Đột nhiên khi thấy vợ tần tảo sớm hôm, 6h sáng mới đi làm mà Vân đã phải dậy từ 4h, giặt giũ quần áo cho con, sắp sẵn quần áo cho Nam đi học, nấu cả bột cho con bé con để sáng dậy ông bà hâm lại đút cho cháu. Còn Vân, Vân ăn vội bát cơm nguội mà bố mẹ để phần tối qua rồi vội vàng chạy sang nhà bác Dung để đi nhờ xe. Nhìn cảnh tượng đó Tuấn chợt thấy thương vợ vô cùng.
Hôm đó Tuấn không đi tụ tập với đám đàn em nữa, sau khi cu Nam đi học, Tuấn ở nhà dọn dẹp sạch sẽ, lau sạch góc tủ, cạnh giường. Tuấn làm hết những công việc nặng nhọc mà bố mẹ vợ tuổi cao khó có thể làm. Thấy ông Quý nói trần nhà bị dột, lập tức Tuấn đi lấy đinh, lấy búa, lấy gỗ leo lên trên mái nhà để sửa lại chỗ dột. Nhìn thằng con rể, ông Quý huých tay bảo vợ:
- - Lâu lắm bố con mình không uống với nhau, nay con mua ít đồ, tiện nấu cho mẹ thằng Nam ăn lấy sức. Chứ con thấy nó đi làm ăn cơm nguội con cũng xót ruột.
Ông Quý xuýt xoa:
- - Mày nói được câu này bố mừng lắm, cái gì qua rồi thì đừng nghĩ đến nữa. Hai vợ chồng giờ phải cố gắng bám lấy nhau mà sống, rồi lo cho bọn trẻ. Con là thằng có bản lĩnh, rồi cũng đến lúc thời cơ tới con ạ.
6h tối, vẫn chưa thấy Vân đâu, cu Nam đói quá nhõng nhẽo:
- - Ông ơi, con đói....Cho con ăn đi ông..?
Ông Quý sốt ruột:
- - Tuần nào thứ 7 nó cũng về sớm, sao hôm nay vẫn chưa thấy đâu nhỉ...? Hay là để thằng Nam ăn trước nhé, trẻ con đói bụng không tốt đâu.
Tuấn vâng dạ rồi đứng dậy:
- - Vậy ông cho cháu nó ăn giúp con, con chạy sang nhà bác Dung hỏi xem thế nào. Hay có khi không biết con ở nhà nấu cơm lại ăn bên đó cũng nên.
Thấy con rể nói có lý, ông Quý giục:
- - Ừ, con đi đi.
Tuấn xỏ dép rồi chạy vù sang bên nhà bác Dung, chạy đến nơi, nhìn vào trong nhà thấy bác Dung cũng đang ăn cơm, Tuấn gọi:
- - Chị Dung ơi, chị Dung....
Nghe bên ngoài cổng có người gọi, bác Dung trong nhà nói vọng ra:
Tuấn không trở về nhà nữa mà đi thẳng đến ngã ba, con đường duy nhất mà dù có nhờ ai thì Vân cũng phải đi qua đó, bởi lối đó là lối về nhà bắt buộc Vân phải đi qua.
6h30 tối, Tuấn ngồi trong một góc kín nơi quán nước chè ở ngã ba chờ đợi. Vẫn chưa thấy Vân về........7h, Tuấn chăm chú nhìn từng người đi qua, bất kể đó là xe máy, xe đạp hay đi bộ, Tuấn nói:
- - Cho chén nước chè nữa.
Đã uống hết ba tuần chè đặc, hút hết nửa bao thuốc nhưng Vân vẫn chưa về qua.....Thời gian càng trôi đi, cơn ghen trong lòng Tuấn lại càng tăng cao. Nhưng sâu thẳm đâu đó Tuấn hi vọng:
" Người chở Vân không phải là gã đàn ông nào cả "
[......]
Lúc này tại nơi Vân làm việc, mọi người đang trong phòng họp, vì Vân là thu phát chính nên cũng phải có mặt để trình bày thống kê, lượng hàng xuất ra cho đơn hàng đang vội.
- - Hàng xuất đi đợt này đã xong, may mắn không bị thiếu....Lỗi là do nguồn hàng gốc chuyển về thiếu. May có cô Vân thống kê rõ ràng nên mã đơn tháng trước vẫn còn tồn kho, hai mã gần tương đương nhau nên chúng ta có thể bù vào hàng đợt này. Công của cô Vân lớn lắm đấy.
Việt nhìn Vân thán phục:
- - Đúng là anh chọn không sai người, từ ngày để em làm công việc này, mọi thứ trôi chảy hơn hẳn.
Việt nói vậy là bởi vì, nhưng thu phát trước, nếu đơn hàng thừa tồn kho, họ sẽ dùng thủ đoạn để tuồn ra ngoài bán kiếm lời. Vân thì không, cô luôn kiểm tra số lượng gắt gao, dù có tồn cũng không để ai lấy ra ngoài. Thế nên hàng đợt này may mắn vẫn còn hàng tồn đợt trước bù vào một ít nên mới có thể xuất đi.
Chủ quản người Trung chép miệng:
- - Chà chà, giờ nên thưởng gì cho cô Vân đây nhỉ, làm sai phạt nên làm tốt phải có thưởng chớ. Thế cô Vân muốn thưởng gì nào...?
- - Trời đất ơi, tưởng chuyện gì, bốc công đang cần người thì mai cô cứ đưa hồ sơ đây, tôi sẽ chuyển lên hành chính, nhận chồng cô đi làm luôn.
Vân ấp úng:
- - Nhưng....nhưng có cái này tôi muốn nói với chủ quản. Chồng tôi vốn trước đi tù về, cũng vì việc này mà anh ấy đi xin việc khắp nơi không ai nhận. Mong...mong chủ quản....
Chủ quản người Trung chép miệng:
- - Không sao, tôi đã nói rồi. Tôi sẽ giúp cô, chúng tôi không quan trọng quá khứ, chỉ cần chồng cô làm tốt công việc là được. Mai bảo chồng cô đến đây, tôi trực tiếp dẫn anh ta đi nhận việc. Coi như đây là lời cảm ơn của tôi đến cô trong đợt hàng lần này. Thế nhé, giờ hai người về đi.
- - Em thông minh thật đấy, anh cũng không nghĩ được đến chuyện này luôn. Lúc chủ quản vui mà xin thì quá chuẩn....Chúc mừng em nhé, từ mai hai vợ chồng có thể đi làm cùng nhau được rồi.
Vân mừng đến rơi nước mắt, Vân nói:
- - Hu hu, vậy là gia đình em được cứu rồi anh ạ. Cảm ơn anh Việt, nhờ có anh mà em và anh Tuấn mới có cơ hội này. Ơn này vợ chồng em sẽ báo đáp anh sau.
Việt mỉm cười:
- - Là do em cố gắng đó chứ.....Về bảo chồng cố gắng lên nhé, có gì anh sẽ giúp đỡ. Thôi giờ đi về, đợi anh ở cổng anh lấy xe.