Trong lòng Lâm Tử Nhiên chợt nảy lên một ý nghĩ, có lẽ Quý Sâm đã sớm nhận thức mình.
Nếu không, làm sao có hình của mình được?
Lâm Tử Nhiên bỗng cảm thấy mờ mịt, cậu ngơ ngẩn nhìn điện thoại, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nhớ rõ.
Như trăng trong gương, hoa trong nước.
Tiếng nước trong toilet đã ngừng.
Lâm Tử Nhiên bỗng dưng hoảng loạn, cậu ‘răng rắc’ chụp lại tấm ảnh trên màn hình điện thoại Quý Sâm, sau đó vội chụp lấy điện thoại của mình về, coi như chưa từng lấy ra. Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, ngay cả cậu cũng chưa kịp nghĩ cẩn thận tại sao chính mình lại làm như vậy..
Quý Sâm đẩy cửa bước ra, hắn mặc một bộ áo tắm, sợi tóc rũ xuống che trán, khuôn mặt tuấn đĩnh thâm thúy, hai tròng mắt sâu thẳm đi từng bước về phía cậu, tim Lâm Tử Nhiên nhấc lên cổ họng.
Mắt thấy người đàn ông sắp hôn xuống, trong lòng Lâm Tử Nhiên một mảnh rối bời, trong đầu chỉ có sự tình về bức ảnh kia.
Cậu đột nhiên duỗi tay đẩy Quý Sâm ra.
Trong đôi mắt đen nhánh của Quý Sâm hiện lên một tia nghi hoặc, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Sao vậy?”
Môi Lâm Tử Nhiên khẽ mấp máy.
Cậu muốn hỏi trực tiếp, bỗng trong đầu linh quang chợt lóe! Chỉ sợ hỏi trực tiếp không được liền trở mặt... Mình căn bản không quen không biết Quý Sâm, nhưng Quý Sâm lại có ảnh chụp của mình, còn có điện thoại đôi giống nhau... Đừng nói là kẻ biến thái cuồng theo dõi đó nha?!
Hơn nữa Quý Sâm vẫn luôn giấu giếm điểm này, còn giả vờ như không quen biết cậu, nói cái gì mà nhất kiến chung tình tới mê hoặc cậu. Nếu chính mình tới hỏi, chỉ sợ hắn sẽ không thừa nhận, quan trọng nhất chính là, nếu chính mình hỏi, thì nên đối mặt với tên học trưởng cuồng theo dõi như thế nào? Sợ là ngay cả bạn bè cũng không làm được, về sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, chẳng phải xấu hổ hay sao!
Lâm Tử Nhiên có chút do dự.
Thật sự rất khó tưởng tượng, Quý Sâm sao có thể là dạng người này? Quả thực so với tiềm quy tắc còn vớ vẩn hơn.
Càng nghĩ càng thấy ớn.
Lâm Tử Nhiên nhìn vào mắt hắn, ho nhẹ một tiếng: “Anh nói anh đã sớm thích em, vậy anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Quý Sâm im lặng, không trả lời câu hỏi này.
Hắn nhìn thanh niên trước mặt một cái thật sâu, vấn đề này, anh cũng đang chờ em nhớ lại đây..
Thấy hắn không trả lời, trong lòng Lâm Tử Nhiên càng chắc chắn có vấn đề, cậu đứng dậy, dời tầm mắt nói: “Em nghĩ, vết thương trên người anh chưa ổn, tạm thời không thích hợp vận động kịch liệt, hay là thôi đi..”
Ánh mắt Quý Sâm có chút bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt né tránh của Lâm Tử Nhiên... Sớm biết vậy mình không nên cho đối phương có thời gian tự hỏi, vừa nãy còn tốt, bây giờ lại thay đổi.
Tuy rằng rất muốn tiếp tục, nhưng rốt cuộc không đành lòng miễn cưỡng, giọng nói của Quý Sâm dịu dàng xen lẫn tia sủng nịch: “Được.”
Lâm Tử Nhiên nghe giọng nói dịu dàng mà khàn khàn của hắn, nhịp tim đập nhanh hơn, suýt chút nữa muốn đổi ý, nhưng nhớ tới phát hiện vừa rồi, cuối cùng vẫn không qua được cửa ải trong lòng.
Tính tính.
Lâm Tử Nhiên không dám nhìn Quý Sâm, nhẹ nhàng nói: “Em đi đây.”
Nói xong liền chạy trối chết.
Lâm Tử Nhiên trở lại phòng, đóng cửa lại.
Lần nữa mở ảnh chụp ra, nhìn trái nhìn phải, thật sự không hiểu làm sao Quý Sâm lại có được bức ảnh của mình.
Hơn nữa, cậu phát hiện bản thân cũng không nhớ nổi chụp bức ảnh này khi nào, bức ảnh này.. Thoạt nhìn không giống chụp lén.
Nếu không phải chụp lén, vậy Quý Sâm có được từ đâu?
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nhìn hơn mười phút, thật sâu thở dài, cất điện thoại, quyết định ngày mai về nhà một chuyến.
Cậu ẩn ẩn có một loại cảm giác, có lẽ sẽ giải được câu đố.
………………
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Nhiên đến tìm Cố đạo xin nghỉ.
Cậu ngượng ngùng nói: “Cố đạo, em có chút việc, muốn xin nghỉ về nhà một chuyến.”
Vốn tưởng Cố đạo sẽ không vui, ai biết hắn đáp ứng thập phần sảng khoái, cười haha nói: “Cậu đến tiểu tổ cũng hơn một tháng, hẳn là nhớ cha mẹ đúng không? Vừa vặn mấy ngày nay suất diễn của cậu không nhiều, bớt chút thời gian về thăm nhà cũng tốt, đi đi.”
Lâm Tử Nhiên vui mừng nói: “Cảm ơn Cố đạo!”
Sau đó vui vẻ đi về.
Nhà cậu ở bản địa, bất quá hơn một tiếng sau Lâm Tử Nhiên mới đến nhà.
Gần hai tháng không về nhà, Lâm Tử Nhiên đứng ở cửa, có chút chờ mong đẩy cửa ra.
Gạch tứ hợp viện cao hơn quá đầu, trong sân có trồng cây hoa quế, xung quanh nhà trồng rất nhiều loại hoa hoa cỏ cỏ, lúc nhàn hạ mẹ Lâm thích chơi đùa với chúng. Lâm Tử Nhiên đứng trong khoảnh sân quen thuộc, nhìn thấy con mèo hoa lười biếng đi tới, nó dụi dụi cổ lên mắt cá chân cậu.
Lâm Tử Nhiên dùng một tay bế nó lên, cười hì hì nói: “Nhớ tao không hả?”
Lâm Tử Nhiên phủi phủi tay, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên điện thoại, đổi tới đổi lui trong sân... Tìm được rồi! Chính là ở góc chụp này!
Lâm Tử Nhiên lùi lại phía sau vài bước, khẽ nhíu mày.
Thời điểm đối phương chụp bức ảnh này chắc chắn phải ở trong sân! Nếu bức ảnh này không phải chụp lén..
Hoặc là Quý Sâm quen biết cậu, là tự hắn chụp, hoặc chính hắn lấy được ảnh chụp từ người khác.
Nhưng Lâm Tử Nhiên vắt hết óc cũng không nhớ nổi mình chụp bức ảnh này khi nào, cũng không nghĩ ra bạn bè nào có liên quan đến Quý Sâm, trên thực tế, cậu rất ít mang bạn bè về nhà, chẳng lẽ... Bức ảnh này do Quý Sâm chụp? Nhưng như vậy càng không khoa học.
Lâm Tử Nhiên vẻ mặt mờ mịt.
Aiz.
Đang do dự rối rắm thì chợt nghe thấy giọng nói vui mừng vang lên: “Nhiên Nhiên, sao con về mà không nói một tiếng?”
Lâm Tử Nhiên vừa quay đầu lại liền thấy mẹ mình xách đồ ăn vào cửa.
Tuy mẹ Lâm đã hơn bốn mươi nhưng dáng vẻ thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bất quá như mới 30, xinh đẹp dịu dàng tính cách tự nhiên hào phóng, bà cười nói: “Chẳng lẽ bảo bối muốn cho mẹ một kinh hỉ?”
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên thoáng qua tia xấu hổ, trong khoảng thời gian này vội đến độ quên về nhà, đột nhiên cảm thấy áy náy, vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng nói: “Hì hì, để con giúp mẹ.”
Nói rồi xách giúp đồ ăn cho bà.
Sao mẹ Lâm lại không phát hiện biểu hiện nhỏ của con mình được, nhưng bà không nói gì chỉ mỉm cười: “Về sớm không bằng về đúng lúc, hôm nay vừa lúc cuối tuần, để ba của con nấu một bàn đại tiệc cho con.”
Lâm Tử Nhiên: “Ba ở nhà sao?”
Mẹ Lâm nói: “Ông ấy ở nhà đấy, con chưa vào nhà sao?”
Nói xong hai người đi vào.
Ba Lâm ngồi trong thư phòng đọc sách, vừa ngẩng đầu đã thấy lão bà và con trai của mình đã về, cười như hoa nở, vội vàng đứng lên nói: “Sao hai người về cùng nhau vậy?”
Lâm Tử Nhiên nói: “Con về thăm ba mẹ, vừa vặn gặp được mẹ ngoài cửa.”
Ba Lâm gật đầu cười: “Được được, giữa trưa để ba xuống bếp nấu cơm cho con.”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, ba nói giống như bình thường ba không nấu cơm ấy.
Ba Lâm là giảng viên đại học, mẹ Lâm là doanh nhân, ngày thường tương đối bận rộn cho nên việc nhà đều do ba Lâm nấu cơm.
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, vừa ăn vừa trò chuyện.
Mẹ Lâm quan tâm hỏi: “Gần đây con ở đoàn phim thế nào rồi, có quen thuộc chưa?”
Lâm Tử Nhiên nói: “Khá tốt ạ, mọi người đều rất chiếu cố con.”
Mẹ Lâm lại cười nói: “Đúng rồi, ở trường có yêu đương gì chưa? Có bạn trai rồi thì dẫn về cho ba mẹ xem.”
Lâm Tử Nhiên: “... Chưa ạ.”
Ba Lâm nghiêm trang nói: “Thích con trai không phải là không thể, nhưng mà Nhiên Nhiên con không thể làm điều xằng bậy ở bên ngoài.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Mẹ Lâm bất mãn ngắt lời: “Nói bậy cái gì đó, Nhiên Nhiên nhà chúng ta mới không phải loại người như vậy, đúng không?” Hai chữ cuối cùng là nói với Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên: “…..Dạ.” Khụ khụ, không sai, trong hiện thực cậu chính là người giữ mình trong sạch.
Có lẽ đã lâu chưa về, cho nên vấn đề của ba mẹ có chút nhiều.
Lâm Tử Nhiên thật sự không chống nổi nữa, vội vàng ăn cơm xong trở lại phòng mình mới thở phào một hơi.
Cậu hữu khí vô lực nằm trên giường bất động.
Ngẩng đầu mờ mịt nhìn trần nhà.
Meo.
Mèo hoa nhảy vào từ cửa sổ giẫm lên bụng Lâm Tử Nhiên, bị Lâm Tử Nhiên ấn vào lồng ngực mạnh mẽ vuốt lông, nó không khỏi giơ móng vuốt sáng loáng mới hù dọa người nhát như chuột này buông lỏng tay ra.
Lâm Tử Nhiên buông tay ra, quay đầu lại liền nhìn thấy mèo hoa nhảy lên bàn, ngúng nguẩy đá quyển sách cậu đặt trên đó xuống.
Lâm Tử Nhiên: “….”
Cậu đưa tay nhặt quyển sách trên mặt đất lên, nhìn kỹ, nghĩ nghĩ mới nhớ ra đúng là có sự kiện như này.
Hình như lúc trước muốn quay một bộ web drama nên cậu và Trác Vũ đều muốn thử vai xem sao, để có thể diễn xuất tốt hơn nên họ mua nguyên tác về xem, đương nhiên, kết quả bọn họ không ai thông qua.
Cậu không để tâm đến chuyện này cho nên quên khuấy đi mất, không ngờ cuốn sách này còn để ở nhà.
Sách này cậu đã xem qua một lần, còn nhớ đại khái cốt truyện.
Đây là một câu chuyện ngược luyến vô cùng cẩu huyết!
Nữ chính và nam chính là thanh mai trúc mã, nữ chính luôn yêu thầm nam chính, sau này vất vả lắm mới xác định mối quan hệ yêu đương, nhưng lại gặp phải trà xanh tiểu tam cùng đoạt nam chính với nàng; bản thân nàng cũng có người theo đuổi muốn chia rẽ bọn họ, trải qua hàng loạt khúc mắc, nữ chính vô tình bị mất trí nhớ.
Sau khi nữ chính mất trí nhớ gặp nam hai thâm tình, nam 2 đối xử với nàng bằng tất cả sự ấm áp và quan tâm, giúp nữ chính thoát khỏi tổn thương, mặc dù nữ chính đã quên nam chính nhưng trong lòng vẫn thích nam chính như cũ; sau khi nam chính tỉnh ngộ tìm đến, nàng vứt bỏ nam phụ thâm tình, lần nữa cùng nam chính ở bên nhau.
Thời điểm Lâm Tử Nhiên đọc cuốn sách này, cảm thấy nam phụ này thật thảm, quả nhiên nam phụ thâm tình đều không có kết cục tốt.
Bất quá đó mới là kịch bản thông thường.
Nam phụ thâm tình mà cậu sắm vai, khỏi phải nói, quả thực một lời khó nói hết.
Muốn dựa theo kịch bản cũng không được!
Nhớ lại là tức!!!
Lâm Tử Nhiên ném sách về chỗ cũ, lần nữa ngả người xuống giường, hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà.. Thời điểm mơ màng sắp ngủ, bỗng nghĩ tới một khả năng, cá chép lộn mình ngồi dậy!
Mất trí nhớ!
Trong sách viết mất trí nhớ!
Loại cốt truyện cẩu huyết này hẳn là sẽ không xảy ra trong hiện thực, đúng không...?
Tuy trong lòng cảm thấy không có khả năng, nhưng Lâm Tử Nhiên lại cảm thấy có lẽ đây chính là vấn đề mấu chốt... Nếu Quý Sâm đã sớm nhận thức cậu thì sao?
Thậm chí, có khả năng ban đầu cậu và Quý Sâm vốn là người yêu của nhau? Cho nên chính mình mới cảm thấy hắn quen thuộc, mình quen thuộc Quý Sâm không phải đến từ trò chơi, mà là vì hắn vốn là người mà cậu quen biết?
Nếu vậy, mọi thứ có vẻ thuyết phục.
Vấn đề duy nhất là...
Tại sao mình lại không nhớ rõ anh ấy?
Lâm Tử Nhiên bực bội vò đầu bứt tai, cậu đứng dậy đi vòng quanh nhà, tầm mắt chợt rơi xuống bàn sách, bên cạnh notebook để một cây bút máy, mình mua cây bút này từ khi nào?
Lâm Tử Nhiên cầm cây bút lên nhìn nhìn, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy cuối đuôi bút có khắc hàng chữ: J&L
Cậu bình tĩnh nhìn hai chữ mẫu kia, trái tim đập hẫng một nhịp.
Tại sao cậu có cây bút máy này? Tại sao lại vừa vặn là hai chữ mẫu này? Không có khả năng trùng hợp như vậy đúng không?
Sự tình sẽ không cẩu huyết như vậy đi...
Chẳng lẽ mình thực sự nhận thức Quý Sâm, chỉ là quên mất anh ấy? Chẳng lẽ giữa họ cũng có một hồi cẩu huyết ngược luyến!?
Giống như tiểu thuyết?
Không đúng không đúng... Nếu chính mình thật sự quen biết Quý Sâm, thậm chí Quý Sâm còn đến nhà tặng quà cho mình, thì làm sao ba mẹ lại không biết? Bày ra bộ dáng dường như không liên quan đến mình, còn hỏi cậu định khi nào yêu đương?
Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây rốt cuộc không nhịn được, buổi trưa cũng không ngủ, cầm bút máy xông ra ngoài!
Ba Lâm và mẹ Lâm đang ngồi trong sân uống trà đậu điểu, hòa thuận vui vẻ, thấy Lâm Tử Nhiên chạy ra, mỉm cười nói: “Sao Nhiên Nhiên lại không ngủ?”
Lâm Tử Nhiên xụ mặt hỏi: “Ba mẹ biết Quý Sâm không?”
Cha Lâm và mẹ Lâm liếc mắt nhìn nhau, mẹ Lâm mở miệng nói: “Không quen biết, làm sao vậy, hắn là ai?”
Lâm Tử Nhiên ngây người, hoàn toàn ngoài ý muốn, không ngờ mẹ lại không biết Quý Sâm! Chẳng lẽ mình đã đoán sai?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cậu và Quý Sâm yêu ngầm! Sau đó chính mình còn bị đá? Mình sẽ không thảm như vậy đi!
Lâm Tử Nhiên đảo mắt nói: “Là một đại minh tinh rất nổi tiếng, còn là học trưởng trường con, trước đó anh ấy tham gia một bộ phim rất hot.”
Mẹ Lâm cười nói: “Ồ? Vậy có đẹp trai không?”
Lâm Tử Nhiên: “…Đẹp trai.”
Mẹ Lâm lập tức cảm thấy hứng thú: “Mẹ mà có thời gian thì sẽ xem bộ phim đó.”
Ba Lâm: “Khụ khụ khụ.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Cậu bỗng cảm thấy thật là sai lầm khi bản thân xúc động dò hỏi như vậy.
Nếu ba mẹ không quen biết vậy hỏi cũng như không... Nhưng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Quý Sâm có quan hệ với mình, chắc chắn hắn đã sớm nhận thức mình!
Không được, không chịu đựng nổi nữa, chính mình dứt khoát hỏi thẳng Quý Sâm mới được.
Chứng cứ vô cùng xác thực, để xem hắn giảo biện thế nào!
Lâm Tử Nhiên hạ quyết tâm, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cầm lên nhìn thấy, thế mà vừa vặn là Quý Sâm, cậu lập tức bắt máy: “Alo?”
Giọng nói trầm thấp của Quý Sâm truyền đến: “Sao đột nhiên xin nghỉ, cũng không nói một tiếng?”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên hừ lạnh, chúng ta rất quen thuộc sao? Xin nghỉ cũng phải nói với anh? Cậu giận dữ nói: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Quý Sâm hơi sửng sốt, phát hiện ngữ khí của cậu không đúng, chậm rãi nói: “Em không vui?”
Đương nhiên rồi! Anh là kẻ đại lừa đảo, chắc chắn đang giấu tôi điều gì đó!
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, ngữ khí dịu xuống: “Anh ra ngoài, chúng ta gặp mặt đi.”
Nói xong quay sang ba mẹ, nói: “Con có việc phải ra ngoài.”
Mẹ Lâm ý vị thâm trường nói: “Bạn con tìm à? Đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Bà nhìn Lâm Tử Nhiên rời đi, cong môi lộ ra thần sắc hài hước, vừa quay đầu liền đối diện với nét mặt lo lắng sốt ruột của chồng, không khỏi nở nụ cười: “Anh đây là vẻ mặt gì?”
Ba Lâm vẫn thành thật, có chút khó hiểu nói: “Tại sao em lại nói không quen biết Tiểu Quý? Em nói thế, coi chừng Nhiên Nhiên lại suy nghĩ vớ vẩn, anh thấy bộ dáng hưng sư vấn tội của nó, sợ là đi tìm Tiểu Quý gây phiền toái.”
Mẹ Lâm che miệng cười: “Aiya, hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, này mà là phiền toái cái gì? Ấy mới là thanh xuân ~ "
Ba Lâm vẫn không yên lòng: “Vạn nhất nháo ra hiểu lầm, em không lo cho tụi nó sao?”
Mẹ Lâm chẳng sao cả, nói: “Có gì phải lo? Cùng lắm thì chia tay, chọn người khác tốt hơn? Nói cho cùng nó không nhớ rõ việc này, chúng ta nói thì có ích lợi gì? Tụi nhỏ yêu đương, người lớn chúng ta không cần nhúng tay vào.”
Ba Lâm: “…..”
Càng nghĩ càng đồng tình với Tiểu Quý, thật là tai bay vạ gió mà! Nhưng nghĩ lại, Quý Sâm cũng không cần mình đồng tình, vừa rồi lão bà rất có hứng thú với hắn ấy chứ. Nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, cảm thấy tiểu tử này ăn chút khổ cũng không là gì.
Ba Lâm ủy khuất nhìn mẹ Lâm: “…Ừm, cái kia, vừa rồi em nói Tiểu Quý rất đẹp trai, còn muốn xem phim nó đóng, em nói nghiêm túc sao?”
Quả nhiên ông ấy vẫn để ý đến vấn đề này.
Mẹ Lâm lập tức nói: “Hồi trẻ anh cũng rất đẹp trai.”
Ba Lâm xụ mặt: “Bây giờ thì sao?”
Mẹ Lâm nói: “Anh thật là không có chút khí độ gì hết, hơn nữa sao anh không lo lắng cho Nhiên Nhiên, xem nó có bị khi dễ ở đoàn làm phim hay không!”
Ba Lâm nhàn nhạt nói: “Không phải em đã sớm chào hỏi lão Cố rồi à, có vấn đề gì được?”
Mẹ Lâm: “…..”
………………
Lâm Tử Nhiên thở hổn hển chạy ra ngoài, ngồi xe đi đường mất nửa tiếng, chờ thời điểm vào công viên, tâm tình bình phục không sai biệt lắm.
Hừ, hôm nay cậu tới chất vấn Quý Sâm, quyết không đánh mất khí thế của mình!
Lâm Tử Nhiên ngưng thần tĩnh khí, đi đến trước mặt Quý Sâm, lạnh lùng nhìn hắn.
Cậu quá quen thuộc với cốt truyện này rồi, cậu xem nhiều lần rồi! Chắc chắn là Quý Sâm vứt bỏ cậu, nhưng thấy cậu mất trí nhớ, thế là hối hận quay lại theo đuổi cậu!
Anh cho rằng tôi dễ lừa vậy sao?!
Quý Sâm đã tới trong chốc lát, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tử Nhiên, hắn không khỏi có chút lo lắng, nhớ đến giọng nói trong điện thoại lúc trước, mơ hồ cảm thấy bất an: “Em muốn nói gì với anh?”
Lâm Tử Nhiên chợt lấy từ trong túi ra một cây bút máy, mở lòng bàn tay ra trước mặt Quý Sâm, nói từng chữ một: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Quý Sâm nao nao, ngay sau đó trong mắt lộ ra một tia vui mừng, giọng nói khàn khàn: “Em đã…” nhớ ra..
Nhưng còn chưa nói xong đã thấy Lâm Tử Nhiên nhướn mày, lạnh lùng nói: “Có phải anh đá em hay không?”
Quý Sâm: “….”
****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT