Trình Uy nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó nhìn vẻ mặt u ám của Chiến Thần mà cười trông rất thiếu đòn... Có trời mới biết bao lâu rồi y không nhìn thấy bộ dạng này của Chiến Thần, thật là sướng ~~

Chiến Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn y, không yên lòng mà mím môi lại.

“Khụ, thượng tướng, tôi hiện tại không rảnh lắm, ngài tìm tôi có việc gì sao?”

“Tôi biết.” Chiến Thần đứng dậy, bấm chuông chờ người máy đến thu dọn những mảnh vỡ trên sàn, rồi thấp giọng nói: “Tôi tìm cậu vì cái này… "

Trình Uy "... "

Chiến Thần xoay người, cao giọng, sờ lên lỗ tai có chút đỏ: "Cậu... có biết cách dỗ một Omega không?"

"... Nhưng tôi là Beta!”

"Tôi biết." Chiến Thần bất mãn nhìn y, "Nhưng cậu rất nổi tiếng ở bar, là một Beta nhưng cậu có thể như vậy thì hẳn phải có lý do. Thế nào, chẳng lẽ cậu không muốn nói cho tôi biết sao?"

Trình Uy bối rối mà vò đầu bứt tóc: "Cậu thật là, tôi vốn sinh ra là đã có khí chất thiên phú, người bình thường không học được đâu... Thôi vậy, cậu lại đây với tôi, trong văn phòng tôi có một quyển sách có thể cho cậu tham khảo thử.”

“Ừm.”

Vì vậy, cả buổi chiều, Chiến Thần lấy hết tinh thần học tập như khi ở trường quân sự, chăm chú nghe thầy Trình lảm nhảm những điều khó hiểu. Trước khi đi về, Chiến Thần cũng lấy luôn quyển sách mà Trình Uy nói cho hắn tham khảo.

Nhìn cuốn "Một trăm cách dỗ Omega" trong tay, hắn không khỏi đẩy nhanh tốc độ về nhà.



Hứa Nặc ngồi trước bàn nhỏ, một tay chống cằm, ánh mắt không biết đang nhìn về đâu, hiển nhiên là đang thả hồn trên mây.

Tiểu Mỹ bưng khay đi vào, lanh lảnh nói: “Chủ nhân, đến giờ uống thuốc rồi!”

Hứa Nặc hoàn hồn, thở dài, quay đầu cười cười: “Được, đưa lại đây."

Cậu bước đến bàn ăn, cẩn thận đổ ra những viên thuốc to nhỏ nhiều màu rồi cầm bát thuốc đen sì sì ngửa đầu uống hết.

Tiểu Mỹ vội vàng đưa cho cậu một cốc nước lọc và một viên kẹo đường bạc hà.

Sau khi cậu súc miệng và ăn kẹo xong, vị đắng trong miệng cũng phai dần.

“Chủ nhân cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng ngày nào cũng uống nhiều thuốc như vậy." Tiểu Mỹ trầm giọng than thở, “Tôi chưa từng thấy phu nhân uống nhiều thuốc như vậy bao giờ.”

Hứa Nặc mỉm cười, “Tao đã nghỉ ngơi nhiều rồi, tuy phu nhân tuổi cũng khá cao rồi nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt.”

Tiểu Mỹ gật đầu: “Vậy… sức khỏe của chủ nhân khi nào sẽ tốt hơn?”

Hứa Nặc không ý thức mà chạm vào sau gáy rồi thấp giọng: "Tao làm gì có bệnh, đây chỉ là đang điều trị…Mày đưa thuốc lại đây cho tao đi."

“Vâng.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Mỹ, Hứa Nữa nghĩ.

Thuốc này là đặc biệt chế ra là để điều trị tuyến thể, tất nhiên giá tiền không hề rẻ, hiện tại cậu không có công việc để kiếm tiền, dù có dư một chút tiền nhưng cậu tiêu xong thì cũng sẽ hết dần. Hứa gia cũng tốt, không bắt ép cậu đi làm cái đó…

Hứa Nhận không biết từ bao giờ đã nắm chặt góc áo, cậu suy nghĩ một lúc, đáy mắt chợt sáng lên: Hay là… thử đầu tư xem?

Có ý tưởng, cậu ngồi xuống bàn làm việc, dùng quang não tra các kiến ​​thức về đầu tư cổ phiếu, rồi đưa cho Tiểu Mỹ một danh sách các quyển cần mua rồi phiền nó đi mua.

Tiểu Mỹ lạch cạnh đi ra khỏi cửa, trong nhà liền im ắng lại, điều này lại đúng lúc tạo một điều kiện để học cho Hứa Nặc.

Có lẽ cậu rất có thiên phú về việc này nên rất nhạy cảm về những con số trên đó. Có những dãy số cậu chỉ cần lướt qua thôi thì đã ghi nhớ trong đầu. Trong phòng tối, cậu bật đèn lên, cầm bút và giấy trong tay rồi viết không ngừng trên đó cho đến khi cổ tay mỏi và cảm thấy đói.

Cho dù bộ não của cậu vẫn có thể hoạt động tốt, nhưng học lâu như vậy cậu cũng cảm thấy hơi chóng mặt. Hứa Nặc xoa xoa thái dương, cao giọng gọi: "Tiểu Mỹ?"

Căn phòng im ắng.

Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã ba tiếng trôi qua từ khi Tiểu Mỹ đi ra ngoài... Đáng lẽ nó đã phải trở về từ lâu.

Lúc này Hứa Nặc mới nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu đột nhiên bật dậy, gọi tên Tiểu Mỹ thật lớn, lục tung khắp nơi cẩn thận, gần như đào khắp nhà nhưng vẫn không tìm thấy Tiểu Mỹ.

"Tiểu Mỹ..." tay chân Hứa Nặc chợt lạnh, chân mềm nhũn ngã xuống sô-pha, cậu chợt nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng mở quang não chuyển sang chế độ cuộc gọi.

Cậu run rẩy bấm số, đầu dây bên kia gần như là bắt máy ngay lập tức.

“Xin chào…tôi muốn tìm người." Hứa Nặc rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn một chút, cố gắng mô tả ngoại hình và kích cỡ của Tiểu Mỹ cho cảnh sát, cuối cùng cậu run rẩy nói, “Làm ơn, hãy giúp tôi tìm nó. Nó… là người bạn thân duy nhất của tôi.”

Cúp điện thoại, bàn tay Hứa Nặc nặng nề buông xuống, ảo não mà che trán.

Tiểu Mỹ rất ngây thơ, lại không phải là robot thuộc loại chiến đấu... Cậu không nên để Tiểu Mỹ đi ra ngoài một mình!

Vừa hối hận vừa cảm thấy áy náy trong lòng, quang não đột nhiên rung lên.

Cậu dừng lại nhìn vào nhưng lại không phải tin tức về Tiểu Mỹ mà là một tin nhắn khác: “Này, em ăn tối chưa?”

Hứa Nặc: “…”

Với suy nghĩ “chắc người này nhắn nhầm” nên cậu liền để tin nhắn vào thùng rác.

Nhưng chỉ vài phút sau, một tin nhắn mới lại đến, người gửi vẫn là số đó: "Tối nay có thịt heo xé phay cá, gà kho sả ớt, tôm hấp dầu hào ngon lắm.”

"..." Hứa Nặc thấp giọng nói: “Ai cần biết anh ăn gì…Thần kinh.”

Tuy nói vậy nhưng cậu lại bắt đầu cảm thấy đói.

Di chuyển ngón tay của mình, Hạ Hứa định trả lời người đó rằng anh ta đã gửi nhầm tin nhắn thì quang não lại rung lên

"Tiểu Mỹ đang ở chỗ tôi."



Chiến Thần nâng Tiểu Mỹ đang cố dãy dụa lên, ánh mắt nhìn vào không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Thật trùng hợp, mấy ngày trước vật nhỏ này còn lẻn đi theo Hứa Nặc, hôm nay hắn định đi dạo tiêu cơm thì lại tình cờ bắt gặp vật nhỏ đi mua sách cho Omega nào đó... Hắn nâng Tiểu Mỹ lên vui vẻ mà nhướn mày, đắc ý mà nghĩ: Nhìn xem! Mình rất có duyên với Nặc Nặc mà~~

"Thả tôi ra đi! Kẻ xấu xa!" Tiểu Mỹ cố gắng dãy dụa, nét mặt nó trông rất hung ác, "Chủ nhân của tôi vẫn còn chờ tôi ở nhà, mau thả tôi xuống!"

Chiến Thần chế nhạo, giơ tay ném nó lên ghế sau xe: “Mấy tháng trước mày còn gọi tao là chủ nhân đấy.”

Tiểu Mỹ ngã chổng vó, sau đó lại nhanh chóng lật người đứng dậy lần nữa, nó đập rầm rầm vào cửa xe hét lên: "Có ai không cứu với! Có người bắt cóc người máy!"

Ngồi vào ghế lái, Chiến Thần vẫn bình thản mà khởi động xe: "Kêu đi, mày kêu gãy cả cổ cũng không ai tới cứu đâu."

Tiểu Mỹ liếc mắt nhìn hắn rồi lại tiếp tục kêu cứu "Gãy cổ! Gãy cổ!"

Chiến Thần: "... Câm miệng! Nếu không mày sẽ không bao giờ gặp lại Hứa Nặc đâu!"

Tiểu Mỹ sợ hãi rụt cổ lại, lúc này nó mới thành thật mà co mình lại thành một quả bóng, nước mắt trong chốc lát rơi lã chã muốn ướt luôn cả chỗ ngồi.

Chiến Thần vừa lòng mà chợt nghĩ đến một vấn đề... Hắn nhớ Trình Uy lúc nãy có nói rằng hắn cần phải tiếp xúc thêm với Omega.

Trái tim khẽ động, hắn kết nối với quang não rồi gửi một tin nhắn cho Hứa Hặc: "Này! Em ăn tối chưa?"

Ngài thượng tướng tập trung tinh thần chờ tin nhắn được trả lời nhưng lại quên rằng tất cả thiết bị liên lạc của mình đã bị nổ tung trong chiến tranh, hiện tại số liên lạc này của hắn cũng chưa có ai biết... Nói cách khác, Hứa Nặc không hề biết số liên lạc này là của ai.

Chờ một lúc vẫn không thấy Hứa Nặc trả lười, Chiến Thần cau mày gửi thêm một tin nhắn khác: "Tối nay có thịt heo xé phay cá, gà kho sả ớt, tôm hấp dầu hào ngon lắm.."

Tiểu Mỹ trộm nhìn thấy hắn hình như đang nhắn tin với ai đó liền hỏi: “Ngài đang nói chuyện với chủ nhân hả?”

“Ừ.”

Tiểu Mỹ lau mắt, hơi ngẩng đầu lên, tràn ngập mong đợi mà nói: “Ngài nói Tiểu Mỹ đang ở chỗ tôi, chủ nhân nhất định sẽ đến tìm ngài đó! Ngài mau nói nhanh đi. ”

Chiến Thần nghi ngờ nhìn nó rồi gửi tin nhắn giống như nó vừa nói.

Gần như trong giây tiếp theo, quang não đột nhiên sáng lên, có một người gọi đến cho hắn... Mà người gọi không ai khác là Hứa Nặc

Chiến Thần trượt tay, chiếc xe suýt nữa thì tông vào thân cây bên lề đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play