Suy nghĩ vừa dứt, Việt Nam đã ngay lập tức tự tát mình một cái khiến tất cả mọi người xung quanh giật mình.
"Việt, Việt Nam?!"
"......"
Việt Nam ôm cái má vừa nãy mình tự đánh, cơn đau rát khiến tâm trí cậu thản nhiên hơn trước.
Vừa nãy cậu suýt nữa thì có suy nghĩ phân biệt trong gia tộc rồi.
Dù là nhánh phụ hay chính thì cũng giống nhau cả thôi, cậu lại...
"Xin lỗi, tớ chỉ vừa hơi lỡ đãng một chút."
Cuba phía bên kia nhìn chằm chằm vào Việt Nam một lúc rồi lại liếc qua cái người vừa lên tiếng lúc nãy.
Hình như người kia là người lai tạo mang gen của gia tộc cậu thì phải.
Vậy thì chắc phải hợp tác một chút.
Đợi mọi việc đã dần hòa hoãn lại, Seato tiếp tục thông báo lí do tập hợp ngày hôm nay.
Ông cầm ra một danh sách dài ngoằng và bắt đầu đọc.
Đó là danh sách phân chia người lai tạo với những hậu duệ quái vật bọn họ.
Với mỗi hậu duệ quái vật sẽ được ghép chung một nhóm với một hoặc hai người lai tạo mang gen tương ứng.
Việt Nam sau đó được ghép nhóm với Việt Hòa, cái tên biết đọc suy nghĩ của người khác đấy.
"Ngươi có đọc được suy nghĩ của ta không?"
"Không."
Việt Hòa thản nhiên đáp lại.
"Ta có thể đọc suy nghĩ của bất kì ai, trừ những kẻ mang sức mạnh quá lớn hoặc người cùng gen với ta."
"Ngươi có vẻ khá kiêu ngạo."
"Haha, dĩ nhiên. Bởi vì ta là thiên tài m....."
Ruỳnh!
Một trận động đất đột ngột diễn ra trong một giây, kéo theo một trận phun trào mạch nước ngầm phía dưới đất ngay dưới chỗ Việt Hòa đang đứng.
Không phải, ở dưới phần sân này không có mạch nước ngầm mà là hàng ngàn, hàng vạn ống nước ngầm mới đúng!
Việt Nam nhìn cái người tên Việt Hòa kia bị nhấn chìm trong cột nước mà mình tạo ra liền nghiêng đầu khó hiểu.
"Ngươi không sợ?"
Sợ rằng ngươi sẽ chết.
Sợ rằng ta sẽ giết ngươi?
Ngươi hoàn toàn không sợ.
Không sợ?
Thật sao?
Việt Nam lùi lại vài bước, chạy về phía Cambodia với Laos rồi chúi sau hai người bọn họ, kế tiếp mới giải phóng nguồn nước.
Việt Hòa vừa thoát ra liền nhanh chóng bù lại lượng không khí đã mất, ánh nhìn hướng về phía Việt Nam càng thêm phần bất mãn nhưng nhanh chóng bị thay đi.
"Được rồi, nếu mọi người đã chia nhóm xong rồi thì về kí túc xá theo phòng đã được chia lại nhé."
Seato nhắc vài câu cuối rồi nhanh chóng biến mất.
Việt Nam nhìn Việt Hòa quay người hướng về phía kí túc xá, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần.
Người này đích xác vô cùng đáng sợ a....
Người thường sợ kẻ điên.
Kẻ điên sợ kẻ liều mạng.
Mà Việt Hòa chính là một kẻ liều mạng.
Vậy tự hỏi cậu làm sao có thể không sợ hãi gã đây a....
"Cam, phòng của cậu bên cạnh tớ đúng không?"
"Không, theo số phòng được chia thì cậu và tớ nằm ở hai khu tách biệt nhau. Như phía Đông và phía Tây vậy."
Cambodia nhàn nhạt đáp lại cậu, ngữ âm cũng hơi giống bất mãn điều gì đó.
"Lần này phân phòng là phân theo nhóm như vừa nãy. Tất cả chúng ta đều bị tách riêng ra và sống chung với những kẻ lai tạo kia. Giống như bọn họ đang cố tách chúng ta ra để tiêu diệt cho dễ vậy."
Phải, chính là như vậy.
Nó vốn là chiến lược hoàn hảo.
Luôn luôn là vậy.
----------------
Nơi mà Việt Nam được sắp xếp là khu phía Tây, ngược hướng với phía khu của hầu hết mọi người là phía Đông.
Nơi này có lẽ cậu chỉ quen vài người như Japan và Spain thôi.
"Thập thò ngoài đấy làm gì, vào đi."
Việt Hòa nhìn cậu cứ liên tục liếc vào bên trong quan sát, không thèm vào mà bực dọc.
Sắp tới giờ kí túc xá kiểm tra và tắt đèn rồi, lề mề như vậy làm gì chứ?!