Tiểu Mỹ lạch bạch lăn sang bên kia xe, đập đùng đùng vào cửa xe.
Chiến Thần vội đánh tay lái, cuối cùng dừng lại ven đường một cách vững vàng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào quang não đang sáng… Có trời mới biết lúc thi tốt nghiệp trường quân đội hắn cũng không khẩn trương đến vậy!
Hầu kết giật giật, hắn duỗi tay nhấn vào phím kết nối.
“Alô…”
“Xin chào, tôi là Hứa Nặc, chủ nhân của Tiểu Mỹ”. Hứa Nặc thấy người kia rốt cuộc cũng nhận điện thoại, trong lòng thoáng nhẹ nhõm thở ra, tốc độ nói cũng nhanh hơn:
“Tiểu Mỹ xảy ra vấn đề gì sao? Mong ngài trả nó lại cho tôi, nó rất quan trọng đối với tôi, là người nhà duy nhất của tôi, chỉ cần ngài đồng ý trả lại nó cho tôi, tôi có thể chi trả khoản phí tương ứng.”
Chiến Thần nhíu mi, mấy từ “người nhà duy nhất” kia thực sự chói tai, hắn lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Tiểu Mỹ một cái, thấy nó sợ hãi rụt đầu lại mới xoay người, thấp giọng nói:
“Nó không phải người nhà duy nhất của em, em còn có tôi… chúng tôi, Nặc Nặc.”
Gương mặt cậu lập tức trở nên lạnh lùng, cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa với Chiến Thần, lời ít ý nhiều mà nói: “Xin anh trả lại Tiểu Mỹ cho tôi.”
Chiến Thần nắm chặt tay lái, cổ họng trở nên đắng chát: “Tiểu Mỹ vốn là của tôi.” Ngay cả em vốn dĩ cũng là của tôi.
“Thượng tướng, tôi nghĩ luật sư đã nói rõ với ngài rồi, tôi mang Tiểu Mỹ đi, hiện tại nó thuộc về tôi”.
Hứa Nặc dừng một chút, cười lạnh một tiếng: “Nếu ngài khăng khăng mang nó đi, tôi có thể gửi đơn đến quân bộ để đấu tranh cho quyền lợi vốn có của mình”.
“Em đừng nói chuyện với tôi như vậy”. Chiến Thần rũ đầu, vẻ mặt tựa như một con chó nhỏ bị vứt bỏ, hắn cố chấp lặp đi lặp lại: “Nặc Nặc sẽ không nói chuyện với tôi như vậy, em ấy…”
Hứa Nặc mở miệng đánh gãy lời hắn: “Đúng vậy, Hứa Nặc trong mắt anh chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lúc nào cũng thuận theo các loại yêu cầu của anh, chịu đựng lời nói ác độc của anh.”
“Tôi không có ý này!” Chiến Thần chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hắn nghe Hứa Nặc tự giày xéo bản thân mình như vậy thì gấp đến độ cả người đổ mồ hôi, nhưng hoàn toàn không biết nên phản bác như thế nào.
Trong lòng Hứa Nặc cũng thấy khó chịu, cậu hít thở sâu, thấp giọng nói: “Trả Tiểu Mỹ lại cho tôi.”
“Được…” Chiến Thần nhắm mắt lại, “Nhà em ở đâu, tôi đưa nó về.”
“Tiểu Mỹ biết.”
“Được.”
Tắt máy rồi Hứa Nặc mới phát hiện cả người vô lực, mệt mỏi tựa như vừa mới đi đánh một trận lớn. Cậu kéo thân thể ngồi xuống sô pha, đưa tay lên che trán.
Không biết đã ngồi bao lâu, quang não Hứa Nặc sáng lên.
“Tôi ở dưới lầu, em xuống đây đi.”
“Được.”
Hứa Nặc cầm chìa khóa xuống lầu, xa xa đã thấy một chiếc xe huyền phù quen thuộc.
Cửa xe đột nhiên mở ra, Chiến Thần ôm Tiểu Mỹ đang co thành một đống đi xuống, bóng đêm che khuất đi gương mặt hắn khiến người khác mơ hồ không thấy rõ.
Tiểu Mỹ đã sớm nhìn thấy Hứa Nặc, nhưng lại không dám lên tiếng bởi dâm uy của Chiến Thần... Phải biết rằng, tay hắn vẫn còn đang đặt trên cái công tắc của nó đấy…
Cho đến khi khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cuối cùng chỉ còn không tới 1 mét.
Chiến Thần không nói một lời, chỉ có đôi mắt đen là nhìn chằm chằm Hứa Nặc.
Ánh mắt của hắn làm Hứa Nặc có chút sợ hãi, như một con thỏ nhỏ yếu ớt gặp phải chó săn hung mãnh, toàn thân theo phản xạ mà nổi da gà. Cậu xoa xoa cánh tay mình, bởi vì không muốn đối mặt với Chiến Thần nên chỉ đành rũ mắt nhìn về phía Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ, sao lại chạy lung tung như vậy.”
Chỉ là tay Chiến Thần vẫn đang ôm chặt lấy Tiểu Mỹ, không hề có dấu hiệu buông lỏng.
“… Thượng tướng?”
Đối diện với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa đề phòng của Hứa Nặc, Chiến Thần bất đắc dĩ buông lỏng tay: “Cho em.”
Tiểu Mỹ được đặc xá, vội vàng ngã vào lòng Hứa Nặc, đầu cũng không muốn ngẩng lên.
Cảm giác ẩm ướt lan tràn khắp lồng ngực, Hứa Nặc nhịn không được mỉm cười.
Dưới ánh trăng, nụ cười thoáng qua của cậu đặc biệt xinh đẹp.
Chiến Thần giật mình, nhịn không được tiến lên một bước, cúi đầu nói với Hứa Nặc: “Nặc Nặc…”
Đột nhiên bị một cái bóng bao phủ, Hứa Nặc theo phản xạ lui về phía sau một bước, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đầy tính xâm lược của Chiến Thần, bộ phận nào đó trên cơ thể bỗng nhiên trở nên căng thẳng, cậu vội nói: “Cảm ơn thượng tướng, tôi phải về rồi, tôi còn chưa ăn cơm…”
“Em còn chưa ăn cơm sao?”
Chiến Thần nhíu mày, tâm tư kiều diễm gì cũng không còn, hắn túm chặt lấy cánh tay Hứa Nặc, “Đã là giờ nào rồi còn chưa ăn?”
Cuối cùng, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mỹ: Mày chăm sóc chủ nhân kiểu gì vậy hả!
Hứa Nặc né tránh cánh tay hắn, trào phúng: “Nếu không phải vì thượng tướng giữ Tiểu Mỹ lại, tôi đã sớm ăn cơm xong rồi.”
Chiến Thần: “…”
Hắn dịu giọng, “Được rồi, xin lỗi… Tôi đưa em đi ăn được không?”
Hắn hiếm khi tỏ ra yếu thế làm Hứa Nặc có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, rồi lại lắc đầu nói:
“Cảm ơn lời mời của ngài, nhưng tôi thấy quan hệ của tôi với ngài cũng không tới mức có thể cùng đi ăn cơm đâu, tôi lên lầu đây, tạm biệt.”
Cậu nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của Chiến Thần mà trực tiếp xoay người bỏ đi.
Chiến Thần đứng tại chỗ, bước chân muốn đuổi theo lại thu về, ánh mắt gắt gao đuổi theo bóng dáng Hứa Nặc, thanh âm quen thuộc bên tai càng ngày càng xa.
“Đừng khóc nữa, về là tốt rồi.”
“Hu hu… Đói bụng quá đi, chủ nhân…”
“Quay về rồi nạp điện đi, tao cũng đói bụng.”
“Tôi muốn nạp cả đêm.”
“Được…”
Thẳng cho đến khi thanh âm như có như không hoàn toàn biến mất, Chiến Thần mới ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn màu cam vừa mới sáng rồi xoay người rời đi.
Sau khi ầm ĩ một hồi như vậy, Hứa Nặc cũng không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì nữa, qua loa ăn cơm, tắm xong liền nằm trên giường.
Tiểu Mỹ ngồi ở chân giường, một bên ngậm phích cắm điện, một bên lẩm bẩm lầm bầm oán giận với Hứa Nặc đủ loại việc xấu của Chiến Thần.
“Chủ nhân ngài không biết đâu, anh ta túm cổ tôi! Anh ta dám túm cổ tôi như túm một con gà vậy đó!”
“Còn có, Chiến Thần rất xấu xa, anh ta không cho tôi nói chuyện với ngài, làm tôi sợ gần chết.”
“Anh ta còn hỏi rất nhiều về chuyện của ngài nữa.” Tiểu Mỹ vỗ ngực, kiêu ngạo mà nói, “Tôi không hề nói gì hết!”
Hứa Nặc cười nhìn nó.
Tiểu Mỹ lập tức chột dạ, nhỏ giọng nói: “Sau đó, anh ta, anh ta định đánh tôi, nên tôi có nói một chút, thật sự chỉ có một chút…”
Hứa Nặc dùng chân chọt chọt cái bụng của Tiểu Mỹ, nhìn nó không cẩn thận mà ngã cả người ra giường, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Tiểu Mỹ sờ mũi bò dậy, tủi thân nói: “Tôi chỉ nói ngài ở nhà ăn gì, còn có làm gì thôi, à, còn có lúc nào rời giường, lúc nào thì ngủ, lúc nào đi tắm rửa.”
“Đây là một chút đó hả?”
Tiểu Mỹ đỏ mặt, kiên trì nói: “Thì chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà!”
Hứa Nặc cười xoa đầu nó, cũng không so đo với nó.
Trong lúc hai người vừa cười vừa nháo thì quang não Hứa Nặc lại sáng lên.
“Chiến Thần: Ngủ ngon, mơ đẹp… Đúng rồi, ngày mai Chiến Việt muốn đến thăm em.”
Hứa Nặc: “…???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT