Mây đen rợp trời, những giọt mưa nhanh chóng xuất hiện.
Nhành quế vươn khỏi tường đã sắp biến thành một thác nước nhỏ màu xanh lục.
Mưa rơi bàng bạc, cả hoàng cung cũng chìm trong hơi nước.
Khương Ngộ vùi mình trên hành lang mà nghe tiếng mưa rào rào rơi xuống đất, cảm nhận làn hơi man mát phả vào mặt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Có người bước tới kéo chiếc ghế y đang nằm ra sau, tiếp đó, cả cơ thể Khương Ngộ hơi chùng xuống.
Kẻ đang ôm lấy y khẽ run run, chôn mặt vào vai y, trán kề má y, cảm giác nhẵn nhụi.
"Ôm ta một cái đi". Người ấy nói, giọng có vẻ oan ức.
Dào ôi, bám dính thật.
Ngón tay Khương Ngộ khẽ khàng bò lên vai hắn, choàng qua tóc hắn, ôm ghì lấy đầu hắn.
Ân Vô Chấp nằm đè lên y, dụi mặt vào ngực y, nhận cái ôm tĩnh lặng ấy được một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hắn khịt mũi một cái, bỗng phì cười.
Khương Ngộ: "?".
Ân Vô Chấp muốn nhịn nhưng không nhịn nổi, lại cười khì khì.
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp vừa vui lại vừa thấy hơi ngường ngượng, hắn cố kìm khóe miệng cong cong: "Người tỏ tình với ta".
Khương Ngộ sửa lại: "Nói thật".
"Nghĩa là người được gặp ta, nhìn thấy ta thì sẽ vui và cảm thấy người may mắn ư?".
"Ừm".
"Bệ hạ thích ta". Ân Vô Chấp nói. "Thích ta đến thế cơ mà".
Khương Ngộ không chắc chắn lắm: "Có lẽ vậy".
Ân Vô Chấp đặt cằm trên bả vai y, nhìn gương mặt trắng nõn của y: "Ta muốn nghe bệ hạ nói thích ta".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp nghiêng đầu nhìn y: "Bệ hạ nói thích ta đi".
"...". Khương Ngộ yếu ớt nói: "Đừng quậy nữa".
"Nói thích ta đi". Ân Vô Chấp cắn môi y. "Nói thích ta đi". Rồi lại hôn chóp mũi y. "Nói thích ta đi". Lại giở trò với y. "Nói thích ta đi".
Khương Ngộ thấy ngứa ngứa, gương mặt bình thản chợt nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Đại nghịch bất đạo".
"Ta muốn nghe, muốn nghe ngươi nói thích ta, không thể rời xa ta".
Thích, không thể rời xa. Khương Ngộ chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có ai không thể rời xa ai, y cũng lười không muốn nói những lời thiếu thực tế thế này, chúng chẳng có nghĩa lí gì với y cả.
Ánh mắt đầy mong đợi của Ân Vô Chấp dần có vẻ bất an, Khương Ngộ chưa kịp đáp lời hắn đã rào trước: "Chỉ nói thích thôi cũng được".
Tiếp đó hắn lại đổi chủ đề: "Ta đi lấy hoa quả cho bệ hạ dùng nhé".
Ân Vô Chấp đứng dậy, đuôi tóc lại bị túm lấy, lần này hơi mạnh – dường như Khương Ngộ cố tình, hắn lập tức ngã ngửa, hai tay chống hai bên tay vịn ghế.
Khương Ngộ chủ động ngẩng đầu hôn hắn.
"Ta thích ngươi". Y nói. "Không thể rời xa ngươi".
Đôi ngươi Ân Vô Chấp long lanh, những giọt lệ rưng rưng trên vành mắt. Dù có mọc thêm một nốt ruồi son thì Ân Vô Chấp vẫn là Ân Vô Chấp, vẫn là chàng tướng quân trẻ tuổi và đơn thuần đã phải lòng y, có thể bay lên chín tầng mây và cũng có thể rơi xuống mười tám tầng địa ngục chỉ vì một câu y nói.
Khương Ngộ giơ tay lau nước mắt trên má hắn, Ân Vô Chấp bèn nở nụ cười: "Ăn hoa quả nhé".
"Ăn đào".
Khương Ngộ im lặng nhìn hắn.
Nhìn đôi môi hắn tiến sát lại và ịn lên môi mình một nụ hôn, nhìn hàng mi hắn ướt đẫm nước mắt.
Y bỗng hiểu ý nghĩa của những lời biết rõ không thể thành sự thực nhưng vẫn được thốt ra.
Đơn giản lắm, bởi muốn thấy người đó mỉm cười.
Vết thương của Tề Hãn Miểu vẫn chưa khỏi hẳn, Ân Vô Chấp đề nghị lão nên nghỉ ngơi cho tốt, Khương Ngộ đồng ý.
Lão vừa được Ân Vô Chấp dìu ra ngoài vừa hớn hở: "Nô tài biết Thế tử điện hạ phúc dày nên chắc chắn có thể khiến bệ hạ động lòng mà".
Ân Vô Chấp gật đầu, nghiêm túc đáp: "Ta nghe nói công công vẫn luôn nói tốt cho ta trước mặt Thái hoàng thái hậu, lần trước cũng vì ta mà phải chịu đòn, đa tạ công công".
"Ôi". Tề Hãn Miểu xua tay. "Lão nô chỉ một lòng vì bệ hạ, bệ hạ vui là quan trọng nhất. Thế tử điện hạ không cần tiễn đâu, để lão nô tự đi là được rồi".
Ân Vô Chấp để một thái giám trẻ bên cạnh đỡ lão, cúi người nhìn theo bóng dáng Tề Hãn Miểu dần xa.
Cuộc sống của Khương Ngộ yên tĩnh trở lại, y vẫn cách một ngày mới lên triều một lần, vì đang là mùa hè nên ngoan ngoãn dậy sớm hơn một chút.
Dường như Ân Vô Chấp mệt lắm, ngày nào hắn cũng nằm cạnh y mà ngủ rất say, có khi sẽ vòng tay ôm hờ lấy y. Cái ôm của hắn không khiến y thấy khó chịu, nhưng chỉ cần y cựa quậy thì nhất định hắn sẽ biết.
Cũng may Khương Ngộ chẳng thích cử động, nếu không còn lâu hắn mới được ngủ yên.
Hôm ấy không phải thiết triều nhưng Khương Ngộ vẫn dậy sớm.
Y vừa mở mắt đã thấy gương mặt say ngủ gần như hoàn mĩ của Ân Vô Chấp, bèn lẳng lặng ngắm nhìn, mãi đến khi đuôi mày hắn khẽ nhíu và vòng ôm cũng siết lại để kéo Khương Ngộ đến gần hơn – đó là dấu hiệu Ân Vô Chấp sắp tỉnh.
Khoảng cách giữa hai người là rất gần, Ân Vô Chấp hừ nhẹ một tiếng, đổi tư thế ôm y.
Môi Khương Ngộ dán lên cằm hắn.
Y thản nhiên chu môi, hôn trộm hắn một chút.
Vì độ cong ấy rất nhỏ nên Ân Vô Chấp còn đang mơ màng không hề phát hiện.
Một lúc sau, Khương Ngộ lại bị kéo vào gần thêm chút nữa.
Thực ra ít nhiều gì cũng hơi khó chịu.
Nhưng kì lạ là Khương Ngộ không hề ghét cái ôm ấy, thậm chí y còn mong Ân Vô Chấp sẽ ôm chặt thêm chút nữa, tuy thế này cũng tốt rồi.
Đầu y được người đàn ông ôm ghì vào ngực.
Khương Ngộ ngoan ngoãn nằm im, mở to mắt một chốc rồi lại dần muốn tiếp tục ngủ nướng, sau đó thì mơ màng ngủ thật.
Nếu có thể, y hi vọng mình có thể nằm ườn ra đến hết đời. Nhưng khi tỉnh dậy y lại thấy tiêng tiếc.
Y nằm ườn ra đó thì Ân Vô Chấp sẽ bận, Khương Ngộ sai người đẩy mình tới ngự thư phòng, ngồi nhìn hắn bận.
Ân Vô Chấp vừa lật tấu chương vừa cầm quả nho mới hái đút vào miệng y, vì biết Khương Ngộ không động đậy nên hắn thậm chí chẳng cần ngước mắt.
"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ bỗng mở miệng. "Ngươi nghĩ nếu cứ thế này thì trẫm có thể sống được bao lâu?".
Ân Vô Chấp lập tức đặt tấu chương xuống mà nhìn y: "Gì cơ?".
"Nếu trẫm không cử động thì còn sống được bao lâu".
"Bao lâu cũng chẳng sao". Ân Vô Chấp cam đoan với y. "Ta sẽ luôn ở bên người".
Khương Ngộ: ".".
Đến tối Ân Vô Chấp chăm Khương Ngộ ăn, y nhìn đĩa rau trên bàn: "Ân Vô Chấp".
"Hửm?".
"Nếu không ăn rau thì trẫm sẽ không khoẻ mạnh, đúng không".
Ân Vô Chấp muộn màng hiểu ra, đút một thìa rau cho y.
Thực ra rau cũng không quá tệ, giòn giòn, vị tạm ổn. Trước đây Khương Ngộ không ăn vì y thấy mệt, nhưng chẳng hiểu do đâu mà y lại tò mò muốn biết tại sao người khác thích ăn rau.
Vì ngon hay vì giàu dinh dưỡng, hay chỉ để mình không chết?
Y nuốt một thìa cải xanh, Ân Vô Chấp đút thêm vài thìa cháo, lại đút tiếp một thìa cải xanh.
Khương Ngộ ăn hết sạch.
Sau đó y lại nói với Ân Vô Chấp: "Trẫm với ngươi cùng ra ngoài một lúc đi".
Ân Vô Chấp được cưng mà sợ: "Đêm hè mà không có gió thì sợ là sẽ oi nóng lắm".
Hắn ra ngoài dạo một vòng, chốc lát sau mới quay lại: "Để ta đỡ người".
Khương Ngộ chống tay đứng dậy, Ân Vô Chấp cầm tay y như dạy trẻ con tập bước: "Bệ hạ...".
"Có phải ta không đi được đâu". Khương Ngộ chậm rãi bước về phía trước. "Ngươi bình thường xem nào".
"Chẳng phải người đã làm quỷ lâu lắm rồi sao? Ta sợ người ngã".
Ân Vô Chấp dắt y ra khỏi điện Thái Cực rồi mới thoáng lỏng tay.
Đúng là ngoài trời rất nóng, nhìn mặt các cung nhân đang cố đứng thẳng người là biết. Nhưng Khương Ngộ vừa đặt chân ra khỏi cửa đã thấy man mát, có vài tên hầu đẩy xe băng bước theo y.
Khương Ngộ lảo đảo rồi nhanh chóng dựa vào người Ân Vô Chấp, hắn sờ trán y: "Nóng không?".
Bên cạnh có nhiều băng như thế, nóng mới lạ.
Cả nửa người Khương Ngộ dựa vào Ân Vô Chấp, lê chân về phía ngự hoa viên, nửa khắc đồng hồ sau hắn lại hỏi: "Hay ta bế nhé?'.
Nghe câu ấy, Khương Ngộ bèn oặt ra trong lòng hắn.
Ân Vô Chấp bật cười, ôm y.
Họ leo lên mái đình trên hòn non bộ, Khương Ngộ được thả xuống chiếc ghế đã được làm mát sẵn, những xe băng cũng được xếp xung quanh, gió thổi đến là cả người mát lạnh.
Khương Ngộ ngồi trên ghế, há miệng ăn miếng dưa hấu Ân Vô Chấp đút cho, gọi: "Ân ái phi".
Ân Vô Chấp hơi khựng lại rồi đút y thêm một miếng nữa, nghiêm mặt: "Gọi kiểu gì đấy?".
Khương Ngộ nghiêng đầu nhìn hắn: "Ái phi".
Ái phi thì ái phi. Ân Vô Chấp bóc một quả nho bỏ vào miệng Khương Ngộ: "Hôm nay người sao thế".
Cũng chẳng sao hết, chỉ là bỗng dưng y muốn thử trải qua cuộc sống của người bình thường thôi, ai ngờ cuộc sống bình thường cũng mệt đến thế, sao con người lại không bay được nhỉ.
Mà mệt thì mệt, mệt rồi lại có một nơi có thể nằm ườn ra bất cứ lúc nào, có cả một người có thể ôm lấy y bất cứ lúc nào, dường như cuộc sống ấy cũng chẳng phải quá tệ.
Khương Ngộ buông thõng hai tay, nghiêng người sang một bên, nhắm mắt.
"Ân Vô Chấp, ta thấy rất dễ chịu".
Ân Vô Chấp nhìn y.
Khương Ngộ thanh thản nói: "Khi còn làm quỷ ta luôn thấy trên đời này chẳng có gì đáng để lưu tâm, vì không thấy vui nên cũng chẳng biết buồn".
Không biết vui là gì, tất nhiên cũng không thể hiểu nỗi buồn ra sao.
Nhưng làm người thì khác. Làm người có vui buồn sướng khổ, như thể chỉ khi nằm xuống sau phút giây mệt mỏi y mới cảm nhận được sự dễ chịu chân thực nhất.
Nếu cứ mãi nằm đó thì đâu có gì đặc biệt.
Y quen thói lười, không một thứ gì lọt được vào mắt xanh.
Nhưng thực ra con người ai cũng thế, Tang Phê khác với con người ở chỗ y không để tâm tới bất cứ thứ gì, cơ mà những người khác cũng không để tâm tới một số chuyện.
Vì thế không thể quy cho y là không bình thường.
Y vẫn thấy chết đi là rất tốt, nên vẫn không kìm được mà không thể sống cho tốt.
Y lo sống quá mệt, lo rằng mình không thể ngủ ngon, lo rằng phải dậy sớm lên triều, lo rằng luôn có những người khác tới quản thúc mình.
Nhưng chỉ là y chưa tìm được điểm tốt của sự sống mà thôi.
Ví dụ như thích ai đó chẳng hạn.
Nếu không chấp nhận được một khuyết điểm thì mọi ưu điểm đều sẽ là uổng phí. Nhưng nếu đã thích một ưu điểm của ai đó, thì ưu điểm ấy lại che khuất mọi khuyết điểm còn lại.
"Bệ hạ có để tâm tới người nào hoặc chuyện nào hay không?".
Khương Ngộ không biết, nhưng y cảm thấy thời khắc này rất dễ chịu.
Dễ chịu tới mức y không biết phải hình dung nó thế nào.
Rõ ràng trước đây cũng rất dễ chịu, nằm ườn ra là hạnh phúc hơn những người đang phải nhọc nhằn khổ sở rất nhiều.
Nhưng đây là lần đầu tiên y thực sự cảm thấy hạnh phúc, một niềm hạnh phúc khó có thể diễn tả bằng lời.
Y bước trên đất bằng, chậm rãi cử động đôi chân, nếu mệt mỏi mà ngả sang một bên thì sẽ có người đỡ lấy, nếu nói không muốn đi nữa thì sẽ có người bế lên.
Bên tai là tiếng côn trùng kêu rả rích, một đêm hè không thể bình yên hơn được nữa.
Nhưng hạnh phúc quá.
Y phiêu bạt biết bao năm nhưng chưa bao giờ thấy hạnh phúc thế này. Y phải nhớ thật lâu, dù mai kia có quên mất dáng hình của Ân Vô Chấp, quên mất những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, nhưng phải khắc ghi mãi mãi cảm giác hạnh phúc thấm sâu vào tận xương tủy khiến con người ta run rẩy và trở nên yếu mềm.
Y muốn được hạnh phúc nhiều hơn nữa, hạnh phúc như hôm nay vậy.
"Ân Vô Chấp". Y nói. "Ngươi thực sự rất tốt".
"Tốt đến nỗi có thể che khuất mọi thứ không tốt trên đời". Y nghĩ Ân Vô Chấp sẽ vui khi nghe được những lời này. "Chúng ta chạy trốn đi".
Một khoảng lặng kéo dài.
Ân Vô Chấp đáp: "Có lẽ cuộc sống ngoài kia không được dễ chịu như khi làm Hoàng đế đâu".
Khương Ngộ nhớ lại những năm phiêu bạt khắp nơi, những người dân lao động bình thường và cả đoàn người sẽ chen chúc trong điện rồng mai sau nữa.
Y cảm nhận làn hơi mát lạnh từ những khối băng khắp xung quanh, lại nhìn những hạ nhân đang lau mồ hôi dưới hòn non bộ.
"Ta muốn nói, chúng ta đi dạo phố đi".
Lời tác giả:
A Chấp:.
Tang Phê: Không phải ta không thích ngươi, chỉ là ta không thích chịu khổ cùng ngươi thôi.
Ryal's note: Mọi người năm mới vui vẻ nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT