Hôm sau, Khương Ngộ ngồi xe ngựa ra khỏi cung cùng Ân Vô Chấp.
Bên ngoài có tiếng người huyên náo, y không để tâm, Ân Vô Chấp lại vén màn nhìn thử: "Là Thu Vô Trần".
Khương Ngộ dỏng tai nghe, hình như Thu Vô Trần muốn vào cung gặp vua nhưng bị ngăn lại, Tiểu Hỉ là người đang nói: "Xin huynh hãy thương xót, chúng tôi thực sự có việc gấp cần diện kiến bệ hạ, hoặc phiền Thế tử điện hạ ra đây một chuyến cũng được...".
Y bảo Ân Vô Chấp: "Nàng ta tới tìm ngươi kìa".
Thu Vô Trần quật cường đứng giữa trời nắng, sợi chỉ đỏ bên tai đã bị mồ hôi thấm ướt. Sắc mặt nàng vừa lạnh lẽo vừa căng thẳng, như đang lo sợ, cũng như đang thấp thỏm.
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt nàng.
Cửa xe mở ra, nàng trông thấy một nốt ruồi son chỉ nhỏ như đầu mũi kim.
Ân Vô Chấp còn chưa xuống xe mà Thu Vô Trần đã đột ngột lao tới: "Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp, sao ngươi làm được, ngươi đã làm gì?!".
Binh lính canh gác vội vã cản nàng lại.
Khương Ngộ nhìn Thu Vô Trần qua khung cửa sổ.
Đôi mắt người con gái ấy đỏ quạch, nét mặt cuồng si, nốt ruồi nàng tự điểm bằng chu sa đã trôi đi vì cái nóng, vệt đỏ như giọt nước mưa trông có đôi phần thê thảm.
Nàng bị binh lính giữ tay lại, cơ thể không ngừng giãy giụa ngả về phía trước, van nài Ân Vô Chấp với ánh mắt khẩn khoản và đầy khát vọng.
"Nói cho ta đi Ân Vô Chấp, nói cho ta đi".
"Tẩu tẩu". Giọng nói lạnh lùng mà dễ nghe vang lên, Thu Vô Trần bỗng tỉnh táo lại, nàng quay sang nhìn Khương Ngộ. "Tìm nơi nào ngồi lại đã, rồi từ từ tính tiếp".
Vài chậu băng được đặt trong phòng khách của lầu Kim Nhã, Tiểu Hỉ lau mồ hôi trên mặt cho Thu Vô Trần, Ân Vô Chấp ngồi đối diện nàng mở lời quan tâm: "Thái tử phi có cần thay xiêm áo không? Nóng lạnh luân phiên, sợ là cô sẽ nhiễm cảm".
Thu Vô Trần lắc đầu, nàng nhìn Ân Vô Chấp mãi rồi bỗng đứng dậy nâng cầm hắn, Ân Vô Chấp sửng sốt không kịp phản ứng, khóe mắt bị nàng dùng ngón tay cọ qua cọ lại mấy lần thật mạnh nhanh chóng ửng đỏ.
Khương Ngộ: ".".
Thu Vô Trần hỏi: "Sao ngươi làm được? Nói cho ta đi".
Ân Vô Chấp đáp: "Xin hãy buông tay trước đã".
"Nói cho ta, nói cho ta đi".
Ân Vô Chấp liếc sang phía Khương Ngộ, Khương Ngộ không hề biến sắc, Thu Vô Trần lại nâng mặt hắn: "Nói cho ta đi Ân Vô Chấp, ngươi đã làm gì để cứu sống người, chẳng phải người muốn chết hay sao, người muốn chết cơ mà".
Khương Ngộ nhấc chân đá Ân Vô Chấp một cái.
Ân Vô Chấp túm tay Thu Vô Trần dằn xuống: "Cô cứ ngồi xuống rồi ta sẽ kể cho cô".
Thu Vô Trần cũng ý thức được rằng mình có hơi đường đột, nàng thưa với Khương Ngộ: "Thần nữ thất lễ".
"Ừm". Tuy người bị thất lễ là Ân Vô Chấp nhưng Khương Ngộ vẫn nhận lời tạ lỗi một cách rất tự nhiên: "Ngươi ngồi xuống đi đã".
Thu Vô Trần không thể không kéo ghế cách ra một khoảng.
Khương Ngộ gọi: "Trà".
Ân Vô Chấp rót thêm trà rồi đút cho y một ngụm, Thu Vô Trần nhíu mày: "Thưa bệ hạ, chúng ta bắt đầu được chưa?".
Chén trà được đặt xuống, Khương Ngộ liếc nhìn Ân Vô Chấp: "Nói đi".
Dường như có y ở đây thì Ân Vô Chấp hơi khó mở miệng, Thu Vô Trần nhìn Khương Ngộ rồi lại nhìn hắn: "Ân Vô Chấp, ta hỏi ngươi, đây có phải kiếp thứ hai của ngươi hay không?".
Khương Ngộ hỏi: "Nghĩa là sao".
"Từ lần đầu tiên gặp mặt thiếp đã biết số mệnh của hắn là giống với thiếp, phải khổ cả đời. Sau này thiếp thấy bệ hạ đã hóa giải được kiếp nạn nhưng vẫn một lòng muốn chết thì kể hắn nghe phương pháp chấm nốt ruồi để thay đổi tướng mạo, ngỡ là hắn có cầu cũng không được, sẽ điên khùng cả đời hệt như thiếp".
"Nhưng giờ hắn đã mọc nốt ruồi thật, tướng mạo đã thay đổi, còn bệ hạ...". Nàng nhìn Khương Ngộ. "Dường như cũng thấp thoáng ý niệm muốn sống".
Ân Vô Chấp hỏi: "Từ đầu cô đã biết người có kiếp nạn?".
"Không". Thu Vô Trần đáp. "Ta học lỏm nửa đường, không biết xem số mệnh, cũng chẳng biết ai sau này sẽ phát đạt thành công, mà chỉ biết chút chút liên quan tới nhân duyên đời người. Ta nhìn tướng mạo của ngươi cùng những cử chỉ thân mật với bệ hạ là biết trong lòng ngươi sẽ có kiếp nạn lớn, ta không biết cách hóa giải, chỉ đành yên lặng theo dõi thôi. Sau này gặp lại, ngươi lấy hương Cố Nhân của ta, ta thấy ngươi một lòng vì bệ hạ mà bệ hạ lại không chút suy suyển, còn than với Tiểu Hỉ là: đáng tiếc, chỉ sợ ngươi sẽ không giữ được người nhất định phải đi".
Ân Vô Chấp nói: "Lúc đó cô muốn cười nhạo ta".
"Phải". Thu Vô Trần nói. "Ngươi mắng ta là đồ điên, ta đợi, sẽ có một ngày ngươi còn điên hơn ta".
Nàng đợi được tin Khương Ngộ trọng thương, đợi được tin Ân Vô Chấp hóa điên, nàng tưởng đây đã là số mệnh, không ai có thể cản được lòng mong mỏi muốn chết của người trên ngôi cửu ngũ.
Nhưng Khương Ngộ nhanh chóng tỉnh lại, nàng nghĩ mãi không ra, cho tới một ngày nọ nghe dân chúng đồn rằng Ân Vô Chấp đã gặp thần tiên, tướng mạo thay đổi rõ rệt.
Khi ấy nàng mới ý thức được điều gì.
Nàng cố nhớ lại, Khương Ngộ cũng khác trước. Ví dụ như tính cách y đã khác hẳn, ví dụ như y không ăn bánh hoa nữa, ví dụ như y không còn ôn hòa với nàng nữa.
Ví dụ như Tương Vương đã nói với nàng, bệ hạ đang mắc chứng mệt quá hóa rối, chẳng quan tâm tới bất kì ai.
Nàng cho là Khương Ngộ đã sinh tâm bệnh.
Nhưng khi kết hợp tất cả lại với nhau, hồi tưởng dáng vẻ không hề lay động khi mọi vật xung quanh đều lay chuyển của Khương Ngộ, nàng bỗng hiểu, có lẽ mình đã sai khi nhìn y bằng con mắt phàm trần.
Ân Vô Chấp hỏi Khương Ngộ: "Bệ hạ có muốn sang phòng bên cạnh ngủ một lúc không?".
"Trẫm cũng muốn nghe".
Ân Vô Chấp có vẻ hơi khó mở lời.
Hắn đứng dậy bước ra phía cửa sổ, Thu Vô Trần lập tức đi theo: "Nói cho ta đi Ân Vô Chấp, có phải ta cũng có cơ hội không, ta có thể làm lại lần nữa, ta có thể gặp lại A Nguyên".
"Chính cô đã dạy ta điểm nốt ruồi". Ân Vô Chấp nói. "Cô dạy ta hai lần".
Thu Vô Trần nhếch miệng, nỗi mong đợi như tràn khỏi đôi mắt: "Vậy có phải ta cũng được gặp A Nguyên không?".
"Cô chết".
Ân Vô Chấp nhìn nàng: "Tất cả mọi người đều chết, cô, Tương Vương, Thái hoàng thái hậu, Văn Thái hậu, tất cả đều bị Triệu Trừng giết chết".
Mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày Diêu Cơ lừa Khương Ngộ rằng y là người nước Triệu, tối hôm ấy chắc chắn Khương Ngộ không thể chợp mắt. Chẳng ai biết liệu y có tin Diêu Cơ không, nói chung cuộc sống của y vẫn diễn ra như thường – có thể y vẫn còn ôm lòng mong đợi với Diêu Cơ, có thể y đã quen với việc bị chính mẹ ruột mình bóc lột và ức hiếp.
Y cần chính thương dân, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, phần lớn thời gian không dành để đọc sách thì cũng dành để xử lí quốc sự, mọi hành động của y đều hướng về nước Hạ – chỉ trừ việc y giấu giếm cái thứ gọi là "chân tướng" mà mẹ y đã nói với y.
Kiếp trước A Quế không được đưa vào cung, không ai phát hiện Thái hoàng thái hậu trúng thuốc mê, cũng không ai phát hiện thứ thuốc mê ấy khi kết hợp với chậu trúc Vinh mà Khương Ngộ đưa tặng lại trở thành kịch độc.
Vì thế, khi hoa trúc nở, Thái hoàng thái hậu qua đời.
Mọi chứng cứ đều hướng về giả thuyết Khương Ngộ và Diêu Cơ cùng mưu sát, nhưng y vẫn là thiên tử, chẳng ai dám nói gì.
Chuyện này rốt cuộc khiến Thu Vô Trần và Tương Vương quyết định hợp tác điều tra y. E là Khương Ngộ biết, cũng có thể y không biết, nhưng y ngầm cho phép Thu Vô Trần giả điên vào cung, lúc cưới Thu Vô Trần muôn dân còn ca ngợi y là bậc đại thánh.
Khương Ngộ để họ thăm dò, đồng thời nhốt Diêu Cơ lại để hạn chế mọi cử chỉ của thị.
Nhưng y vẫn không nói cho bất kì ai biết mình là người nước Triệu.
Triệu Trừng muốn cứu Diêu Cơ nên dẫn người đột nhập vào cung, khi ấy chẳng ai biết gã tới nước Hạ từ bao giờ, cũng không ai biết gã có gương mặt cực kì giống với Khương Ngộ.
Một tối nọ Văn Thái hậu gặp gã, nàng không hề có chút phòng bị nào đối với Triệu Trừng.
Vì thế, đêm ngày hôm ấy, Văn Thái hậu qua đời.
Tương Vương chứng kiến cảnh tượng đó, cũng nhìn thấy đôi mắt kia, thấy kẻ sát nhân chạy về phía điện Thái Cực sau khi giao chiến.
Tương Vương nói cho Thu Vô Trần và một nhóm các đại thần rằng hắn ta tận mắt thấy Khương Ngộ giết chết Văn Thái hậu, chính hắn ta cũng bị thương.
Ân Vô Chấp vẫn còn nhớ gương mặt nghiêm nghị của Định Nam Vương khi ông về nhà tối đó.
Hắn nói với ông: "Bệ hạ sẽ không làm vậy".
"Tương Vương và bệ hạ thân thiết tới cỡ nào kia chứ? Nếu không tận mắt nhìn thấy thì sao ngài ấy lại vu oan cho chính huynh trưởng của mình?".
Họ cùng nhớ lại những manh mối trong cái chết của Thái hoàng thái hậu, Ân Vô Chấp hiểu rằng các đại thần đã có chủ ý sẵn, rất có thể Khương Ngộ mọc trăm cái miệng cũng không bào chữa được.
Hắn lẻn vào cung tìm Khương Ngộ, nói với y rằng Tương Vương nghi ngờ y giết Văn Thái hậu, bảo y chạy mau.
Khương Ngộ nói: "Cây ngay không sợ chết đứng".
Hiển nhiên người nước Triệu cũng ý thức được cái lợi từ những sự việc này, chúng biết nếu còn tiếp tục thì chắc chắn nước Hạ sẽ đại loạn.
Chúng như rắn độc núp trong bóng tối, bất thình lình phát động chiến tranh.
Một ngày nọ, tin đồn Khương Ngộ thực ra là huyết thống của người Triệu lan ra khắp nơi, cả nước đại loạn.
Bách quan không có thời gian để suy nghĩ mà đã phải cho đất nước một câu trả lời.
"Nếu cô biết người giết chết nguyên Thái tử là bệ hạ, cô sẽ làm gì?".
Thu Vô Trần lùi về sau một bước: "A Nguyên đối đãi với bệ hạ như thể tay chân, nếu đúng là người hại chàng, ta sẽ không màng tất cả mà tự tay giết bệ hạ".
"Nếu cô gặp bệ hạ thì chắc chắn người sẽ để cô giết. Tối hôm ấy, cha ta và Võ Hầu chuẩn bị dẫn quân tấn công kinh thành, ta lo bệ hạ sẽ bị thương nên dẫn người chạy trốn".
Nực cười ở chỗ, khi bị hắn kéo khỏi hoàng cung, Khương Ngộ nghe thấy tiếng binh lính bên ngoài thì hiểu ngay đang có chuyện gì, y dừng bước: "Đây là giang sơn phụ hoàng giao phó lại cho trẫm, giang sơn chưa sụp, sao trẫm có thể chạy đi?".
Tất cả đều diễn ra vào mốc thời gian quá mức trùng hợp.
Thu Vô Trần cầm kéo xông tới tẩm cung của Khương Ngộ với nét mặt dữ tợn, Khương Ngộ né khỏi bàn tay Ân Vô Chấp, quay người rời đi.
Trước khi Định Nam Vương dẫn binh tới, trước khi Khương Ngộ trở lại điện Thái Cực, có người cầm thanh kiếm mà Khương Ngộ quen dùng đâm xuyên qua lồng ngực Thu Vô Trần.
Khi Khương Ngộ về tới điện Thái Cực, Thu Vô Trần đã chết.
Binh lính bao vây hoàng cung, y bị chất vấn.
Mấy chục ám vệ hiện ra, những bóng đen lớp lớp chắn trước mặt Khương Ngộ, những thanh đao dài đen như mực lần lượt được rút khỏi vỏ.
Các ám vệ thề sẽ ở bên thiên tử bất kể sống chết.
Nội loạn diễn ra.
Ân Vô Chấp cứ mãi giải thích rằng hắn đã đưa Khương Ngộ ra khỏi điện Thái Cực, nửa đường y lại quay về, Thu Vô Trần không phải do y giết chết.
Chẳng ai tin.
Hắn đề nghị lục soát hoàng cung, vài chục gián điệp nước Triệu bị bắt, tất cả đều từng qua lại với Diêu Cơ. Chuyện này lại càng trở thành chứng cứ vững chắc cho huyết thống nước Triệu của Khương Ngộ.
Khương Ngộ để ám vệ lui đi, một mình nhận phán quyết.
Giây phút ấy Ân Vô Chấp mới hiểu cảm giác bất lực là gì.
Thánh nhân được hết lòng ca ngợi trước kia nay lại như con chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh. Dù y từng dốc bao nhiêu tâm huyết cho quốc gia này, dù y có cần chính thương dân đến đâu, làm bao nhiêu việc vì bao nhiêu người, thì một dòng máu cũng đủ để y phải nhận tội chết.
Hắn nhìn con người cao quý như châu ngọc ấy quỳ xuống giữa tiếng mắng chửi, y nhìn từng gương mặt đầy vẻ oán hận, nói với họ: "Dù có mang huyết thống nước Triệu hay không, trước nay ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Đại Hạ. Ta không giết hoàng tổ mẫu, không giết mẫu hậu, lại càng không giết Thu Vô Trần... Nếu như...".
Tiếng mắng chửi tăng lên.
Khương Ngộ cụp mắt, Ân Vô Chấp nhìn chằm chằm đôi môi y, thấy rõ khẩu hình của y.
"Nếu như... Các ngươi cho ta thời gian điều tra rõ ràng".
Không ai nghe thấy câu nói đó, và cũng chẳng ai quan tâm.
Y không lặp lại.
Có lẽ nếu tiếp tục điều tra cũng chẳng mang lại kết quả tích cực, chắc y mệt rồi, nên không còn kháng cự nữa.
Ân Vô Chấp giằng tay mình khỏi tay Định Nam Vương, xông lên đài xét xử, cao giọng: "Cho người một chút thời gian đi, chúng ta nhất định có thể điều tra rõ ràng, Thừa tướng, Vương gia, Võ Hầu... Chúng ta cần điều tra rõ ràng, không thể trúng gian kế của nước Triệu được!".
Nhưng khi ấy chẳng còn ai quan tâm đến chân tướng nữa rồi.
Nước Hạ cấp thiết cần một vị đế vương không chút ô uế về thân phận.
Vì thế, dù cổ họng khản đặc, đầu gối nhức buốt, trán cũng đã chảy máu, hắn vẫn bị Định Nam Vương kéo xuống.
Khương Ngộ bị nhốt vào ngục.
Văn võ bá quan quyết định đề cử Tương Vương lên ngôi Hoàng đế.
Nước Triệu dựng cờ chiến trên danh nghĩa phải cứu được giọt máu của Triệu Anh, bắt đầu tấn công từ vùng biên ải.
Tiếp đó người Triệu trong kinh thành đi cứu Khương Ngộ.
Tương Vương dẫn binh cản lại, đối mặt với Triệu Trừng. Biết gã là Thái tử nước Triệu, lại nhìn gương mặt rất giống Khương Ngộ kia, hắn ta lại càng đoan chắc Khương Ngộ là người nước Triệu.
Lần đó Ân Vô Chấp núp trong bóng tối, nhìn Tương Vương giao chiến với Triệu Trừng, nhân lúc loạn lạc mà đưa Khương Ngộ đi.
Hắn vẫn luôn nói với Khương Ngộ: chắc chắn sự thực không phải thế này, hắn tin y có cách minh oan cho bản thân mình.
Ban đầu Khương Ngộ hỏi: "Nếu sự thực chính là thế này thì sao?".
"Chắc chắn không phải". Khi ấy Ân Vô Chấp cũng phái người điều tra và phát hiện có rất nhiều điểm đáng ngờ, nên hắn dám khẳng định với Khương Ngộ.
"Nếu thực sự không điều tra được thì ngươi cũng sẽ mang tiếng xấu muôn đời như ta".
"Thần không sợ".
"Ta không muốn liên lụy ngươi".
"Thần biết".
Có lẽ sự kiên định của hắn đã khiến Khương Ngộ mềm lòng, nên y đồng ý.
Nhưng nước Hạ vẫn rối loạn như trước, tất cả đều tìm kiếm tung tích của Khương Ngộ và coi Ân Vô Chấp như một kẻ phản bội.
Sau một lần thoát khỏi sự truy sát của người nước Hạ, họ bất ngờ trông thấy Diêu Cơ – dường như thị đang theo Triệu Trừng về Triệu.
Đêm ấy họ ngồi dưới một tán cây đại thụ mà băng bó cho nhau, Khương Ngộ nhìn xe ngựa của Diêu Cơ dừng lại phía xa xa rồi bỗng nói với Ân Vô Chấp: "Ân Vô Chấp, ta hận bà ta".
Hắn nhìn y.
"Có lẽ đây là lần cuối ta được ở gần bà ta đến thế này". Khương Ngộ nói. "Ngươi giúp ta giết bà ta đi".
Ân Vô Chấp hiểu được nỗi oán hận của y, nhưng hắn không chắc liệu y có hối hận khi giết chính mẹ ruột mình hay không.
"Bệ hạ chắc chứ?".
Dù Khương Ngộ đã lưu lạc đến nước này nhưng Ân Vô Chấp vẫn luôn gọi y là bệ hạ, chưa bao giờ thay đổi.
"Ừm". Y đáp. "Giết bà ta, không cần tra xét thêm gì nữa, sau đó ta sẽ theo ngươi tìm một nơi sinh sống".
Ân Vô Chấp hơi giật mình: "Bệ hạ nói thật sao?".
"Ừm". Hắn vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng của y. "Ngươi đi đâu thì ta theo đó".
Bàn tay nhuốm máu nhấc thanh đao trên đất.
Nước Hạ đại loạn nhưng Triệu Trừng vẫn không thể chiếm hời lúc giao chiến với Tương Vương, hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, số thủ hạ còn sót lại cũng chẳng được bao nhiêu.
Ân Vô Chấp dễ dàng lấy mạng Diêu Cơ.
Hắn ra một đòn rồi lui ngay, chỉ nghe Triệu Trừng đau đớn hét lên: "Ngươi giết bà ấy thì Khương Ngộ cũng sẽ chết...".
Lúc rời đi, Ân Vô Chấp còn nghĩ: Nhất định gã lừa mình.
Dưới gốc đại thụ không có bóng dáng Khương Ngộ, hắn nhìn sang một phía khác, máu sền sệt loang lổ trên nền cỏ xanh.
Hắn đuổi kịp Khương Ngộ, đỡ lấy y trước khi y gục xuống.
Hắn ôm Khương Ngộ đi về nước Hạ, hắn đã cùng đường, hắn nghĩ, những người kia cũng đâu thể trơ mắt nhìn y chết.
Khương Ngộ nằm trong lòng hắn, từ góc độ ấy chỉ nhìn được cằm hắn, y vẫn luôn nhìn hắn. Dường như y có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nở một nụ cười êm ái, thanh thản nhắm mắt.
"Con giết y".
Sau khi quay về, Ân Vô Chấp nói với cha mình như vậy. "Con giết tên phản quốc này rồi".
Hắn hiểu tại sao Khương Ngộ lại bảo mình đi giết Diêu Cơ.
Không phải y muốn chết.
Y cho Ân Vô Chấp một cơ hội trở lại làm người trong sạch.
Khương Ngộ đã là tên phản bội, nhưng Ân Vô Chấp vẫn có cơ hội gột đi tội danh ấy.
Sau đó Cốc Yến quay lại.
Hắn ta là gián điệp nằm vùng ở nước Triệu từ bé, sau này được Diêu Cơ sắp xếp bên người Khương Ngộ, dường như Triệu Trừng phát hiện hắn ta hai lòng nên đẩy hắn ta xuống vách núi.
Cốc Yến may mắn thoát chết, trở về và nói cho mọi người tất cả.
Hắn ta đến quá muộn.
Khi ấy Ân Vô Chấp nghĩ, có lẽ đây là ý trời.
Ở kiếp này Ân Vô Chấp phát hiện ra sự bất thường của Cốc Yến từ rất sớm, trong cái đêm ở chùa Thịnh Quốc, hắn và Cốc Yến đã hẹn sẽ lừa Triệu Trừng vào tròng, sau đó kế hoạch bị hành động đi tìm cái chết của Khương Ngộ phá tan.
Thu Vô Trần hỏi hắn: "Vậy Tương Vương thì sao?".
"Hắn ta biết bệ hạ trong sạch thì tự trách bản thân, cho rằng tất cả là tại mình, mang nỗi đau giày xéo mà hi sinh trong lúc đang chiến đấu với quân Triệu".
Khương Ngộ ngơ ngác, tại sao sách sử lại nói hôn quân Khương Ngộ giết Tương Vương?
Dường như Ân Vô Chấp biết y thắc mắc điều gì, hắn nhìn y: "Trước đây khi giao chiến với Triệu Trừng, Tương Vương từng giả chết để tạo ra ấn tượng rằng nước Hạ đã là rắn mất đầu".
Hắn đang nhắc tới cái lần mình đưa Khương Ngộ trốn đi nhân lúc loạn lạc.
Cái chết giả của Tương Vương cũng có tác dụng, nước Triệu tưởng nước Hạ đã nát bét nên trắng trợn dẫn quân vào, khi ấy đúng lúc Ân Vô Chấp và Tương Vương tới, bắt được mấy vạn tù binh.
Đó là bước đệm để thống nhất cả thiên hạ.
Khương Ngộ không có cảm giác gì với những sự kiện ấy, nhưng y cũng ý thức được, hẳn Khương Ngộ trong quá khứ đã từng có tình cảm với Ân Vô Chấp.
Y liếc hắn một cái, Thu Vô Trần lại hỏi tiếp: "Vậy sau đó ngươi làm gì?".
"Kiếp trước chúng ta cũng từng gặp mặt. Bệ hạ đưa ta tới tiểu viện của cô trước khi Thái hoàng thái hậu qua đời, cô nói những lời giống hệt như kiếp này, ta mắng cô là đồ điên, cô bảo ta đáng thương, dạy ta điểm nốt ruồi".
Nhưng lúc ấy Ân Vô Chấp không tin.
Mãi sau này khi thù đã báo, mọi bụi bặm đều đã lắng xuống cả, hắn mới bắt đầu cầu thần bái Phật, tìm kiếm khắp thế gian, muốn mang Khương Ngộ quay về.
Hắn luôn nghĩ – nếu sống đủ lâu, liệu có phải mình sẽ được gặp lại Khương Ngộ? Hắn luôn quan sát kĩ những đứa trẻ mình gặp, nghĩ liệu đó có phải là y chuyển kiếp hay không.
Một tiên sinh kể chuyện nào đó ven đường cũng có thể lừa được hắn.
Hắn mua rất nhiều vật cầu duyên như Thu Vô Trần, treo chúng khắp điện Thái Cực.
Hắn cắm đầy cờ chiêu hồn trên tường hoàng cung, cố dẫn hồn phách y vào giấc mơ của mình.
Nước Triệu diệt vong, những tên người Triệu còn sót lại cũng từng đóng vai đạo sĩ để lừa hắn, hắn nhiều lần gặp nạn suýt chết, bị các trung thần mắng là hoang đường, vô số người lấy ngòi bút làm vũ khí công kích hắn để hi vọng hắn sẽ thôi mơ tưởng.
Mỗi lần điện Thái Cực có cung nữ mới là những kẻ ấy lại thì thầm: tại sao bệ hạ có một chiếc gương trang điểm tinh xảo đến thế, tại sao ở đó lại đặt một cây bút son trân quý tới vậy, tại sao trên cơ thể bệ hạ luôn có những vết thương nhỏ, tại sao ở khoé mắt bệ hạ luôn có vệt màu đỏ nhạt.
Vô số đạo sĩ từng vào tẩm cung của hắn, vô số sư thầy đọc kinh trước giường hắn.
Hắn dẫn quân mở rộng lãnh thổ, tu sửa chùa miếu, tìm từng tấc đất trong thiên hạ.
Đúng là Khương Ngộ không lừa hắn, hắn muốn đi đâu y cũng có thể theo.
"Sau đó thì sao, ngươi đi đâu tìm bệ hạ?".
"Ta chưa từng tìm được người". Ân Vô Chấp đáp. "Lúc ta còn sống, người chưa từng đặt chân vào giấc mơ của ta".
"Vậy chuyện bây giờ là sao?".
Ân Vô Chấp quay lại nâng chén trà nhấp một ngụm, tiện thể hỏi Khương Ngộ: "Ngồi nghe nãy giờ rồi, có khát không?".
Khương Ngộ cụp mi, ngoan ngoãn uống nước do hắn đút.
Thu Vô Trần: "Ngươi nhanh lên xem nào, sốt ruột chết đi được".
Lời tác giả:
Tang Phê: Uống trà nghe kể chuyện.
A Chấp: Xoa đầu.jpg
Ryal's note: Như mình từng nói, cả thiên hạ nợ Khương Ngộ, và Khương Ngộ chỉ nợ mình Ân Vô Chấp, nhưng cái nợ ấy quá nặng. Nợ duyên, nợ tình, nợ mạng. Khương Ngộ dùng mạng y để đổi lấy mạng của người y yêu theo một cách thức rất tàn nhẫn.
Tàn nhẫn hơn cả là khi lừa Ân Vô Chấp, Khương Ngộ thực ra dùng từ "an gia" – nghĩa là tìm một nơi làm nhà. Mình edit thoát ý đi một chút vì đang bị cúm nên đầu óc không đủ minh mẫn để tìm một từ thuần Việt diễn tả cụm ấy sao cho không bị lạc quẻ với câu văn, mà giữ nguyên còn lạc quẻ hơn, nhưng mình vẫn muốn note cho các bạn biết, để không phải một mình mình cảm thấy chua xót cho mối tình kiếp trước ấy.
Cũng mong mọi người đừng trách Khương Ngộ, ít nhất là trong nhà mình, bởi chính A Chấp cũng nói A Chấp cảm nhận được rằng không phải Khương Ngộ ích kỉ muốn chết để giải thoát cho bản thân mình mà là để đổi lấy cơ hội sống cho A Chấp. Tréo ngoe thay, cái tên "Vô Chấp" do Khương Ngộ ban cho A Chấp lại ngược hẳn với cuộc đời A Chấp. Thôi thì ít nhất sự cố chấp ấy cũng đã giúp hai người có thêm cơ hội làm lại lần nữa.
Tiện mình trưng cầu luôn, có tổng cộng 13 chương ngoại truyện nhưng được chia làm 2 phần chính: Kiếp thứ ba ở thời hiện đại của Khương Ngộ và A Chấp và hôn lễ của hai người ở kiếp thứ hai trong mạch truyện chính này. Tác giả xếp phần kiếp thứ ba trước, để hôn lễ cuối cùng. Mình thì thấy vậy là khá hợp lí vì kết thúc phần lễ cưới mang lại cho mình một cảm giác "vậy là bộ truyện đã kết thúc viên mãn". Nưng lại có reader nêu cảm nhận là phần kiếp thứ ba nên nằm ở cuối để tiện cho ai không muốn đọc thì bỏ qua, bởi phần kiếp thứ ba phong cách có hơi khác một chút, mà mình thì thấy làm vậy thì khi đọc một lèo hết truyện lại có cảm giác hơi chưng hửng. Không biết các bạn thích thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT