"Này Manchuria, cậu có biết lần này bọn chúng được lai với loài nào không vậy?"
Đông Dương nghe mấy cái người chuyên viên kể về thế hệ mới mà tò mò.
"Chủng thuộc Mỹ Latinh."
"Ò, ra vậy."
Y gật gật đầu như đã hiểu, ánh mắt vui vẻ kéo tay của Manchuria đang cầm quyển sách ra, ngồi vào lòng cậu ta.
Manchuria thở dài.
"Tôi lớn hơn cậu một thế hệ đấy Indochine. Cậu có thể đừng thoải mái như vậy có được không?"
"Không."
Nghe rõ câu đáp, cậu ta bất đắc dĩ cười đáp lại, đành tiếp tục đọc sách trong lúc Đông Dương nhởn nhơ trong lòng mình.
.....
Không lâu sau, khóa kiểm tra thường xuyên của bọn họ đã tới.
Với những cá thể thế hệ trước như Manchuria thì sau khi khóa kiểm tra kết thúc bọn họ sẽ được đưa tới nơi giao giữa hai nửa thế giới để thực hiện nhiệm vụ của mình.
Đông Dương vẫn luôn như vậy, tài giỏi trải qua khóa kiểm tra khắc nhiệt rồi được tới tiễn đưa người bạn của mình.
"Hẹn cậu hai năm sau nhé! Đừng có quên tôi đấy!"
"Biết rồi, nói mãi."
Manchuria bất đắc dĩ đáp lại y, ánh mắt có chút nuối tiếc mà bảo y tiến lại gần.
Đông Dương ghé sát vào khuôn mặt anh để nghe nhưng vừa mới đưa gần tới đã bị anh kéo đầu lại hôn một phát ngay trán.
Y đỏ mặt dáo dác nhìn xung quanh.
May mà không ai thấy.
"Hẹn hai năm sau, tôi nhất định sẽ mạnh hơn để bảo vệ em."
Manchuria mỉm cười nói nhỏ chỉ để cho cả hai nghe, xong xuôi liền lên đường không nói thêm lời nào.
***
Manchuria thoát khỏi suy nghĩ, đứng dậy đi theo người chủ của mình.
Japan Empire liếc qua gã một cái rồi gật đầu để gã lái xe đi.
Thời gian hai năm đủ nhiều khiến một người như Manchuria thay đổi.
Gã tự hỏi giờ y đang làm gì nhỉ?
Sẽ giống như gã hay vẫn ở lại khu lai tạo đây?
Nếu được gã muốn y hiện tại vẫn ở khu lai tạo.
Như vậy sẽ tốt hơn.
Tốt hơn rất nhiều.
Không bao giờ biết về sự thật sẽ tốt hơn.
Nhưng mà ông trời thì chưa bao giờ chịu quy theo lòng người cả.
Ngươi càng sợ điều gì xảy ra nó lại càng có khả năng xảy ra.
Hôm nay, ta và em gặp lại nhau.
Không một ai mong muốn.
.....
"Em tới đây được bao lâu rồi?"
"Vài ngày thôi. Hơn nữa anh... hai năm nay sống có tốt không?"
"Anh... cũng tạm."
Manchuria đưa tay lên xoa đầu Đông Dương.
"Em có vẻ ngoan hơn hồi trước nhiều nhỉ. Hai năm trước chả bao giờ xưng anh - em với anh cả."
"Hồi đó em chỉ là buồn chán nên thành ra nông nổi thôi."
Đông Dương bất đắc dĩ nói, nắm lấy bàn tay đang xoa đầu mình của Manchuria, dùng hai tay xoa lấy như sưởi ấm.
"Thân thiết quá nhỉ?"
"Ai?!"
Manchuria nghe thấy tiếng chế giễu liền nhăn mặt hét, ngay sau liền nhìn thấy France Empire xuất hiện ở đằng sau Đông Dương.
"Ngươi với tên nô lệ kia có vẻ thân thiết quá nhỉ? Làm ta ghen tị đấy."
France Empire rút hai tay của Đông Dương về phía mình, khiến cho cả người y ngã nhào vào trong lòng mình.
"Ngươi, bỏ ra!"
Đông Dương hoảng hốt muốn tránh thoát lại bị hắn khóa càng chặt lại, khó khăn cử động.
Manchuria ngược lại nhận ra thân phận của France Empire nên không tiện ra tay, bước chân còn hơn lùi lại nhưng ánh mắt thì ngập tràn hận ý.
"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt ấy. Nếu đã hận như vậy sao ngươi không thử tiến lên tấn công nhỉ?"
Tiến lên tấn công?
Nếu bây giờ gã tấn công sẽ bị quy vào tội cố ý đả thương, gây ra căng thẳng giữa hai gia tộc French và gia tộc chủ nhân của gã.
Và dĩ nhiên nhất định gã sẽ chết!