Lưu Ý: Bản thân tác giả chưa từng ở tù, thế cho nên cảnh sinh hoạt trong tù được viết lên qua tìm hiểu thông tin trên mạng, qua sự sáng tạo của tác giả. Không có ý hạ thấp, bôi nhọ hay chỉ trích một cá nhân hay tập thể nào. Các địa danh trong truyện chỉ mang tính chất tham khảo giúp cho bộ truyện gần gũi hơn. Xin cảm ơn.
- - Chỗ của anh ở kia, hôm nay anh mới đến đây nên tạm thời buổi chiều hôm nay chưa phải đi lao động như mọi người. Từ ngày mai sẽ có người hướng dẫn, thức dậy vào lúc 6h sáng theo tiếng kẻng. Sau đó 7h phải có mặt để quản giáo điểm danh, 21h cũng như vậy. Rõ chưa..?
Ông Tuấn đáp:
- - Tôi đã rõ, thưa cán bộ.
Thấy ông Tuấn cũng tỏ vẻ biết điều, trước khi quay ra, viên quản giáo có dặn dò thêm:
- - Như tôi đã nói ban nãy, đừng gây ra bất cứ rắc rối gì.
Nói rồi viên quản giáo bước ra bên ngoài, lúc này cũng đang có 2 người khác đứng bên ngoài canh gác. Cánh cửa sắt bị khóa lại, ông Tuấn nghe thấy hai người kia hỏi viên quản giáo:
- - Sao lại cho hắn vào buồng này..? Liệu có xảy ra vấn đề gì không..?
Viên quản giáo trả lời:
- - Những buồng khác chật cứng hết cả rồi, hơn nữa tội trạng của gã này cũng không giam những buồng kia được. Chậc, không sao đâu....Có vấn đề gì ngăn chặn ngay là được.
Những tiếng nói chuyện cứ thể nhỏ dần rồi biến mất, nhưng ông Tuấn cũng không quan tâm đến điều đó nữa, bởi thứ mà ông cần quan tâm lúc này chính là trước mặt ông, những kẻ tưởng chừng như đang ngủ say kia thì giờ đây đã ngồi dậy một loạt, có khoảng chừng 15 con người đang hướng đôi mắt nhìn chăm chăm về phía ông Tuấn, một tù nhân vừa mới nhập buồng.
Trước những ánh nhìn không mấy thiện cảm đó, ông Tuấn lẳng lặng bước qua rồi tiến về phía cái phản mà quản giáo ban nãy đã chỉ. Nhưng khi vừa mới đặt đồ dùng xuống mặt phản thì:
" Bộp "
Từ phía sau, một chiếc dép tổ ong được ném trúng lưng của ông rồi khẽ rơi xuống sàn nhà trong tiếng cười khúc khích của một vài tên vô lại. Mà nói chúng vô lại cũng bằng thừa, đã vào đến đây thì đều là một lũ vô lại.
" Đừng gây ra bất cứ rắc rối nào. "
Bất chợt ông Tuấn nhớ đến câu nói ban nãy của quản giáo, cộng thêm những lời bàn tán ban nãy thì ông Tuấn cũng đã đoán được, buồng giam này " đặc biệt " hơn những buồng giam khác. Coi như không có gì, ông Tuấn tiếp tục cúi xuống trải chiếu cho chỗ nằm của mình. Nhưng ngay khi chiếu vừa trải xong thì một lần nữa, một vật thể lạ tiếp tục được ném về phía chỗ nằm của ông Tuấn.
16h cùng ngày, một vài tên trong buồng quay trở lại. Đây là sau khi kết thúc giờ lao động, phạm nhân sẽ có khoảng thời gian để nghỉ ngơi, thể dục thể thao, đọc sách, sinh hoạt cá nhân....trước khi đến giờ cơm tối.
Vẫn là ánh mắt khinh khỉnh có phần coi thường ấy, những tên tù nhìn ông Tuấn rồi rì rầm với nhau điều gì đó.
Sau bữa cơm đầu tiên tại nhà tù, không có chuyện gì xảy ra. Kể cả khi về đến buồng giam cũng vậy. Tất cả bọn chúng đều rất ngoan ngoãn chấp hành theo từng chỉ đạo của người quản giáo. Nhưng ông Tuấn hiểu, cuộc vui thực sự sẽ chỉ bắt đầu khi màn đêm buông xuống.
21h, tiếng kẻng báo hiệu đã đến giờ đi ngủ vang lên. Như thường lệ, quản giáo điểm danh từng tù nhân một lần cuối trước khi khoá cửa buồng.
Không gian im lặng, đèn được tắt đi.....Phía trên cao, chiếc đồng hồ vẫn đang trôi qua từng nhịp:
" Tích...tắc...tích....tắc..."
Đã gần nửa đêm, mọi thứ càng lúc càng chìm vào trong tĩnh lặng...Nhưng không, bên trong buồng giam đang phát ra một âm thanh tuy không lạ nhưng vô cùng chướng tai.
" Kít....khò...ò.....kít....khò....khò..."
Đó chính là tiếng ngáy, nhưng kẻ nào...? Kẻ nào lại dám ngáy to như vậy ở trong này..? Người đang ngáy không ai khác chính là tay tù nhân mới nhập buồng buổi trưa ngày hôm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT