Editor: Lhanh | Beta: ppi

-

Không biết là do hồi hộp hay là do không quen mà đêm nay cả hai người đều ngủ không ngon, dẫn đến ngày hôm sau khi hai cánh được mở ra cùng một lúc, bốn mắt thâm quầng nhìn nhau không nói nên lời.

"Em ngủ không ngon à?" Chiến Thần dù sao cũng là Alpha cho nên tinh thần vẫn minh mẫn. "Nếu em buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi, tôi đi mua đồ ăn sáng."

"Không được, bây giờ mà ngủ thì buổi chiều sẽ khó chịu." Hứa Nặc dừng lại một chút rồi hỏi: "Bao giờ anh đi làm?"

"Tôi không đi làm."

"Quân đội không có chuyện gì sao? Ấy, tôi không phải cố ý hỏi về chuyện của quân sự."

Chiến Thần mỉm cười: "Tôi đã xin một kỳ nghỉ rất dài. Bây giờ là thời kỳ hòa bình cho nên không có quân vụ gì để kể cho em."

"Được rồi." Hứa Nặc tiếc nuối nói: "Vậy anh sẽ ở trong nhà suốt cả ngày hả?"

"Đúng vậy, tôi sẽ ở nhà với em... Khoan đã, sao tôi thấy em có vẻ không vui nhỉ. Ý của em là gì, em không muốn tôi ở nhà?"

Hứa Nặc vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, không phải, tôi đâu có ý đó."

"Thế ý của em là gì?"

"Ý của tôi là, ừm, thượng tướng, chúng ta đừng lo lắng về những thứ này được không, tôi đói bụng rồi, đi ăn sáng đi có được không?"

Chiến Thần nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi mới gật đầu.

"Anh muốn ăn gì, tôi đi nói người làm cho anh."

Chiến Thần im lặng một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ về sự kiện trọng đại của quốc gia, một lúc sau mới nói thẳng: "Mì hải sản."

"Được." Hứa Nặc gật đầu cười, nói: "Tôi đi rửa mặt trước đã, anh chờ một chút."

"Ừ."

Những lời nghe như an ủi của Hứa Nặc cũng không làm cho Chiến Thần vui vẻ bao nhiêu, ngược lại hắn càng tức giận hơn. Bởi vì, hắn thấy Hứa Nặc thật sự rất tốt tính, không hề nóng nảy, nhưng mà hắn thì lại giống như một Omega rơi vào tình yêu cuồng nhiệt dính người. Trong khi đó Hứa Nặc thì lại giống một Alpha đang chiều chuộng và bao dung dỗ dành người yêu. Những điều này làm cho Alpha lạnh lùng và độc đoán như hắn cảm thấy thật xấu hổ!

Hắn cau mày, giả vờ vô tình đi ngang qua bồn rửa mặt, xong rồi lén lút liếc nhìn trong gương, sau khi phát hiện vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Nhưng sau đó, hắn mới nhớ ra mình muốn dỗ Hứa Nặc về nhà, hình tượng cao lạnh này hẳn là không thể duy trì được, có lẽ hắn phải học giống với dáng vẻ ngốc nghếch nịnh nọt của Chiến Việt với Tiểu Mỹ, lúc này trong lòng của hắn cảm thấy cực kì rối rắm.

Hứa Nặc rửa sạch bọt nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn Chiến Thần từ trong gương, phát hiện người phía sau mang vẻ mặt chua xót đi chung quanh, không khỏi hỏi: "Thượng tướng, anh làm cái gì vậy?"

Chiến Thần: "... Tôi chỉ đang xem lại kỹ thuật xoa bóp."

"A." Hứa Nặc bất giác đưa tay ra sau sờ gáy của mình, mím môi nói, "Vậy anh xem lại trước, tôi đi nấu cơm. "

"Được. "

"Anh đến rửa mặt đi." Sau đó, cậu bước ra khỏi phòng tắm nhỏ như đang chạy trốn.

Chiến Thần nhìn bóng lưng của cậu, hừ một tiếng.

Xấu hổ kìa ͠͠

Trong mắt của hắn mang theo ý cười, rồi hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông trong gương với một nụ cười có chút ngu ngốc còn hiện chút bỉ ổi trên mặt.

"..."

Hứa Nặc nấu xong mì hải sản xong, chờ một lúc lâu vẫn không thấy Chiến Thần đi ra, vì vậy cậu cất to giọng hỏi: "Thượng tướng, anh có sao không, tôi đã làm xong mì hải sản rồi".

Không có ai trả lời cậu.

Trong lòng Hứa Nặc đột nhiên lo lắng, những từ như "vết thương cũ tái phát", "thượng tướng trẻ bị xuất huyết não do mệt mỏi vì công việc" đột nhiên hiện lên trong đầu, cậu hốt hoảng đứng dậy, vội vàng bước nhanh vào phòng tắm.

"Thượng tướng, anh có sao không... Trời ạ, anh làm gì vậy, bỏ xuống ngay, đó là sữa rửa mặt của tôi, không phải kem đánh răng! Sao mặt đất trơn như vậy? Anh, anh làm đổ tinh dầu của tôi..."

Chiến Thần: "..."

Nửa giờ sau.

Chiến Thần vùi mặt ăn mì trong bát, khoang miệng ngập tràn hương vị độc đáo của hải sản. Hứa Nặc nấu ăn rất ngon, bát mì này cậu nấu nên đương nhiên cũng cực kỳ ngon.

Mặc dù là vậy, hắn vẫn cảm thấy trong miệng mình có một mùi lạ không tả được... Đúng vậy, tất cả do chai sữa rửa mặt chết tiệt đó!

Hứa Nặc uống đến ngụm canh cuối cùng trong bát rồi ngẩng đầu nhìn Chiến Thần một cái, do dự cả buổi mới nói: "Thượng tướng, anh biết đấy, tôi là Omega nên có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, hay là nói có rất nhiều thứ có lẽ anh chưa từng sử dụng qua..."

Chiến Thần ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào cậu.

Hứa Nặc hít một hơi thật sâu, bày tỏ mong muốn của mình một cách khéo léo nhất có thể: "Vậy nên, anh đừng có dùng bừa đồ của tôi được không?"

Chiến Thần chỉ nhìn cậu mà không lên tiếng.

Hứa Nặc bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được, một lúc thật lâu sau, cho đến suýt chút nữa cậu tưởng rằng Chiến Thần tức giận rồi, định giải thích gì đó thì Chiến Thần mở miệng.

Hắn cụp mắt xuống rồi trầm giọng nói: "Được, tôi sẽ không động vào nữa."

Nếu cẩn thận nghe thì sẽ phát hiện trong giọng nói còn có chút tủi thân.

Hứa Nặc mở miệng định nói gì thì trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.

Lúc này, bầu không khí có chút nặng nề.

Chiến Thần im lặng ăn hết mì trong bát, cuối cùng dường như muốn liếm luôn cả đáy bát rồi mới đứng dậy nói: "Tiểu Mỹ đâu, sao còn không tới rửa bát."

"Tiểu Mỹ đang nâng cấp hệ thống, còn phải đợi một chút. À phải rồi, nó nhờ tôi nói với anh, đừng quên con gấu trúc nhỏ của nó... Trong lúc tôi không ở đây, hai người đã làm gì mà tôi không biết vậy?"

Chiến Thần thành thật lắc đầu: "Không phải, là nó đang nằm mơ, rác hệ thống quá nhiều, là thời gian phải dọn sạch. "

Hứa Nặc nghi ngờ nhìn hắn, cuối cùng gật đầu nói: "Thôi vậy, nếu nó đang nâng cấp vậy để tôi rửa chén đi." Nói xong, cậu nhìn vào cái bát sáng bóng loáng của Chiến Thần, bỗng khựng lại.

"Không cần, để tôi rửa cho." Chiến Thần bưng hai cái bát đi vào phòng bếp, giọng điệu không thể nghi ngờ ra lệnh: "Em ra ghế sô pha ngồi, chuẩn bị trước đi, tôi sẽ xoa bóp tuyến thể cho em."

"Được... "

Chiến Thần rửa bát đĩa rất nhanh, không đến một phút đồng hồ đã dọn dẹp sạch sẽ, sau khi thu dọn bàn ăn xong, hắn lau tay rồi bước vào phòng khách.

Hứa Nặc di chuyển một cái ghế nhỏ sau đó ngồi xuống sô pha ở phía trước: "Anh lại đây."

Chiến Thần: "... Em chắc chắn muốn tư thế này? Em có thể nằm trên đùi của tôi, như thế này dễ dàng hơn nhiều."

Hứa Nặc suy nghĩ một chút, cảm thấy tư thế này không tiện thật, đành gật đầu đồng ý đề nghị của Chiến Thần.

Vì vậy, Chiến Thần vui sướng nhìn hứa Nặc cứng ngắc dựa vào trên đùi của hắn.

Hắn đưa tay xoa xoa gáy của Hứa Nặc, cảm thấy được người trên đùi không nhịn được run lên thì thấp giọng cười nói: "Thoải mái đi, Nặc Nặc, em không cần phải làm như sắp lâm trận đến vậy."

Hứa Nặc đỏ mặt, thẹn quá thành giận trừng mắt với hắn một cái, dứt khoát nhắm chặt mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Khóe môi của hắn câu lên, mắt nhìn chằm chằm làn da trắng nõn trên cổ, hít hít vài cái.

Mùi hương thật mát mẻ.

Hắn xoa xoa hai tay, cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng rồi đặt tay lên cổ của Hứa Nặc, dựa theo trí nhớ mà xoa nhẹ huyệt đạo đã được giáo sư hướng dẫn.

Bàn tay của Chiến Thần không hề tinh xảo, tập võ lâu ngày làm trên đầu ngón tay có một lớp chai sần mỏng, nhưng không làm cho người ta cảm thấy thô ráp, ngược lại xoa lên da rất thoải mái.

Hứa Nặc cảm thấy tuyến thể cứng ngắc của mình mấy ngày nay dần dần dịu lại, thậm chí còn bắt đầu từ từ nóng lên, máu bị tắc nghẽn cũng bắt đầu lưu thông, giống như tảng băng bị đè nén lâu ngày bị vỡ ra vậy, khiến cậu không nhịn được, thoải mái "Ư" một tiếng.

Cậu không kêu ra âm thanh còn tốt. Lúc đầu, Chiến Thần trong lòng tràn đầy vui sướng nghe được âm thanh giống như một tiếng rên rỉ lúc động tình. Làm tay hắn dừng lại một chút, bộ phận nào đó bắt đầu bắt đầu không được bình tĩnh, nhưng mà khuôn mặt của Hứa Nặc lại đang đối diện với phần hông của hắn, chỉ có thể cố gắng hết sức nhẫn nhịn xuống dưới, hắn lặng lẽ di chuyển chân một chút.

Hứa Nặc khép mắt lại nên không để ý động tác nhỏ của hắn, cậu chưa từng biết xoa bóp tuyến lại thoải mái như vậy, vì thế hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phun thẳng vào bụng dưới của Chiến Thần.

Chiến Thần: "..."

Hắn lại hơi khép chân vào xíu.

Làn da dưới tay của hắn đã bắt đầu ửng hồng nhẹ, mùi tươi mát trong không khí dường như đậm đặc hơn.

Chiến Thần không cản được dòng mồ hôi chảy ra nhễ nhại, hắn không những phải để ý đến động tác của mình mà còn phải cố gắng hết sức để khống chế ham muốn, rồi lại nghĩ đến cảnh được 'ăn' cậu, tựu chung lại là vừa đau vừa sướng.

"Hứa Nặc, em cảm thấy thế nào?"

Hứa Nặc không nói chuyện.

Chiến Thần hơi nghiêng người mới nhận ra Hứa Nặc đã ngủ say, lông mi dài cong vút, hơi thở đều đều mà vững vàng.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cúi đầu đặt lên sau gáy Hứa Nặc một nụ hôn nhẹ.

"Ầm..."

Đột nhiên âm thanh vang lên làm Chiến Thần giật mình ngồi thẳng, ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt sợ hãi của Tiểu Mỹ.

- Hết chương 41 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play