Editor: Lhanh | Beta: ppi

-

Tiểu Mỹ dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Chiến Thần nói: "Ngài, ngài vậy mà..."

Chiến Thần cau mày, cúi người xuống ôm Hứa Nặc đang ngủ say đi thẳng đến phòng ngủ.

Tiểu Mỹ vội vàng đi theo phía sau hắn, tìm mọi cách khởi động lại bộ não, đến khi Chiến Thần đặt Hứa Nặc trên giường xong rồi bước ra đóng cửa lại thì nó mới sắp xếp được ngôn ngữ:

"Đồ dê xồm! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Còn dám làm như vậy với chủ nhân, may mắn, may mắn tôi đã phát hiện ra. Thứ gì mà không biết xấu hổ!" Tiểu Mỹ đi đi lại lại, lo lắng nói, "Tôi biết ngay mà, ngài là một người đàn ông bề ngoài lịch lãm bên trong thì giở trò lưu manh, vậy mà dám bất lịch sự với chủ nhân. Đáng thương cho chủ nhân của tôi, số đã khổ, còn bị tên dê xồm làm bẩn! Trời ơi, chủ nhân không còn sạch sẽ..."

Chiến Thần nghe nó nói càng lúc càng quá đáng, nhịn không được lập tức chìa ra một ngón tay chọc vào cái đầu to của Tiểu Mỹ, dùng sức một chút làm con robot đang nói chuyện bị ấn vào tường không thể động đậy.

Tiểu Mỹ giận dữ hét lên: "Buông tôi ra! Ngay cả tôi mà ngài cũng không buông tha! Cầm thú!!!"

Chiến Thần lại thêm một chút sức lực nói: "Gần đây mày lại xem cái gì?"

Tiểu Mỹ bất ngờ, trả lời theo phản xạ mà trả lời: "«Vương gia tàn nhẫn và chàng trai xinh đẹp»."

"..." Chiến Thần nắm cổ nó ném vào phòng khách, nhẹ giọng nói: "Ít xem mấy thứ đó đi. Mày suy nghĩ đen tối gì tao không quan tâm, nhưng đừng có dạy hư Hứa Nặc."

"Chủ nhân cũng có xem!" Đột nhiên Tiểu Mỹ ngã thành một con chó gặm bùn, sau khi phản ứng lại, nó vỗ xuống sàn nhà giận dữ nói, "Tôi muốn nói cho chủ nhân là ngài lòng mang ý xấu với chủ nhân, nhân lúc chủ nhân ngủ làm những điều tồi tệ với cậu ấy!"

Chiến Thần dừng lại vài giây rồi mở miệng nói tiếp nói: "Gấu trúc nhỏ trên cổ đeo chuông với trên đầu có kẹp tóc bằng tre. Mày muốn cái nào?"

"... Đeo chuông!" Tiểu Mỹ đứng phắt dậy, hai mắt sáng lên. Nó ngửa đầu nhìn Chiến Thần nịnh nọt nói, "Cái kia, tôi có thể mua một con gấu trúc mặc áo ba lỗ được không? Ngài không biết gấu trúc mặc áo ba lỗ trông dễ thương như thế nào đâu..."

"Vậy Nặc Nặc..."

"Tôi sẽ không bao giờ nói cho chủ nhân biết!"

Chiến Thần hài lòng gật đầu: "Tốt lắm."

Tiểu Mỹ cười ngu ngốc hai tiếng rồi xoa xoa tay hỏi: "Vậy khi nào thì ngài á ~ Thứ hai tuần sau tôi phải tham gia buổi gặp gỡ người máy giúp việc. Tôi phải trở thành con robot xinh đẹp nhất nổi bật nhất một lần mới được!"

"Người máy cũng có tụ họp à, một đám đầu nặng chân nhẹ cơ thể nặng nề thì có cái gì để gặp mặt."

Tiểu Mỹ nhỏ giọng nói thầm: "Bọn tôi mới không có ngốc..."

Chiến Thần cũng lười cùng nó tranh cãi này nọ nữa, hắn lấy quang não ra lướt lướt quẹt quẹt vài cái.

Tiểu Mỹ bí mật nhón ngón chân lên, khi nhìn thấy Chiến Thần bỏ vào giỏ hàng bộ đồ gấu trúc đã thích từ lâu thì ngay lập tức nó mặt mày hớn hở tươi cười nói: "Cảm ơn, cảm ơn, ngài thật là người tốt!"

Chiến Thần nhướng mày đắc ý rồi ấn vào nút thanh toán.

[Thẻ ngân hàng của bạn đã bị đóng băng]

Chiến Thần: "?"

Hắn vẫn không bỏ cuộc tiếp tục ấn vài cái.

[Thẻ ngân hàng của bạn đã bị đóng băng]

[Thẻ ngân hàng của bạn đã bị đóng băng]

...

[Tài khoản của bạn bị nghi ngờ là bị đánh cắp và đã bị đóng băng]

"Chết tiệt!" Hắn ném quang não xuống đất, nghiến răng nói, "Tài khoản của tao bị trộm rồi, tên đáng chết nào đã lấy thẻ ngân hàng của tao... Hả?" Tự dưng nhớ ra điều gì đó, nét mặt Chiến Thần liền thay đổi, lẩm nhẩm:" Chẳng lẽ... Chúa phù hộ, nãy giờ chỉ là tiếng xì hơi thôi." Hắn đi tới nhặt quang não lên rồi bỏ vào túi, sau đó quay sang nói với Tiểu Mỹ: "Hôm nay không mua được."

"Cái gì?!" Tiểu Mỹ kêu lên, "Tại sao!"

"Không có tiền." Chiến Thần liếc mắt cảnh cáo, "Tao sẽ có tiền. Nhưng nếu mày dám nói cho Nặc Nặc thì gấu trúc nhỏ đừng mơ mà có!"

Tiểu Mỹ ngơ ngác nhìn hắn, sau khi phản ứng lại, nó cảm thấy vô cùng tủi thân nhưng không dám nói gì, chỉ còn cách khóc lóc chạy đi.

...

Lần này, Hứa Nặc ngủ rất ngon, không biết có phải là do tuyến thể được mát xa hay không mà cậu chưa từng được ngủ ngon như vậy, dù tối qua ngủ không đủ giấc thì hôm nay cũng ngủ bù lại được rồi.

Khi cậu mở mắt ra, mặt trời đã lặn về phía tây.

Gãi đầu, Hứa Nặc xoay người xuống giường, bước chân lảo đảo ra cửa.

Mùi thức ăn bay khắp phòng, cậu lần theo mùi đi vào phòng bếp.

Chiến Thần đang mặc tạp dề không vừa với cơ thể của hắn, cúi đầu cẩn thận nấu canh, vừa nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại: "A, Nặc Nặc, em dậy rồi."

"Ừ," Trên mặt Hứa Nặc còn có một vệt đỏ, cậu vô thức đưa tay lên gãi, chậm rãi nói: "Tôi vừa mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh lắm."

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu, Chiến Thần chỉ cảm thấy cả trái tim đều sắp tan thành một vũng nước, ngay cả giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều: "Đói bụng chưa?"

Hứa Nặc sờ sờ bụng, thành thật gật đầu.

Vẻ mặt của Chiến Thần càng hiền lành, yêu thương mà véo gương mặt của Hứa Nặc, nhỏ giọng nói: "Em ngồi đi, canh sắp xong rồi."

Hứa Nặc cau mày nắm lấy tay của Chiến Thần: "Anh nấu canh hả?"

"Đương nhiên." Chiến Thần nhướng mày, trong lòng không hề xấu hổ tẹo nào khi nói dối... Đương nhiên đây là cơm hộp chỉ cần hâm nóng một chút là ăn được... Đây chính là cơ hội tốt để tăng tình cảm mà, sao hắn có thể bỏ qua?

Hứa Nặc nhạc nhiên nói: "Không ngờ anh cũng biết nấu canh, ngửi thấy khá thơm... Thật là lợi hại."

Nhận được lời khen, Chiến Thần lập tức như được tiêm máu gà, hai mắt đều tỏa sáng lên, đắc ý lắc đầu: "Đương nhiên, thật ra tôi vẫn có rất nhiều nhiều ưu điểm. Em có thể tìm hiểu từ từ. Nhưng mà nếu có thể, tôi hi vọng có thể tìm hiểu nhanh hơn để chúng ta..."

"Thượng tướng," Hứa Nặc chỉ nồi canh nói, "Tắt nồi canh được rồi."

"À, được."

"Tôi đi ra ngoài ngồi trước," Trong mắt Hứa Nặc nhuốm đầy ý cười, "Tôi rất kì vọng vào tay nghề của anh."

Chiến Thần lấy ra một cái bát vô cùng xinh đẹp, cẩn thận rót đầy một bát canh thơm phức, hắn cởi tạp dề rồi hất lên vai, bắt chước điệu bộ của người phục vụ: "Thưa quý khách, canh em muốn tới rồi đây..."

Hứa Nặc mỉm cười đưa tay ra lấy, nhưng Chiến Thần lại tránh đi: "Cẩn thận nóng, tôi bê là được."

"Được rồi," Hứa Nặc rút tay về rồi cười nói, "Cảm giác được phục vụ thật sự rất thích."

Trong lòng Chiến Thần rung động không thôi, khóe miệng nhếch lên vui vẻ: "Tôi có thể chăm sóc em mãi mãi."

Nụ cười trên mặt Hứa Nặc dừng lại, cậu khẽ quay đầu đi: "Món canh này rất thơm, anh đã cho những gì vô đây vậy?"

"Nặc Nặc," Chiến Thần nắm lấy tay cậu nghiêm túc nói, "Những lời tôi nói đều là thật, hôm nay tôi rất vui, thật sự rất vui. Tôi có thể làm điều gì đó cho em, có lẽ không thể làm tốt lắm... Ý tôi là, nếu tôi làm tốt rồi vậy thì không thể tốt hơn."

Hứa Nặc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của hắn, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn: "Hả...? "

"Tôi đang theo đuổi em, ừm, chờ một chút, em không thể bởi vì tôi theo đuổi em mà đuổi tôi ra ngoài, tôi đã quen rồi." Song dù vậy Chiến Thần vẫn không yên tâm mà hỏi lại: "Em sẽ không đuổi tôi ra ngoài, đúng không?"

Nhìn thấy trong mắt của hắn tràn đầy sự khát vọng Hứa Nặc chỉ có thể khó khăn gật đầu.

"Vậy là tốt rồi, tôi nói tới đâu rồi nhỉ... Tôi đang theo đuổi em, tôi cho rằng chúng ta rất hợp nhau, em có thể không bao giờ tìm được một Alpha nào thích hợp hơn tôi đâu, độ phù hợp của chúng ta chắc chắn là rất cao, ấy ấy, sao em đỏ mặt rồi, tôi không phải nói cái kia đâu." Chiến Thần hít một hơi thật sâu, trong mắt cũng hiện lên ngọn lửa vui vẻ ấm áp: "Tôi không biết mình đang nói gì nữa, tôi chỉ muốn nói hết cho em, ừm, tôi thật sự rất vui, Nặc Nặc, tôi rất hạnh phúc."

- Hết chương 42 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play