Mặt Hứa Nặc đỏ bừng lên, cậu ngượng ngùng quay đầu đi, thấp giọng nói: "Anh, anh vui là được..."
Chiến Thần nhìn vành tai ửng hồng của Hứa Nặc, nhận ra cậu chẳng những không phản bác lại mình mà trái lại còn thẹn thùng như thế. Phát hiện này khiến hắn cảm thấy cõi lòng ngập tràn vui sướng đến độ bông cúc nhỏ muốn nở bung khắp nơi, hắn phấn khích chạm tay lên mu bàn tay của Hứa Nặc.
"Này... Đủ rồi đó, đừng nhìn tôi như vậy, trông có khác nào con cún Pug không chứ." Hứa Nặc rút tay về, rồi len lén xoa lên mu bàn tay ửng đỏ của mình, xong lại gãi gãi lòng bàn tay. "Tôi muốn ăn cơm."
"Được thôi. À đúng rồi, còn một việc nữa."
"Hả?"
Đột nhiên Chiến Thần cảm thấy có hơi xấu hổ, hắn vội cúi đầu hắng giọng hòng che đi sự ngại ngùng và sốt sắng của bản thân: "Thẻ ngân hàng của tôi là do em đóng băng lại hả?"
"Vâng." Hứa Nặc khựng lại giây lát rồi giải thích: "Chẳng phải anh bảo tôi quản lý tài sản giúp anh sao? Tôi thấy có chính sách mới từ ngân hàng là anh có thể nhận được lãi suất cao hơn bằng cách cho vay hết tiền. Chắc là anh không biết, bây giờ chỉ cần anh gửi tiết kiệm tiền, tiền lời hàng tháng cũng tầm... "
"Từ từ đã, phải đóng băng mất bao lâu vậy?"
"Một năm."
Vừa nghe thấy thời gian lâu như vậy, Chiến Thần lập tức đứng ngồi không yên: "Vậy, ngày thường tôi..."
Thấy hắn nóng ruột, Hứa Nặc khẽ mỉm cười, dùng điệu bộ quan tâm mà móc trong túi ra năm đồng vàng: "Đây là 5000 tinh tệ, đủ để anh xài một tháng, anh ăn anh ở chỗ tôi cả rồi, không có gì cần dùng gấp nên tôi tính toán dùm anh hết cả rồi... Khoan đã." Cậu lại lấy hai đồng vàng từ tay Chiến Thần về, "Tôi sẽ khấu trừ tiền ăn ở trước nhé."
Chiến Thần cúi đầu nhìn ba đồng vàng nằm lẻ loi trong tay mình, rồi lại nghĩ về hình dáng của cái máy trị giá 2999 đồng mà Tiểu Mỹ tơ tưởng, sắc mặt nứt toác.
"Nặc Nặc à, nhiêu đây không đủ đâu."
"Không đủ hả?" Hứa Nặc mở to mắt nhìn hắn, "Tôi và Tiểu Mỹ cộng lại mỗi tháng dùng chỉ hơn hai ngàn tinh tệ thôi, sao lại không đủ được?"
Chiến Thần hơi chột dạ mà gãi mũi: "Em biết không, giá hàng hiện nay tăng khá cao đó, đến xì gà cũng mắc nữa."
"Anh còn hút hàng cổ như xì gà luôn à?"
"Thì bởi vì là hàng cổ nên mới đắt đó." Chiến Thần bất giác ngồi thẳng lưng, cố gắng vớt vát lại chút xíu tự tin: "Omega như mấy em không hiểu đâu, đối với Alpha mà nói, xì gà không chỉ để hút mà quá trình cắt xì gà mới là tuyệt vời, em từng chút từng chút một..."
"Dừng chút đã." Hứa Nặc nhanh chóng bắt được trọng điểm từ lời hắn nói, "Anh mua xì gà về chỉ để cắt chơi thôi à?"
Chiến Thần gật đầu.
"Tốt." Hứa Nặc cũng gật đầu, cậu cười nói: "Anh còn đam mê nhỏ nhoi nào nữa không?"
"Chơi dạ minh châu có tính không?" Chiến Thần khoa tay múa chân, "Kiểu như là nắm hai viên dạ minh châu to đùng bằng nắm tay trong tay rồi đảo tới đảo lui ấy, có thể dùng để rèn luyện tính linh hoạt cho ngón tay."
"Ừm, vậy còn nữa không?"
"Còn nữa chứ, tôi còn thích sưu tầm da cá sấu." Chiến Thần hào hứng nói: "Em không thể hình dung được âm thanh chúng nó cọ xát với nhau đỉnh đến mức nào đâu, tôi cực thích, em có muốn nghe không? Tôi xách hai mảng lại đây..."
"Tôi không muốn nghe." Hứa Nặc giơ tay vỗ vai Chiến Thần, "Sau này tiền sinh hoạt phí hàng tháng sẽ là 3000, trong nhà có nhiều giấy vụn xài rồi lắm, anh muốn cuốn chơi thế nào cũng được, bóng cao su của Tiểu Mỹ cũng có kích cỡ lớn vừa hợp, nó không chơi nữa nên cho anh đem đi luyện ngón tay đó, còn về âm thanh... Tôi nghe tiếng kia là ê răng, anh ôm hai miếng da đó né xa tôi chút."
Chiến Thần: "..."
"Đúng rồi, nhắc tới Tiểu Mỹ mới nhớ, Tiểu Mỹ đâu rồi, đáng ra nó đã nâng cấp xong rồi chứ nhỉ."
"Ừa." Chiến Thần còn chưa hồi phục lại từ cú sốc đau đớn vì bị tước đoạt hết toàn bộ thú vui của mình, chỉ nói trong trầm tư: "Nó khóc nên bị tôi ném vào bồn tắm rồi."
"Khóc sao? Để tôi đi xem."
Chiến Thần giữ chặt lấy cánh tay của Hứa Nặc: "Em ăn cơm đi, tôi đi coi là được rồi." Đang nói thì quang não của hắn chợt sáng lên, Chiến Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó hắn gật đầu với Hứa Nặc rồi vội vàng đi vào nhà tắm.
"A lô."
"Thượng tướng." Trình Uy đè thấp giọng đáp lời từ đầu quang não bên kia, "Người tên Liễu Liên Thiên này chắc chắn không đơn giản, chúng tôi không bắt được hắn nhưng có phát hiện được vài món đồ có ích trong nhà hắn ta."
Chiến Thần híp mắt, trầm giọng nói: "Được, ngày mai tôi sẽ về quân bộ một chuyến, chuyện này đừng để cho Hứa Nặc biết, em ấy chỉ cần yên tâm trị bệnh là được."
"À đúng rồi thượng tướng, hai ngày trước nhà họ Lưu lại tặng quà đến đây, trên danh nghĩa thì bảo là mang vài món đặc sản đến cho thượng tướng, vậy vẫn theo lệ cũ là trả về ư?"
"... Không." Chiến Thần hắng giọng nói: "Để lại đi, dạo này tôi... hơi nghèo một chút."
Trình Uy ở đầu bên kia: "... Ô kê." Y nói trong cảm thông, "Tôi hiểu mà, Alpha chìm đắm trong tình yêu lúc nào cũng muốn mua cho Omega nhiều nhiều thứ tốt mà, thiếu kinh phí cũng dễ hiểu."
Y không nói thì không sao, vừa nói ra thì Chiến Thần lại càng chột dạ, hắn lén tính toán trong lòng, rồi lại nhận ra đúng là mình chưa mua cho Hứa Nặc bất kỳ thứ nào cả, mà trái lại còn ăn của cậu uống của cậu, trình độ mặt dày này quả là đáng đứng trong top mười Alpha vô lại.
Nhận ra điều này khiến cho Chiến Thần cực kỳ không vui, thậm chí còn biến thành thẹn quá hóa giận, hắn bật lại Trình Uy một cách hằn học: "Cái lý luận chó má gì thế, thảo nào đến giờ cậu vẫn còn độc thân! Tạm biệt, sống một mình đi!" Nói xong còn thẳng thừng bấm kết thúc trò chuyện luôn.
Trình Uy: "???"
Hít vào một hơi thật chậm, Chiến Thần nới lỏng cổ áo thì chợt cảm thấy có gì đó sai sai, hắn vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi chuông đồng to tướng.
Tiểu Mỹ sụt sịt: "Tôi nghe thấy hết rồi."
"..."
"Nếu ngài mà không mua gấu trúc nhỏ cho tôi ý, tôi sẽ nói ra hết cho ngài xem." Tiểu Mỹ thoáng ngừng lại rồi nhỏ giọng nói: "Tôi nói ra thiệt đó."
Chiến Thần: "..." Hắn xách Tiểu Mỹ lên cái một, cắn răng nói: "Mua cho mày đây! Tao đi mua liền đây!"
...
Thế là Chiến Thần cứ sống trong nhà Hứa Nặc như vậy ngày qua ngày, tuy mất đi một vài sở thích nhỏ xíu mê người kia nhưng thu hoạch cũng được kha khá... Mỗi ngày có thể nhìn thấy mặt của Hứa Nặc, Chiến Thần cảm thấy mình có thể ăn nhiều hơn một chén cơm, à không, hai chén.
Nhưng mà sau một thời gian, hắn dần nhận ra bản thân hắn không còn thỏa mãn với việc hưởng thụ bằng thị giác nữa, hắn càng muốn được động chạm tay chân hơn, nhưng sau hai tuần, tất cả những gì hắn có thể làm là chạm vào ngoại trừ đôi tay nhỏ kia để lau chút dầu ít ỏi trong khi xoa bóp tuyến thể mỗi ngày thì còn lại đều giống như uống thuốc độc để giải khát vậy, chẳng có tác dụng gì ngoài việc khơi dậy ham muốn mạnh mẽ hơn.
Có điều bước lùi nhỏ này làm sao có thể hạ gục được vị tướng anh dũng vô địch bất khả chiến bại của chúng ta, sau khi đọc cuốn 《Một trăm phương pháp khiến cho Omega gần gũi với bạn》, hắn dứt khoát quyết định áp dụng một trăm cách tiếp cận kia.
"Xem phim ma?" Hứa Nặc ngẩn người, "Ở nhà ư?"
"Đúng vậy." Chiến Thần gật đầu rồi lôi từ trong túi ra một chiếc CD giả lập, nghiêm túc giới thiệu: "Đây là bản phát hành mới nhất, nghe nói không tệ." Cũng vô cùng đáng sợ, nghe đồn có thể dọa khóc đến 80% Omega lận đó!
Hứa Nặc suy tư một chốc rồi gật đầu: "Được đó, vậy xem vào ban đêm sao?"
"Đương nhiên là vào ban đêm rồi." Chiến Thần nói mà không cần nghĩ: "Như vậy mới ghê chứ... À, ý tôi là có cảm giác ấy."
"Anh còn muốn hù tôi." Hứa Nặc cưới nói: "Tôi không hay xem phim ma lắm, nếu có lỡ hét thì anh đừng chê ồn nhé."
Chiến Thần ước gì cậu sẽ sợ đến mức hét toáng lên rồi lao vào vòng tay của hắn, vậy nên vội nói: "Chắc chắn không chê đâu, em thế nào tôi cũng thích hết."
"Miệng lưỡi anh ngày càng dẻo nha." Hứa Nặc nhìn giờ, "Còn chừng hai ba tiếng nữa mới tới tối, anh có bận gì thì đi đi."
"Ừa được." Chiến Thần gật đầu, sau đó xoay người đi vào ổ của Tiểu Mỹ... Nếu muốn tạo ra một thế giới riêng đẹp đẽ ngọt ngào cho hai người bọn họ thì trước tiên phải dẹp bỏ mọi chướng ngại vật... Đặc biệt là con robot chỉ biết kêu gào thảm thiết này!
- Hết chương 43 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT