Dưới tình huống không kịp trở tay, Lâm Tử Nhiên kinh hãi cả người toát mồ hôi lạnh, căn bản không kịp làm ra phản ứng... Những tưởng ngã xuống, ai ngờ lại được người ôm lấy bảo hộ trong ngực, người đàn ông ôm chặt lấy cậu, lồng ngực ấm áp phá lệ đáng tin, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng truyền đến: “Em không sao chứ?”
Không biết vì sao, Lâm Tử Nhiên bỗng cảm thấy khóe mắt cay cay, cậu ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Quý Sâm.
Quý Sâm thấy hốc mắt cậu đỏ hoe, bộ dáng như muốn khóc, tức khắc sốt ruột, chẳng lẽ em ấy còn bị thương?
Đang muốn dò hỏi, liền thấy Lâm Tử Nhiên cắn môi nhìn hắn, hỏi: “Anh mau đứng lên, trên người không đau sao?”
Quý Sâm sửng sốt, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt dịu dàng, trong lồng ngực hiện lên một chút ấm áp, hóa ra em ấy lo lắng cho mình..
Lâm Tử Nhiên luống cuống tay chân giãy dụa bò dậy, đi tới đỡ Quý Sâm lên, lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần, sôi nổi xúm lại, ngay cả đạo diễn cũng vội vàng chạy tới.
Nét mặt Cố đạo ngưng trọng: “Hai người các cậu không sao chứ?”
Lâm Tử Nhiên nói: “Em không sao, chỉ là anh ấy...”
Quý Sâm đã đứng lên, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng nét mặt vẫn bình thường, cười nói: “Tôi cũng không sao.”
Cố đạo thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ đều không bị thương gân động cốt, có khả năng Quý Sâm bị trầy da chút đỉnh, ông nói với Lâm Tử Nhiên: “Cậu dẫn cậu ta về nghỉ ngơi đi, chỗ này để chúng tôi thu dọn.”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu.
Hai người bọn họ trở về phòng khách sạn, Lâm Tử Nhiên tự trách bản thân, nếu không phải vì mình, Quý Sâm cũng sẽ không bị thương, cậu nói: “Anh đợi chút, để em đi mua thuốc.”
Quý Sâm lắc đầu cười: “Không cần, chỗ của anh thường dùng thuốc, hòm thuốc đặt dưới tủ quần áo.”
Đi đóng phim lại là phim cổ trang, không thể tránh khỏi quay cảnh hành động, dễ xảy ra va đập, cho nên thường chuẩn bị thuốc.
Lâm Tử Nhiên đi đến trước tủ quần áo lấy hòm thuốc ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong cái gì cũng có, không khỏi cảm khái học trưởng thật là người tinh tế!
Cậu xách hòm thuốc đến trước mặt Quý Sâm, có chút co quắp bất an, thấp giọng hỏi: “Anh, anh bị thương ở đâu?”
Quý Sâm mím môi cười, vẻ mặt thản nhiên, duỗi tay bắt đầu cởi quần áo, nhanh chóng lộ ra thân trên. Tầm mắt Lâm Tử Nhiên đảo qua cơ bụng săn chắc, xẹt qua vòng eo thon gọn cùng tuyến thượng thận của hắn sau đó nhìn về phía phần lưng và chỗ khuỷu tay của Quý Sâm.
Chỗ khuỷu tay ma sát chảy máu, phần lưng cũng bị bầm xanh một mảng.
Thoạt nhìn ngã thật thảm.
Nếu anh ấy không bắt được mình, mình sẽ còn thảm hơn anh ấy.
Lòng Lâm Tử Nhiên vẫn còn sợ hãi, nhưng càng nhiều là nỗi lo lắng.
Đều do cậu bất cẩn mới liên lụy Quý Sâm, rõ ràng là chính mình không đối tốt với Quý Sâm, thậm chí còn từ chối anh ấy nhưng anh ấy vẫn không chút do dự cứu mình.
Lâm Tử Nhiên ngồi đằng sau Quý Sâm, dùng cồn khử trùng miệng vết thương trước, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
Người đàn ông trước sau không rên tiếng nào, thoạt nhìn bộ dáng cũng không đau, nhưng làm sao có thể không đau đây.
Lâm Tử Nhiên nhớ đến cảnh tượng vừa rồi... Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, nhưng Quý Sâm lại vội vàng lao tới.
Có phải anh ấy luôn chú ý đến mình hay không?
Cho nên mới có thể xuất hiện đầu tiên.
Giờ khắc này Lâm Tử Nhiên bỗng cảm thấy, có thể Quý Sâm thực sự thích cậu, nhưng ý nghĩ này khiến cậu cảm thấy thập phần vớ vẩn; giống như trong trò chơi vậy, không hiểu tại sao những NPC kia lại thích cậu.
Tình cảm không có lý do không phải không tồn tại, nhưng nó tới quá mức mãnh liệt, khiến cậu cảm giác có chút không chân thực.
Lúc ấy cậu cảm thấy rất khó hiểu, nhưng bởi vì là trò chơi cho nên cậu không nghĩ nhiều, thậm chí nhiều lần phun tào cùng hệ thống ‘có phải không cẩn thận ném quang hoàn vạn nhân mê cho tôi’ hay không.. Nói đến đây, Lâm Tử Nhiên bỗng có chút nhớ hệ thống.
Không có chỗ để phun tào.
Nhắc mới nhớ, sao Quý Sâm lại đối xử tốt với mình như vậy? Chẳng lẽ thật sự nhất kiến chung tình?
Nếu nói tiềm quy tắc, ngay cả Lâm Tử Nhiên cũng không tin.
Đang định rời đi, Quý Sâm bất ngờ nắm lấy tay cậu, thập phần dùng sức.
Quý Sâm nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên thật chặt, mím chặt môi mỏng, tuy mấy ngày nay hắn không cố tình đến gần cậu, nhưng kỳ thật vẫn luôn chú ý đến Lâm Tử Nhiên. Nếu không phải chính mình vừa vặn ở đây hôm nay, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Quý Sâm không dám nghĩ, nếu lúc ấy chính mình không bắt được cậu thì sẽ là hậu quả gì.
Đây không phải trò chơi, không có cơ hội làm lại.
Trong nháy mắt, hắn chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Nỗi sợ hãi trong hiện thực cũng giống như trong trò chơi, chỉ có thể nhìn đối phương hết lần này tới lần khác rời hắn mà đi, bản thân lại bất lực.
Hắn không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, rơi vào trong đôi mắt thâm thúy u ám của Quý Sâm, sâu trong ánh mắt tựa hồ có chút bi ai, trong lòng không hiểu sao chợt giật mình, khóe môi giật giật: “Anh...”
Giọng nói Quý Sâm khàn khàn, chậm rãi mở miệng, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ: “May mà em không sao.”
Lâm Tử Nhiên nghe vậy bên tai đột nhiên nóng lên, tim đập thình thịch, cậu đột nhiên rút tay về, lắp bắp nói: “Anh nghỉ ngơi đi.”
Sau đó chạy như bay ra ngoài.
Trở về phòng mình, qua hồi lâu, tâm tình mới từ từ hồi phục.
Cảm giác này là gì?
Vừa rồi tại sao mình phải chạy trối chết?
Vì cái gì Quý Sâm luôn khiến cậu cảm thấy khác biệt, cái cảm giác quen thuộc không nói nên lời này, còn có tình cảm mà anh ấy dành cho mình... Lâm Tử Nhiên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói rõ.
Như cách một tầng sương mù, thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy chân tướng, nhưng lại không thể bước ra một bước kia.
Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?
………………
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Mặc dù Quý Sâm bị thương nhưng cũng may không quá nghiêm trọng, hắn tỏ vẻ bản thân có thể tiếp tục quay, không muốn vì mình mà chậm trễ tiến độ. Cố đạo suy xét một hồi sau đó mới đáp ứng, chẳng qua điều chỉnh một chút, cố gắng giảm bớt cường độ công việc cho Quý Sâm, để hắn có khoảng thời gian tịnh dưỡng.
Bởi vì chuyện ngày đó, Lâm Tử Nhiên cảm thấy không biết phải đối mặt với Quý Sâm như thế nào.
Cậu chưa hoàn toàn hiểu hết tâm ý của mình.
Có ghét Quý Sâm không? Khẳng định chưa tới mức đó.
Nhưng thích thì sao? Mình thích cái gì ở anh ấy... Chỉ là vẻ ngoài điển trai của anh ấy thôi sao?
Hình như cũng không phải.
Bởi vì trước đó cậu đã gặp qua Quý Sâm, nhưng không đến mức giống như bây giờ!
Tâm tình Lâm Tử Nhiên rất phức tạp.
Quay phim không hoàn toàn dựa theo trình tự thời gian, có đôi khi vì tiện thể, sẽ quay cảnh trước và cảnh sau cùng lúc luôn.
Hôm nay quay cảnh sắp kết thúc của bộ phim này.
Tiểu hoàng tử lên ngôi, diệt trừ dị kỷ, chèn ép phụ thân của nam chính, dụ nam chính đến gặp hắn, hơn nữa đâm nam chính một nhát kiếm trí mạng.
Cảnh này rất quan trọng, cũng là bước biến chuyển quan trọng về đoạn tình cảm tan vỡ của hai người.
Lâm Tử Nhiên đã đọc kịch bản cả đêm hôm qua.
Giờ phút này đối với nam chính mà nói, tiểu hoàng tử vẫn luôn là vị sư đệ mà y luôn tín nhiệm, nhưng đối với tiểu hoàng tử mà nói, còn có thứ khác quan trọng hơn, nếu sư huynh chắn đường hắn, như vậy chỉ có thể vứt bỏ.
Tình huynh đệ đã từng chân thành tha thiết, trước mặt địa vị quyền thế, cuối cùng biến thành một kích bất kham.
Lâm Tử Nhiên một thân cẩm y, kim quan vấn tóc, dung mạo thanh tú tuấn mỹ, quý khí bắt mắt. Cậu phóng ngựa đến nhảy xuống trước mặt Quý Sâm, vạt áo đong đưa, lộ ra nụ cười thẹn thùng: “Sư huynh, huynh đã đến rồi.”
Quý Sâm một thân khôi giáp màu đen, thân hình cao lớn, ngũ quan thâm trầm sắc bén, có lẽ là vì trang dung nên thần thái lạnh lùng hơn trước vài phần, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Nhiên lại vô cùng ôn hòa, giọng nói trầm thấp: “Ừ.”
Lâm Tử Nhiên nhìn đội nhân mã phía sau hắn, lộ ra dáng vẻ ưu sầu, nhẹ giọng nói: “Có phải Tam hoàng huynh cũng tới tìm huynh hay không? Huynh sẽ giúp hắn sao?”
Biểu tình Quý Sâm trầm xuống, nói: “Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
Lâm Tử Nhiên lắc đầu: “Nhưng phụ thân huynh coi trọng Tam hoàng huynh, nếu huynh muốn che chở ta, chẳng phải là ngỗ nghịch phụ thân của huynh rồi sao?”
Vẻ mặt Quý Sâm ngưng trọng, tựa hồ có chút khó xử, nhưng vẫn nói: “Ngươi đừng lo..”
Lời hắn còn chưa dứt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Lâm Tử Nhiên đột nhiên ra tay, một thanh đoản kiếm nhanh tựa lưu quang, thanh đoản kiếm này là hắn đưa cho cậu, giờ phút này lại hoàn toàn đâm vào ngực hắn.
Quý Sâm không dám tin nhìn Lâm Tử Nhiên.
Mặt mày Lâm Tử Nhiên lưu chuyển, sâu kín thở dài: “Sư huynh đừng an ủi ta nữa, ta biết nỗi khó xử của huynh, cho nên ta đã phái binh bao vây phủ tướng quân rồi. Nếu huynh đã rơi vào tay ta, thì đại tướng quân ném chuột cũng phải sợ vỡ đồ...”
Cậu nói tới đây chợt dừng, nhìn vào hai mắt Quý Sâm.
Trong mắt đối phương hiện lên tia khiếp sợ, bi ai và khổ sở.. Còn có vẻ phức tạp không thể miêu tả, như thể bị người quan trọng nhất ruồng bỏ.
Động tác Lâm Tử Nhiên chợt dừng, rút trường kiếm ra, lảo đảo lùi về phía sau một bước.
Thật kỳ quái..
Cậu nhìn vào đôi mắt này.
Giống như nhìn thấy Kỳ Tiêu lúc trước.
Thời điểm chính mình đâm y một kiếm, Kỳ Tiêu cũng tràn ngập tuyệt vọng và bi ai như thế, như thể mất đi toàn bộ hy vọng đối với thế giới này.
Trong nháy mắt.
Thậm chí cậu không thể phân rõ đâu là trò chơi đâu là hiện thực.
Tại sao, rõ ràng đã rời khỏi trò chơi rồi mà, cớ gì cậu vẫn luôn nhớ tới những chuyện xảy ra trong trò chơi?
“Cắt —— ”
Cố đạo hô lên một tiếng, đi tới cười nói: “Tốt lắm rất tốt, cảnh này một lần là qua!”
Cảnh quay này vô cùng khảo nghiệm khả năng biểu đạt cảm xúc và sức cuốn hút của cả hai bên, vốn tưởng rằng sẽ tương đối khó, không nghĩ tới cả hai đều nhập diễn, đặc biệt là biểu hiện của Lâm Tử Nhiên vượt quá tưởng tượng của ông. Bởi vì dã tâm của bản thân mà thương tổn đến người mình một lòng tín nhiệm, rồi bởi vì nhìn thấy đối phương thương tâm, trong nháy mắt sinh ra tia mê mang dao động.
Cố đạo vỗ vỗ bả vai Lâm Tử Nhiên, vui mừng nói: “Vừa rồi cậu diễn rất tốt.”
Tiếng cười của Cố đạo khiến Lâm Tử Nhiên bừng tỉnh, cậu chật vật dời tầm mắt, cười gượng nói: “Đều do học trưởng chỉ dẫn.”
Quý Sâm mỉm cười nói: “Khách khí rồi.”
Mặc dù Quý Sâm đã khôi phục bình thường, không thấy có gì dị thường, nhưng lần này từ phim trường trở về khách sạn, dọc đường Lâm Tử Nhiên đều hốt hoảng mơ màng.
Cảm giác kỳ quái lúc trước càng diễn càng tăng, đến cuối cùng không thể xem nhẹ.
Tại sao luôn cảm thấy Quý Sâm quen thuộc, tại sao khi ở bên anh ấy mình luôn nhớ về sự tình trong game, sẽ coi Quý Sâm như người trong game.
Nếu một lần chỉ là trùng hợp, vậy hai lần, ba lần thì sao?
Thật giống như mình quen biết người này từ rất lâu, rất lâu rồi...
Nhưng đó chỉ là một trò chơi thôi! Sao Quý Sâm có thể là NPC được!
Mình chơi game một người chơi mà, đúng không?
Có lẽ trong lòng nảy sinh hoài nghi, cậu nhìn nhìn Quý Sâm, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.
Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên lảng tránh Quý Sâm.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư ngày thứ năm cũng vậy.
Hôm nay không thể tránh, hai người cùng mọi người đi ăn tối, Lâm Tử Nhiên thầm hạ quyết tâm, chủ động đến trước mặt Quý Sâm, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng về đi.”
Quý Sâm liếc cậu một cái, nói: “Được.”
Bọn họ chậm rãi trở về.
Gió đêm thổi qua, Lâm Tử Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, sườn mặt người đàn ông thâm thúy tuấn đĩnh trong bóng đêm.
Cậu bỗng muốn mở miệng hỏi.
Rốt cuộc anh là ai?
Nhưng lời nói xoay quanh đầu lưỡi, không có cách nào hỏi ra, ý niệm này thật sự quá vớ vẩn!
Bọn họ trở lại khách sạn, mắt thấy Quý Sâm sắp rời đi, Lâm Tử Nhiên chợt lấy hết can đảm nói: “Anh, anh thật sự nhất kiến chung tình với em sao?”
Quý Sâm chăm chú nhìn vào mắt cậu, khẽ cong môi, nói: “Nếu anh nói anh đã sớm thích em, em có tin không?”
Lâm Tử Nhiên trợn to đôi mắt, quả nhiên lại gạt người!
Quý Sâm nhìn thanh niên thanh tú trong ngực mình, nhìn khuôn mặt tức giận của cậu, cho dù giận dữ nhưng đôi mắt vẫn linh động, không thể nhẫn được nữa... Chỉ cần em nguyện ý tới gần anh một bước, việc còn lại cứ để anh.
Quý Sâm cúi đầu lần nữa hôn tới.
Lâm Tử Nhiên đầu óc choáng váng, lúc này không muốn nghĩ gì cả, cậu không thể lừa gạt lòng mình, bởi vì cậu một chút cũng không chán ghét Quý Sâm, không muốn trái lòng mình từ chối.
Không phải ‘bạch bạch bạch’ thôi sao? Ở trong game cậu rất có kinh nghiệm!
Mày có thể, không cần túng!
Ngủ với nam thần được hay không phải xem hôm nay!
Hai người từ phòng khách lăn đến trên giường.
Mắt thấy cởi áo khoác, Lâm Tử Nhiên đột nhiên duỗi tay đẩy ra, ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Nếu không thì, đi tắm trước đã..”
Hôm nay cả hai đều hóa trang, còn quay phim, hiện tại cả người đều dính nhớp, thật sự không quá thoải mái.
Tuy Quý Sâm tên đã lên dây, nhưng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lâm Tử Nhiên, vẫn yêu thương hôn lên mắt cậu, sủng nịch nói: “Được.”
Thấy Quý Sâm rời đi, Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ khuôn mặt mình, cảm giác chính mình như bị lửa thiêu, làm khó cậu giữ lại một tia lý trí.
Tiếng nước truyền đến từ toilet.
Lâm Tử Nhiên nhìn xung quanh, chợt phát hiện ở trong túi áo khoác vừa nãy Quý Sâm ném sang một bên, điện thoại đang rung lên.
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ liền đi qua, lấy điện thoại Quý Sâm ra, muốn đợi lát nữa nói cho hắn biết có người gọi điện, kết quả vừa lấy ra điện thoại liền ngừng rung.
Bất quá, cái điện thoại này giống với cái của mình quá, ngay cả ốp lưng cũng giống!
Lâm Tử Nhiên lấy điện thoại của mình ra, đặt bên cạnh điện thoại của Quý Sâm.
Wow, đây là duyên phận đi!
Người không biết nhìn vào còn tưởng rằng đây là điện thoại đôi!
Chậc chậc chậc.
Lâm Tử Nhiên thả điện thoại xuống, bấm loạn lung tung, bất cẩn chạm vào màn hình, sau đó cậu ngây người nhìn màn hình điện thoại, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Hình nền điện thoại của Quý Sâm là một tấm ảnh chụp.
Bức ảnh được chụp trong hoa viên xanh um tươi tốt, phía trước thấp thoáng một dãy phòng ở, trong góc là bóng dáng một chàng thanh niên.
Đây, đây không phải là nhà mình sao.
Người trong ảnh, còn không phải là mình sao?
Lâm Tử Nhiên hoàn toàn mộng bức, đầu óc rơi vào hỗn loạn, nháy mắt không thể tự hỏi. Cậu cho rằng Quý Sâm có liên quan với trò chơi, nhưng Quý Sâm lại có ảnh chụp của mình, chẳng lẽ hắn đã sớm nhận thức mình?!
*****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT