Cuba dõi theo từng hành động của người tên Việt Phóng kia, nghe nói là hộ vệ của Việt Nam tới từ nhánh phụ của gia tộc này.

Biên bản mà anh đang cầm vốn là một loại khế ước trọn đời, một khi kí sẽ không bao giờ quay đầu được.

Thề nguyện sẽ mãi mãi không bao giờ phản bội lại gia tộc bản thân đã nhập môn.

Thề nguyện sẽ bảo vệ chủ nhân gia tộc bằng mọi giá.

Chỉ cần hai điều như vậy thì dù có là người ngoại tộc cũng sẽ được nhận vào sao?

"Việt Phóng, vậy là được rồi. Dù sao bọn họ cũng là do ngài Việt Nam mang về mà."

"Anh!...."

Việt Hòa mở lớn mắt nhìn người có khuôn mặt xêm xêm, có lẽ gần như giống hệt Việt Nam trong phiên bản trưởng thành đang ngồi mệt mỏi bên cạnh Việt Phóng.

"Việt Quân, anh nói thế là sao chứ hả?! Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng những tên ngoại tộc như hắn sẽ thật sự thề nguyện sao?!"

Việt Phóng gần như hét lên, cố gắng thuyết phục người trước mặt nhưng vẫn như cũ là một mảng im lặng.

"Bỏ đi, em thà đi tìm Đông Lào còn hơn. Ít nhất cậu ta sẽ thấu hiểu suy nghũ của em."

Vừa dứt lời Việt Phóng đã rời đi, đóng sầm cửa.

Đợi một lát sau, khung cảnh mới bớt gượng gạo.

"Xin lỗi vì đã không giới thiệu, tôi là Việt Quân, anh trai của Việt Phóng. Thật sự xin lỗi hai người vì em trai tôi."

"À không..."

Cuba liếc qua sắc mặt của Việt Quân.

Trông có vẻ rất dễ đoán nhưng tại sao lại cứ có cảm giác không chắc chắn.

"Tôi có thể hỏi tại sao Việt Phóng lại hành động như thế không? Cậu ta dường như rất cáu gắt và đề phòng đối với người từ bên ngoài tới."

Việt Hòa nhanh nhảu hỏi chen lên, biết đâu người này lại biết được gì đó thì sao?

"À, về chuyện này thì... nó giống như một lời nguyền vậy."

"Lời nguyền?"

"Phải, rằng những kẻ bên ngoài gia tộc chính là tội nghiệt. Nếu mang về ắt sẽ khiến gia tộc lụi bại."

Câu này có nghĩa là, tuyệt đối không được hướng tâm tới kẻ bên ngoài, trung thành với gia tộc.

Ngươi hướng tâm ra ngoài, tức là hướng tới gia tộc khác mà.

"Thật ra cái biên bản này chỉ là để chơi thôi. Ngươi kí cũng không sao mà không kí cũng không sao. Chỉ là kí rồi thì ngươi sẽ được mọi người chấp thuận nhanh hơn mà thôi."

"Chấp thuận nhanh hơn?"

"Mặc dù không thể hiện ra nhưng người An Nam đối với sự thuần huyết trong gia tộc luôn có sự chú ý đặc biệt. Bọn họ sẽ không chấp nhận kẻ ngoại tộc đâu trừ khi ngươi kí hoặc có công lớn nào đó với gia tộc."

Lời của Việt Quân vừa dứt, phía cánh cửa phòng đã ồn ào thấy rõ, ngay sau là bóng dáng của Việt Nam xuất hiện.

À không, đó không phải Việt Nam!

Đôi mắt đỏ và mạc đen.

Ai vậy???

----------------

"Việt Nam, cậu cần chút thuốc an thần không? Dạo gần đây cậu mất ngủ mà nhỉ?"

"Có một chút."

Việt Nam nằm chiếc thảm cỏ bên cạnh Cambodia, gối đầu lên chân của hắn.

"Này Cam, cậu có nghĩ rằng Cuba sẽ là người đó không?"

"Người... đó?..."

Cambodia chậm rãi thuật lại, ánh mắt trở nên đau đớn tới kì lạ.

"Việt Nam, đừng nghĩ nữa. Không phải bây giờ cũng rất tốt sao?"

"Cậu muốn tớ sẽ mãi mãi mất nửa hồn phách như thế này?"

"Không... tớ không có ý đó..."

Hắn chỉ là không muốn đó là sự thật.

Nếu "người đó" là hắn vậy thì sẽ tốt biết bao.

Cambodia vốn là hôn phu của Việt Nam, những thứ nên biết đều biết, những thứ không nên biết cũng biết hết rồi.

Thậm chí là lí do cho sự ra đời của Đông Lào hắn cũng biết.

Thậm chí lời nguyền được đặt lên người của Việt Nam, hắn cũng biết.

Đơn phương nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play