầu tiên phải kích thích bản năng nguyên thủy của anh ta.
Cuối tuần, Nghê Yến Quy bị ba mẹ gọi về nhà. Trước khi ngủ cô gọi video nói chuyện với Trần Nhung. Cô đã thay sang chiếc áo hai dây, không ngừng uốn éo tạo dáng trước gương.
Vùng tối dưới cổ áo trễ nải lúc đậm lúc nhạt, ghim trong khung hình video, Trần Nhung không muốn chú ý cũng không được.
Cô nhoẻn miệng nở nụ cười hồn nhiên xán lạn, nhưng ánh mắt lại tinh ranh.
Trần Nhung thở dài.
Nghê Yến Quy đã để ý đến điều này từ lâu, anh thở dài là vì anh không còn hồn nhiên trong sáng nữa rồi. Lúc cô cố tình quyến rũ anh, anh hay thở dài, sau đó cầm lòng chặng đặng thân mật với cô.
Ở trường không có thế giới cho hai người, phần lớn thời gian họ phải vào trong rừng cây. Ở đó nhiều cặp đôi khác, không ai làm phiền ai.
Đầu tiên họ sẽ hôn nhau.
Khả năng học tập của Trần Nhung thực sự rất giỏi, cô mới chỉ đưa đầu lưỡi ra mà anh đã có thể học một biết mười, môi lưỡi quấn quýt kịch liệt. Khó khăn lắm mới tách ra được, một tiếng “Nghê Nghê” khe khẽ của anh gợi cảm chết người.
Trải qua sự chỉ dẫn của cô, anh đã học được cách tiếp xúc cơ thể, chạm vào vai, choàng tay ôm eo. Nói tóm lại là khá quy củ.
Tối nay trăng thanh gió mát, Nghê Yến Quy có ý định bồi dưỡng những hứng thú khác của anh đối với cô. Cô không phải kiểu người phổng phao đẫy đà nhưng chỉ cần hóp bụng so người một chút là có thể ép ra đường rãnh sâu hút.
Đến nỗi Trần Nhung liên tục thở dài. Thực ra không chỉ lồi lõm mà còn lắc lư, chiếc áo hai dây màu vàng gạo, màu sắc tươi sáng lại ôm sát người. Anh thấp giọng nói: “Trời lạnh rồi, mặc nhiều áo vào.”
Cô đang cười mắng anh khờ khạo khô khan ở trong lòng, cô chỉnh lại dây áo nhỏ xíu, “Em không thấy lạnh, không biết lúc nào mùa đông mới đến.”
Trần Nhung trầm mặc.
Cô liếc anh một cái.
Đôi mắt anh lập tức chững lại.
Cô hạ giọng nói khẽ: “Nhung Nhung, anh có muốn không?”
Anh mấp máy môi nhưng không nói năng gì.
“Nói đi.”
“Muốn...” Nói xong, anh cụp mi nhìn xuống dưới.
“Lần sau gặp nhau, anh có muốn thử không? Không to không nhỏ, đáng yêu lắm luôn.”
Đến chủ nhật cô quay lại trường, hai người nấp trong rừng cây sum suê dưới ánh trăng.
Nghê Yến Quy hỏi: “Kích cỡ thế nào?”
Trần Nhung nói: “Anh rất thích.”
“Nơi này rốt cuộc cũng không an toàn một trăm phần trăm, nên anh chỉ được ‘gãi ngứa” bên ngoài áo thôi.” Cô nhón chân lên, khẽ thì thầm bên tai anh: “Hôm khác chúng mình đến không gian kín đáo hơn, anh có thể quang minh chính đại đo đạc kích cỡ rồi.”
Cô gái kia đang định nhặt thùng nhôm về thì người áo vàng kia nhấc chân đá bay, chiếc thùng lập tức bị đá bay xa hơn ba mét. Anh ta quát lên: “Xin lỗi có tác dụng à? Tiền giặt quần áo của bọn tao cũng phải bồi thường.”
Nói đến chuyện tiền nong, cô gái kia lập tức tỏ ra chần chừ. Cô ấy vừa mới đến, công việc làm ăn ngày nay còn chưa mở hàng, nhưng bồi thường là chuyện thực tế hơn lời xin lỗi suông. Cô ấy ôm túi đeo chéo của mình, kéo khóa ra rồi lấy mấy tờ tiền nhăn nhúm từ bên trong ra. Tờ năm mươi tệ, tờ hai mươi tệ, tờ mười tệ, cộng lại cũng được một trăm tệ. Cô liếc qua ống quần của mấy người kia, liên tục lặp lại mấy từ một cách ấp úng: “Xin lỗi”.
Đối phương đông người, lại còn rất hung dữ, còn cô thì lại nhát gan yếu ớt, chỉ mong đưa tiền là xong chuyện.
Tên áo vàng nhìn mấy tờ tiền nhăn nhúm, “chậc chậc” hai tiếng, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái. Ban đầu anh ta cảm thấy cô gái này có dáng dấp của gái đã có chồng, sau khi ngắm kỹ hơn anh ta mới biết cô gái này khá thanh tú, đúng là có dáng dấp như gái đã có chồng nhưng vẫn chưa đến tuổi làm vợ người ta. Anh ta cười hai tiếng, chưa nói gì đã đưa tay về phía mặt cô gái.
Kể từ lúc chiếc thùng nhôm bị đổ ụp, Nghê Yến Quy đã chú ý đến đám người kia. Không phải cô gái kia hoàn toàn không sai, nhưng động tay động chân với con gái lại là chuyện khác.
“Này.” Nghê Yến Quy trực tiếp đi đến, chặn ngang bàn tay của tên áo vàng lại, “Lời xin lỗi cô ấy cũng đã nói rồi, cũng đồng ý trả tiền bồi thường. Anh vẫn còn muốn bắt nạt người ta, đúng là quá đáng lắm rồi đấy.”
Tên áo vàng thoáng ngẩn ra, cô gái kia đã thanh tú động lòng người rồi, vậy mà tự dưng lại có một cô nàng xinh đẹp lồng lộng nhảy ra khiến anh ta ngẩn ngơ một hồi. Anh ta vẫn không kìm lòng được giơ tay lên một lần nữa, hướng về phía Nghê Yến Quy, “Hôm nay sao thế nhỉ? Tiên nữ hạ phạm à. Cô em này cũng thuộc dạng non tơ mọng nước này.” Tay anh ta khựng lại giữa chừng, đồng thời vang lên một loạt tiếng kêu đau đớn.
Một nam sinh đeo kính có vẻ nho nhã trí thức siết chặt tay anh ta, cổ tay tên áo vàng giống như mất hết sức lực, anh ta cuống quýt muốn vùng tay ra.
Không ngờ, nam sinh đeo kính lại khỏe như vậy.
Nghê Yến Quy cười lạnh lùng, “Ai đánh anh nhỉ? Tự anh bắt chẹt người ta, còn bị nhiều người quay video lại kia kìa.”
Tên đàn ông đã uống say, nhưng bên cạnh anh ta vẫn có người chưa say, người đó tiến lên đỡ anh ta, nói: “Lấy được tiền rồi mình đi thôi.” Mấy người nọ rất biết điều, dìu tên áo vàng đi ra ngoài.
Tên áo vàng còn quay đầu lại la toáng lên: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát.”
Còn chưa đến giờ cao điểm, người đi bộ trên đường không nhiều, người đứng lại hóng chuyện cũng nhanh chóng giải tán.
Cô gái kia kéo khóa túi lại.
Nghê Yến Quy nhìn thấy một đống tiền lẻ ở bên trong bèn nói: “Không sao rồi, gặp chuyện gì cũng không được tỏ vẻ như thỏ con thế. Đối với những người như vậy, bạn tỏ ra hung dữ hơn họ là họ sợ ngay.”
Cô gái cụp mắt nhìn thấy chiếc thùng, lại quay sang cảm ơn Trần Nhung nhưng đột nhiên lại ngây như phỗng. Đôi mắt tròn của ấy trợn rất to, lộ ra vẻ thảng thốt, còn mãnh liệt hơn lúc gặp mấy người đàn ông kia.
Trần Nhung đặt chiếc thùng lên giá xe, khẽ nói: “Đồ bên trong đổ hết rồi.”
Đôi môi cô gái run run, như thể người đứng trước mặt là con quái vật đáng sợ nào đó. Cô ấy lùi về sau hai bước, suýt chút nữa đụng phải xe ba gác của mình.
Nghê Yến Quy ngạc nhiên, quay sang nhìn Trần Nhung.
Anh nâng gọng kính, cười một cách bất đắc dĩ, tỏ vẻ như mình không rõ nguyên nhân.
Nghê Yến Quy trấn an cô gái: “Đừng sợ, anh ấy không phải người xấu.”
Cô gái vẫn tiếp tục lùi ra sau, nhưng không thể lùi được nữa, ngay cả bả vai cũng bắt đầu co rúm lại.
Nghê Yến Quy rất lấy làm lạ, hỏi: “Bạn quen anh ấy à?”
Cô gái nọ ngước mắt lên.
Trần Nhung đứng sau lưng Nghê Yến Quy, đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu “suỵt”.
Cô gái nhìn thấy mắt kính của anh phản chiếu ánh chiều tà, là màu đỏ của máu. Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, “Không quen, không quen.”
Một chiếc xe ba gác khác đi ngang qua, cũng nghiến phải sỏi đá mà chòng chành, nhưng lại vang lên tiếng muôi xẻng lanh lảnh.
Cô gái như chợt bừng tỉnh, lao về phía chiếc xe ba gác, ngồi lên trên, ra sức đạp chân ga như đang chạy trốn vậy.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT