“Không, tôi đưa nó tới… Em cũng biết mà, Chiến Việt còn nhỏ, nó vì nhớ em mà khóc mấy ngày rồi, tôi thật sự không yên tâm giao nó cho người khác.”
Hứa Nặc: “…”
Cậu có chút bất đắc dĩ mà đỡ trán thở dài, cái cớ này cũng quá sứt sẹo rồi đi, dù Chiến Việt còn nhỏ nhưng cũng là Alpha, sức chiến đấu không thể kém hơn mình được. Nhưng khi cậu nhớ tới vẻ mặt ủ rũ mà ôm chặt lấy mình của Chiến Việt thì lại mềm lòng.
Hứa Nặc: “Khi nào tới?”
Chiến Thần cong cong khóe môi, trên mặt tươi cười đầy đắc ý mà trả lời: “Giữa trưa mai.”
Giữa trưa? Đây rõ ràng là muốn cọ cơm mà?
Hứa Nặc cũng không trực tiếp vạch trần tâm tư nhỏ của hắn, suy nghĩ một chút cũng đồng ý: “Cũng được, muốn ăn cơm thì tự mình mua đồ ăn.”
“Được, bột mì gì đó có đủ không? Tôi muốn ăn bánh kem.”
Chiến Thần dừng một chút, vươn tay sửa lại hai chữ: “Chiến Việt muốn ăn bánh kem.”
“Đủ rồi.”
“Ừm, ngủ đi, ngủ ngon.”
Hứa Nặc không trả lời lại, cậu ném quang não sang một bên, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.
Rõ ràng không muốn có bất kì quan hệ nào với Chiến Thần nữa nhưng người tính không bằng trời tính.
Tiểu Mỹ nhìn ra Hứa Nặc đột nhiên trầm ngâm, cẩn thận dịch đến bên chân cậu: “Chủ nhân, sao vậy?”
“Không sao.” Hứa Nặc chậm rãi thở ra một hơi, cười nói với Tiểu Mỹ: “Ngày mai Chiến Việt tới, sáng mai chúng ta phải chuẩn bị sữa, trứng cùng với bột mì.”
Tiểu Mỹ tức khắc mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ như sắp gặp kẻ thù đến nơi: “Chiến Thần tới sao?!”
“Hắn muốn đưa Việt Việt tới.” Hứa Nặc ánh mắt lóe lên, thấp giọng cười nói: “Nhưng tao không có ý để hắn ở lại đây ăn cơm.”
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng thở ra, vì muốn lấy lòng Hứa Nặc mà cọ cọ đùi cậu: “Tiểu Mỹ sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt!”
“Được, mày bảo vệ tao…Ai da, đừng cọ nữa, ngứa, ha ha… Được rồi, mau ngủ đi.”
Đèn ở đầu giường bị tắt đi, trong đêm tối loáng thoáng thấy được bóng của một người một máy tựa vào nhau.
…
Chiến Thần dậy thật sớm, ở trong phòng tắm sửa soạn nửa ngày, cuối cùng mặt mày lạnh băng mà đi vào phòng thử đồ.
Mở cửa tủ quần áo ra, lọt vào tầm mắt là từng hàng tây trang cùng quân trang. Hắn duỗi tay lật xem, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện bản thân chỉ có chừng đó quần áo, quần áo hưu nhàn gì đó một bộ cũng không có.
Chẳng lẽ lại mặc quần áo như này đi gặp Hứa Nặc, có quá nghiêm túc không nhỉ?
Chiến Thần nhíu mi, lâm vào trầm tư.
Một giờ sau, thượng tướng của chúng ta mở cửa phòng, một chân vừa bước ra ngoài, đồng thời Chiến Việt ở phòng cách vách cũng mở cửa ra.
Hai cái mặt lạnh tanh y hệt nhau đồng thời quay qua liếc một cái rồi không hẹn mà cùng quay đầu đi.
Nội tâm Chiến Thần: Thằng nhóc Chiến Việt này, vậy mà lại mặc lễ phục… Rõ là phiền, nhưng lại không thể vứt nó đi, thật muốn đánh người.
Nội tâm Chiến Việt: Chiến Thần thật không biết xấu hổ, mặc bộ quân phục kia chắc chắn là cố ý, phiền phức ghê, đúng là đồ của nợ!
Bạch Tuệ sớm đã ngồi vào bàn ăn, vừa ngẩng đầu liền thấy hai bóng người như đang phát sáng, đôi mắt không khỏi sáng lên:
“Trang trọng như vậy sao?”
Bà nhịn không được duỗi tay sờ sờ huân chương trên quần áo của Chiến Thần, cười nói: “Bộ quần áo này mẹ vẫn còn ấn tượng, hôm con mặc nó đi diễu binh* của quân bộ đã làm điên đảo không ít Omega lúc ấy.”
Chiến Thần hừ một tiếng: “Bộ quần áo này chỉ được cái mã bên ngoài, lúc chiến đấu thì chẳng có tí tác dụng nào… Được mỗi cái đẹp mà thôi.” Nói xong hắn còn đắc ý liếc Chiến Việt một cái.
Chiến Việt nhấp môi, nắm nơ bướm trên cổ áo mình chạy đến chỗ Bạch Tuệ: “Mẹ ơi, con thấy cái nơ bướm này hình như bị lệch rồi, mẹ nhìn giúp con với.”
“Được.” Bạch Tuệ duỗi tay giúp Chiến Việt sửa lại mấy chỗ lộn xộn một chút, cuối cùng cười xoa đầu: “Việt Việt nhà chúng ta thật là đẹp trai, lớn lên chắc chắn sẽ làm cả hàng dài Omega mê mệt.”
“Vâng.” Khuôn mặt nhỏ của Chiến Việt lộ ra ý cười dè dặt, mắt liếc nhìn Chiến Thần, sau đó ngẩng cao đầu quay về chỗ ngồi.
Bạch Tuệ vờ như không thấy những cạnh tranh ngầm giữa hai anh em, cười nói: “Nhanh lại ăn cơm đi, chẳng lẽ lát nữa không muốn đi tìm Nặc Nặc sao?”
Lời này có tác dụng hơn bất kỳ thứ gì khác, hai người lập tức cúi đầu, không nói một tiếng nào mà bắt đầu ăn sáng.
Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa sáng, Chiến Thần đứng lên, nói với Bạch Tuệ: “Giữa trưa bọn con sẽ không về ăn cơm.”
Bạch Tuệ cũng mừng rỡ vì bọn họ có thể ở lại chỗ Hứa Nặc, liên tục gật đầu: “Được được, chơi lâu một chút, buổi tối ở lại cũng không sao.”
Đề nghị của bà làm Chiến Thần do dự một hai giây, cuối cùng gian nan mà lắc đầu: “Không, lần đầu tiên đến thăm… Không cần phiền toái người ta như vậy.”
“Cũng đúng.” Bạch Tuệ gật gật đầu: “Vậy mấy đứa tự nhìn mà làm, Việt Việt, giúp đỡ anh con một chút.”
Chiến Việt nhấp miệng, ghét bỏ liếc Chiến Thần một cái, không tình nguyện mà gật đầu: “Vâng ạ”
Chiến Thần mà theo đuổi vợ không thành công, anh Hứa Nặc cũng không trở về, chút này đạo lý này nó vẫn hiểu được.
Chiến Thần không nói gì nữa, duỗi tay vác Chiến Việt lên: “Tụi con đi đây.”
“Bỏ em xuống, Chiến Thần! Tên khốn nạn này…Tạm biệt mẹ!”
Chiến Thần dùng tư thế y hệt Tiểu Mỹ lúc trước ném Chiến Việt vào ghế sau, “sầm” một tiếng đóng cửa xe lại. Chiến Việt nhanh chóng xoay người ngồi thẳng lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, mang khuôn mặt lùng mà sửa sang lại cái nơ bướm.
Chiến Thần ngồi ở ghế điều khiển, một bên duỗi tay khởi động xe, một bên từ kính chiếu hậu liếc nhìn Chiến Việt, cảnh cáo nói: “Đợi lát nữa tới chỗ Nặc Nặc mày nhớ thành thật chút, đừng cứ quấn lấy em ấy biết chưa?”
Chiến Việt nghẹn ngào nói: “Nhưng nếu anh Hứa Nặc muốn em ở bên cạnh anh ấy thì em cũng đâu làm gì được.”
“Nghe đây nhóc, nếu mày không ngoan, về sau anh sẽ không mang mày qua đấy nữa.”
“Em có tài xế!”
“Tài xế nghe anh.”
“Em có chân, về sau em tự mình đi!”
“Được, mày cứ ngáng đường anh mày đi, nếu sau này Hứa Nặc tìm được người mới…”
Bản thân Chiến Thần cũng không muốn chấp nhận giả thiết này, hắn đập mạnh vào tay lái, thấp giọng nói: “Nhóc còn có thể đi tìm em ấy sao?”
“…” Chiến Việt không nói.
Trong xe nhất thời chìm vào yên tĩnh.
Qua hơn nửa ngày, Chiến Việt cúi đầu, thanh âm rầu rĩ từ ghế sau truyền đến:
“Em biết rồi… Anh phải cố lên, cố gắng mang anh Nặc Nặc về nhà, em, em rất muốn anh ấy.”
Hiếm khi nghe được giọng nói mềm yếu của em trai, trong lòng Chiến Thần bỗng dưng mềm nhũn, thần sắc hòa hoãn hơn nhiều, thấp giọng cười nói: “Đã biết, nhóc con.”
Chiến Việt xoay đầu qua một bên, xuyên qua cửa sổ mà nhìn phong cảnh bên ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói: “Phiền chết đi được… Tạo cơ hội cho anh rồi đấy, đừng có mà theo đuổi không được người ta.”
Chiến Thần nhướng mày, không nói chuyện.
Xe huyền phù chạy như bay trên đường, trên xe chở hai người không hẹn mà cùng nhìn xuống phía dưới với gương mặt tràn ngập mong chờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT