“thưa vương phi như người thấy ở giữa phủ là nơi dành cho vương gia làm việc. Bên phải là nơi ở của vương phi. Bên trái được chia làm 2 căn, 1 là dành cho thứ phi, 1 còn lại là dành cho phu nhân (vợ thứ 3 của vương gia). Giữa 3 phủ đệ đó là Tịnh Hà hồ. Sau phủ đệ của vương gia là Vũ Thiên viên. Mời vương phi nghỉ ngơi ạ!” _ “cảm ơn công công” _ “nô tài k dám”. Ta và Băng Băng vào phủ nghỉ ngơi, sắp xếp trang trí lại đồ đạc. “người đâu?” _ “có nô tì” _ “bổn nương sẽ giao việc cho các người, hãy thay rèm cửa bằng vải ren màu dạ kim. Rèm ở giường ngủ thay bằng vải ren có chi tiết hoa mẫu đơn. Sau đó bổn nương sẽ cùng các ngươi dọn dẹp nơi này, đồng ý chứ?” _ “vâng nương nương”. Công việc gần hoàn tất, căn phòng đã trở nên sáng và đẹp hơn trước. “ha ha vương phi k phải là nên đi đây đi đó sao? Mà bây giờ lại ở đây để làm công việc người hầu này” _như chạm đến máu tự ái của ta: “ừ bổn nương thích làm như vậy đấy. Đâu có thể trách đc 1 con người chỉ biết ăn k ngồi rồi, ra lệnh cho người khác đâu nhỉ? Còn bây giờ mời thứ phi đi cho, khi nào vào phủ của ta phải có lễ nghi đàng hoàng nhé!” _ “hừ rồi vương phi cũng sẽ trở thành người thứ 3 thôi!” _ “bổn nương đâu có dành vương gia vs thứ phi đâu nhỉ???”.
Hi Ngọc khó chịu bước ra ngoài. “vương phi người dọn dẹp cũng đã mệt, xin hãy ngồi nghỉ ngơi nô tì sẽ sửa soạn cho người” _ “cảm ơn, ngươi tên j?” _ “thưa Huệ Tây ạ. Còn đây là Hạnh Sương. Chúng nô tì đã đc bổ nhiệm để hầu hạ người, sau này mong vương phi chỉ giáo.” _ “k sao, nào bắt đầu đi! Băng Băng tỉ đã cho người chuẩn bị y phục của muội ở tủ trái đó” _ “vâng”. Rốt cục ở hoàng cung rộng lớn này ta đã có thêm 2 người có thể tin tưởng đc. Ngày rồi cũng trôi qua 1 cách bình yên. Sáng hôm sau ta đa dậy sớm cùng Băng Băng ra Vũ Thiên viên. Khác với những nơi khác, ở đây chỉ có 1 màu xanh của cỏ, cây và hồ, ngoài ra k còn một sắc màu nào hết. “sao vô vị quá vậy??? Huệ Tây, đến Điền Môn lấy hạt giống hoa mẫu đơn và hoa oải hương cho bổn nương!” _ “vâng nương nương”. Một lát sau Huệ Tây trở về với 2 bọc hạt giống nhỏ trên tay, ta vội xắn tay áo lên cầm xẻng nhỏ và trồng ở cuối góc vườn 2 loài hoa nhỏ. Băng Băng cũng trồng giúp ta, còn Huệ Tây và Sương Sương thì bón phân. Chẳng mấy chốc thảm cỏ nhỏ trong Vũ Thiên viên có những ụ đất bé ủ hạt giống đẹp đc sắp xếp theo thứ tự gọn gàng. “ cho bổn nương bình nc đi”
_”thưa đây ạ”. Ta nhẹ nhàng vẩy nước lên những hạt mầm- một công việc nhẹ nhàng khiến tâm hồn ta thấy thanh thản. “vương phi đang làm j vậy?”_ “vương gia cát tường, thứ phi nương nương cát tường” _ “miễn lễ”. Ta vội chỉnh lại trang phục, đáp lễ: “vương gia cát tường! ...Thưa, thiếp chỉ muốn trồng hoa thôi!” _ “ta và thứ phi sẽ ra ngoài chợ đi dạo! Vương phi ở trong phủ nhé!” _ “vâng”. Nói xong hai người bọn họ quay lưng đi thẳng. “chúng ta đc xuất cung à?” _ “vâng nương nương chỉ cần đưa tấm kim bài cho quân lính là đc nhưng chỉ trong 3 canh giờ thôi! Điều đó chỉ xảy ra với các vương gia, vương phi; còn những tì thiếp trong hoàng cung thì k đc phép!” _ “vậy à, Băng Băng lát nữa ta và muội xuất cung nhé!” _ “đc ạ”. Sau đó ta và Băng Băng thay y phục giản dị, đem theo cây đàn tranh, đàn tì bà xuất cung. Chúng ta đi đến cổng thành thì chỉ việc đưa thẻ bài và quân lính sẽ chép lịch xuất cung của mọi người. “hãy chuẩn bị dùm bổn nương 2 con ngựa tốt” _ “của vương phi đây ạ!”. Ta leo lên con bạch mã, còn Băng Băng chọn ngựa ô. “muội có biết đường nào tắt dẫn đến thảo nguyên Châu Ô k?” _ “à..ừm..có đấy, tỉ tỉ theo muội nhé!”. Tuyết Băng giục cương ngựa, cho ngựa chạy nhẹ trên đường mòn vòng kinh thành. May cho ta vì ta vốn là con gái của người dẫn đầu quân đội nhà nc nên biết nhiều thứ, ngay cả việc cưỡi ngựa. Việc điều khiển con ngựa này k khó. Oa! Cuối cùng cũng đến đc thảo nguyên rồi! Nơi này rất đẹp, có nhiều cây xanh, hoa và một dòng sông nhỏ ở giữa. “muội muội đi với tỉ”_ ta kéo tay Băng Băng đến phía sau ngọn đồi nhỏ. “tuyệt quá! Sao tỉ tỉ biết nơi này vậy”_ở đó là 1 rừng sim tím ngắt, nó có mùi thơm là lạ, thoảng nhẹ mùi của núi rừng hoang dại. “tỉ tỉ biết k? Muội rất thích màu tím của hoa sim, chúng thật đẹp! Tỉ tỉ chúng ta sẽ đánh đàn ở đây nhé!” _ “đc thôi”. Ta đánh đàn tranh, Băng Băng lấy đàn tì bà:
“Để người ngự trong tim thiếp, cùng nắm tay nhau
Nguyện cầu trời xanh hãy chỉ đường cho thiếp
Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được ở bên chàng
Lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, khẽ hát ngân nga
Thiếp nguyện trọn đời trọn kiếp bên cạnh chàng
Chỉ cần ánh mắt yêu thương của chàng dành cho thiếp
Xin hãy tiếp thêm cho tình yêu của đôi ta vẹn tròn và bất diệt...”
Do nhập tâm vào lời hát hay do lòng ta, nc mắt lăn trên gò má. “tỉ tỉ sao vậy?”