Hứa Nặc mang cái tạp dề họa tiết hoa mà Tiểu Mỹ mua về, tay thì bận khuấy trứng gà.

Tiểu Mỹ nhón mũi chân đứng ở một bên, dựa vào kệ bếp háo hức quan sát, hâm mộ nói:

“Trước kia tôi từng gặp người máy nhà bếp, bọn họ rất giỏi nấu ăn, nhìn vô cùng lợi hại.”

Hứa Nặc cười nói: “Mày cũng rất lợi hại mà, bản thân mày cũng có thế mạnh của riêng mình. Người máy nhà bếp tuy biết làm rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng vẫn không so được với đồ ăn con người tự làm.”

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tiểu Mỹ, cậu dừng lại một chút, đổ lòng trắng trứng đã đảo vào cái âu lớn:

“Đồ ăn do máy móc làm ra luôn thiếu vài phần hương vị, nên cho bao nhiêu muối, nên đun nóng bao lâu, bọn họ chính xác hơn con người rất nhiều, nhưng cũng vì vậy mà mất đi khả năng phán đoán, lại càng mất đi niềm vui khi nấu ăn, nếu cái gì cũng dựa vào máy móc thì làm sao có thể gọi là “sống” nữa.”

Tiểu Mỹ cái hiểu cái không gật đầu: “Tôi hiểu, vẫn là chúng ta giỏi hơn.”

Đang nói chuyện thì nghe “Đinh…” một tiếng, bánh kem đã nướng xong.

Hứa Nặc buông vật dụng trong tay xuống, mở lò nướng ra, trong phòng lập tức tràn ngập mùi ngọt của bánh kem.

“Nướng không tồi.” Hứa Nặc đặt bánh kem lên bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Chắc sắp đến rồi nhỉ?”

Dường như kiểm chứng lời cậu nói, một giây sau tiếng gõ cửa vang lên.

Tiểu Mỹ vội từ trên ghế nhảy xuống: “Tôi đi mở cửa!”

Hứa Nặc lau tay, cười gật đầu để nó đi.

Cửa vừa mở ra, một bóng người nho nhỏ đột nhiên xông vào.

“Anh Hứa Nặc … A!”

“A!”

“Sao vậy?” Nghe thấy động tĩnh, Hứa Nặc vội đi đến phòng khách, chỉ thấy Tiểu Mỹ cùng Chiến Việt hai người đều ngồi dưới đất, người trước vẻ mặt mờ mịt xoa xoa trán, người sau cái mũi đỏ rực, lông mày nhíu chặt lại.

“Này…”

Chiến Thần đóng cửa lại, hắng giọng giải thích: “Đụng vào nhau.”

Hứa Nặc không nhịn được cười, mỗi tay kéo lấy một người: “Sao lại không cẩn thận như vậy, có đau không?”

Chiến Việt che cái mũi còn chưa kịp nói gì, Tiểu Mỹ đã giành trả lời trước: “Không đau! Tiểu Mỹ không đau tí nào cả!”

Hứa Nặc cười búng cái đầu kim loại của Tiểu Mỹ một cái rồi khom lưng xoa xoa đầu Chiến Việt, đau lòng hỏi:

“Mũi Việt Việt đã sưng đỏ hết rồi này, có đau không? Anh bôi thuốc mỡ cho em nhé.”

Đôi mắt Chiến Việt ầng ậng nước mắt, từ “Đau” đã tới bên miệng lại tự nuốt trở về, lắc đầu:

“Không đau, không đau chút nào… Nam tử hán đại trượng phu, không đau.”

Hứa Nặc hôn cái trán của nhóc: “Việt Việt giỏi quá, anh làm xong bánh kem rồi, khen thưởng cho Việt Việt dũng cảm.”

Mắt Chiến Việt sáng rực lên, nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, lặng lẽ thu chân về rồi liếc mắt nhìn Chiến Thần đang bị phớt lờ đứng ngoài cửa.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Chiến Thần vội đưa cái túi trên tay ra, khô khan nói: “Nặc Nặc, đồ ăn của em…”

“À…” Hứa Nặc duỗi tay cầm lấy, ánh mắt thờ ơ mà nói:

“Cảm ơn thượng tướng, trưa nay để Việt Việt ăn cơm với tôi đi, đến chiều ngài lại đến đón em ấy.”

Chiến Thần: “…”

Đối mặt lệnh đuổi khách rõ ràng, hắn nắm chặt hai tay lại, khó khăn cất lời: “Nó… không thể ở lại một mình.”

Hứa Nặc cười lạnh:

“Sao vậy, thượng tướng lo lắng tôi làm gì Việt Việt sao? Ngài yên tâm, thứ nhất tôi chỉ là một Omega, thứ hai tôi rất thích Việt Việt, tuyệt đối sẽ không làm hại em ấy.”

“Không, tôi không có ý này.”

Cả người Chiến Thần toát cả mồ hôi, hắn chưa từng phát hiện ra Hứa Nặc lại nhanh mồm dẻo miệng đến vậy.

Chiến Việt đang đứng ở giữa hai người bỗng nhiên vươn tay, một tay túm chặt ngón út Hứa Nặc, một tay túm chặt góc áo Chiến Thần:

“Anh Hứa Nặc, để… anh Chiến Thần ở lại đi, sáng nay anh ấy cũng chưa ăn gì đâu.”

Hứa Nặc kinh ngạc nhìn cậu: “Việt Việt, em…”

Chiến Việt buông lỏng tay, hai tay ôm lấy đùi Hứa Nặc, năn nỉ nói: “Được không anh Hứa Nặc, em rất nhớ anh, anh Chiến Thần cũng rất nhớ anh.”

Cậu vừa nói vừa nhẹ nhàng cọ cọ đùi Hứa Nặc kết hợp với cái mũi đỏ lên vì đụng trúng lúc nãy, muốn đáng thương bao nhiêu thì sẽ đáng thương bấy nhiêu.

“Hầy, em…” Hứa Nặc không thể cầm lòng được trước mấy màn làm nũng giả vờ đáng thương của con nít, trong lòng còn chưa đưa ra quyết định mà ngoài miệng đồng ý: “Được rồi được rồi, đừng cọ nữa nha, anh sợ nhột.”

“Thật ư?”

Chiến Việt vui sướng mà ngẩng đầu, tốc độ nói cũng tăng hơn:

“Để Chiến Thần đi rửa rau trước đi, anh Hứa Nặc, chúng ta ra ghế sô pha ngồi đi, em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm.”

“Được.” Chiến Thần cũng không nói nhiều, cầm túi đi thẳng tới phòng bếp, cứ như sợ Hứa Nặc sẽ đổi ý.

Chiến Việt kéo lấy tay Hứa Nặc, thấy cậu sững người tại chỗ, lo lắng kêu một tiếng: “Anh Hứa Nặc?”

Hứa Nặc vẫn đang chìm trong nỗi hối hận, không hiểu tại sao mình lại mềm lòng mà cho Chiến Thần vào nhà, thật là…

Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Việt, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp:

“Anh còn tưởng em không muốn để anh trai em vào nhà cơ đấy, Tiểu Việt lâm trận lại phản chiến nha.”

Chiến Việt nhấp môi không nói lời nào, cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn nhận sai.

“Được rồi, đừng cúi mặt nữa, anh không trách em đâu.”

Hứa Nặc xoa đầu cậu, xoa đến khi đầu tóc mềm mại rối lên hết mới dừng tay: “Mau ăn bánh kem đi, anh mới vừa nướng xong, em nếm thử xem hương vị thế nào.”

Chiến Việt vội vàng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà ngồi xuống sô pha, duỗi tay múc một miếng bánh nhỏ cho vào miệng, hai mắt sáng lên, ra sức gật đầu với Hứa Nặc:

“Ngon lắm anh, đây bánh kem ngon nhất mà em từng được ăn!”

Hứa Nặc sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười: “Anh mới học, nếu em thích thì ăn nhiều một chút.”

“Vâng… Em có thể mang một ít về nhà không ạ?”

Hứa Nặc không nhịn được vui vẻ:

“Còn muốn mang về sao, được chứ, anh lại đi nướng thêm một cái, mang về cho phu nhân nếm thử.”

Dứt lời, hắn đứng dậy đi vào phòng bếp, một bên quay đầu nói với Chiến Việt: “Anh đi nấu ăn, em ăn chút điểm tâm lót dạ trước, muốn xem TV thì bảo Tiểu Mỹ mở cho.”

“Vâng.”

Quay đầu lại, ý cười trên mặt Hứa Nặc chậm rãi nhạt đi, cậu ở trước cửa bếp một lúc mới vươn tay đẩy cánh cửa ra.

Trong phòng bếp, Chiến Thần đang đứng yên không hề nhúc nhích trước vòi nước.

“Thượng tướng ra ngoài đi, nơi này giao cho tôi là được rồi, ngài…A...” Đến khi đi tới trước mặt hắn Hứa Nặc mới thấy rõ hắn đang làm gì: “Ngài cắt vào tay?”

Chiến Thần cau mày, ánh mắt cũng không dừng ở ngón tay đang chảy máu mà chuyển tới gương mặt Hứa Nặc, hắn giơ tay phải lên, thấp giọng nói: “Chảy máu.”

Hứa Nặc: “…”

Cậu nhìn miệng vết thương kia, quả thực là dở khóc dở cười: “Tôi đi lấy thuốc cho anh.”

Chiến Thần đi theo sau cậu, miệng không ngừng giải thích:

“Tôi cắt rau, chỉ là con dao này dùng không tốt, chờ qua vài ngày nữa tôi đưa em mấy cái tốt hơn.”

Hắn dừng một chút, nhíu mày nói: “Thì ra việc làm bếp này nguy hiểm như vậy. Em đừng có chạm vào mấy con dao này nữa, lỡ như cắt phải tay thì... Shh…”

Hứa Nặc rắc một chút thuốc bột lên miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt méo xệch vì đau của Chiến Thần, nhàn nhạt nói:

“Không có mấy người vì xắt rau mà cắt vào tay đâu, thượng tướng không cần lo lắng. À, thuốc này lúc bôi có chút đau, nhưng miệng vết thương khép lại cực nhanh, ngài nhịn một chút.”

“Không sao… Không đau.”

Chiến Thần ngẩn người nhìn hàng mi thật dài của Hứa Nặc, thấy cậu ngẩng đầu liền vội dời ánh mắt, hai mắt nhìn khắp gian phòng, cuối cùng dừng ở lọ thuốc trên kệ đựng đồ.

Hắn duỗi tay cầm lọ thuốc, lúc nhìn rõ tên cùng tác dụng thì không khỏi sững sờ: “Em ốm à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play