Không giống như Chiến Thần đang bị kinh ngạc thì Chiến Việt đang vui mừng với đôi mắt sáng lấp lánh mà hỏi: "Tụi con ăn xong cơm thì lập tức đi được không?"
“Từ từ đã"Chiến Thần siết chặt chiếc đũa mà mình đang cầm trong lòng lại có chút khẩn trương “Bây giờ đi liền thì cũng quá sớm đi."
Mặc dù hắn đã nhanh chóng quyết định là phải đem người trở về. Lại nghĩ có thể nhanh chóng gặp Hứa Nặc thì thật sự rất vui nhưng cũng không tránh khỏi sự lo lắng trong lòng hắn.
Bạch Tuệ dù đang bận nhưng vẫn ung dung sửa lại tóc của mình: "Được thôi nếu con không muốn đi thì cứ để tài xế chở Tiểu Việt đi.”
“..." Chiến Thần nhíu mày thật chặt lại liếc mắt sang nhìn khuôn mặt hưng phấn của Chiến Việt, hắn mím môi lại nói: "Con đi.”
“Chỉ sợ là anh Hứa Nặc sẽ không chào đón anh đâu.” Chiến Việt châm chọc mà nói: "Em nghĩ là em đi với tài xế thì sẽ ổn hơn."
Chiến Thần không thèm để ý tới cậu nhóc mà quay sang nói với Bạch Tuệ: "Ngày mai rồi hẵng đi... Hôm nay con còn chút việc không đi được."
Bạch Tuệ thấy mục đích của bà đã đạt được nên liền gật đầu đồng ý.
Chiến Việt bất mãn nhíu mày: "Anh nếu không rãnh thì đừng đi, em có thể…”
“Chiến Việt!" Chiến Thần nhìn cậu nhóc với ánh mắt hung dữ: "Lúc trước anh dâu của em ở đây thì anh không tiện đánh em, hiện tại thì… Anh đã nhịn em rất lâu rồi."
Chiến Việt há miệng thở dốc, cảm thấy vô cùng bất công nhưng cũng phải cúi đầu xuống im lặng mà ăn cơm.
Ăn cơm xong thì Chiến Việt phải lên lớp, Bạch Tuệ cũng đi dự tiệc trong nhà chỉ còn lại Chiến Thần đang nghỉ phép.
Hắn tính ngồi ở thư phòng xem tin tức một chút nhưng lại không thể nào chú tâm được liền tức giận ném quang não sang một bên, sau đó đứng dậy đi tới trước gương nhìn bản thân mình trong gương.
Chậc, tóc hơi dài một tí.
Chiến Thần nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào gò má. Dạo này da có chút sần sùi, không biết dung dịch dưỡng da lần trước Trình Uy đưa đâu rồi? Nhưng nhìn tổng thể hắn vẫn rất đẹp trai, hốc mắt sâu, lông mi dài, mũi lại cao và môi... môi hơi mỏng.
Nếu dày hơi một tí thì...
Dày hơn một tí...
Thì được...
Chiến Thần trầm mặc nửa ngày lại tự tát mình một cái.
Mẹ nó, hắn đường đường là một Alpha như thế nào lại trở nên giống con gái như thế!
Vị thượng tướng tức giận ra khỏi cửa, quản gia nhìn thấy khuôn mặt của hắn đen xì đáng sợ liền nuốt những lời khuyên kia xuống.
Chiến Thần lạnh lùng mà nhìn quản gia: “Chuyện gì?”
Quản gia run rẩy nói: “Không... không có gì, ngài đi từ từ thôi...”
Chiến Thần hừ một tiếng trong miệng đi thẳng ra xe mà chạy thẳng về quân đội.
...
Trình Uy đang gác chân lên bàn tay thì đang cầm quang não xem tin tức drama đến nghiện. Đột nhiên lại nhìn thấy một tin nhắn gây chấn động.
Chiến Thần: Cậu đang ở trong quân đội đúng không? Tôi đang trên đường đến, đợi tôi.
“Cái quái gì vậy..." Trình Uy nhíu mày, nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Cậu tới làm gì, không phải đang trong kỳ nghỉ phép sao?"
Chiến Thần không trả lời lại chắc là đang lái xe.
Trình Uy có chút đau đầu mà xoa lông mày, cái thằng bạn thân này, cái gì cũng tốt: thân thể cường tráng nhưng vấn đề chính là EQ thấp đến đáng sợ. Ngày trước thì do thực lực mạnh mẽ nên không ai dám nói gì hắn, nhưng lại không nghĩ tới sau khi kết hôn thì cái nết đó vẫn không hề thay đổi, sau này ly hôn rồi lại càng nghiêm trọng hơn, làm chính y phải đi theo sau mông hắn mà thu xếp những rắc rối mà hắn gây ra.
Trong lúc Trình Uy đang mắng thầm Chiến Thần thì có một binh sĩ lại gõ cửa.
“Mời vào.”
“Thiếu tướng, có người đến tìm thượng tướng nên tôi dẫn người tới đây gặp ngài.” Binh sĩ mím môi: “Là một Omega.”
“Omega? Hứa Nặc?”
Binh sĩ đó gãi đầu: “Hình như đúng vậy? Họ Hứa, trông rất đẹp.”
“Được, tôi đến ngay "Trình Uy đứng lên sửa sang lại trang phục sau đó đi theo binh sĩ ra cửa.
Lúc này Chiến Thần cũng đã tới cửa quân đội rồi.
Hắn xuống xe lấy quang não ra nhắn tin cho Trình Uy: "Tôi đến rồi. Đang chuẩn bị đến văn phòng cậu.”
Trình Uy trả lời ngay lập tức: "Cậu tới đây nhanh lên, hình như Hứa Nặc đến quân đội tìm cậu.”
Nhìn thấy tin nhắn này đôi mắt Chiến Thần bỗng trừng lớn.
Hôm nay tất cả tân binh lẫn những binh sĩ lão làng đều thấy thượng tướng thường ngày trầm ổn, bước đi vững vàng hôm nay lại chạy vội vàng đến văn phòng tựa như một cơn gió.
“Nặc Nặc!"Hắn nhanh chóng đẩy cửa phòng khách ra bước nhanh vào trong: "Em sao lại… Cậu là ai?”
Người đến là một Omega trẻ tuổi diện mạo là ôn nhuận và có bảy phần giống với Hứa Nặc, nghe được hắn hỏi cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: "Xin chào ngài thượng tướng, em là Hứa Ngôn là em trai của Hứa Nặc."
Sự kinh ngạc cùng kích động trước đó tựa như bị tạt một chậu nước lạnh, Chiến Thần nhanh chóng thay đổi sắc mặt: "Ừ, mời ngồi,“
Trình Uy: “..."
Y nhanh chóng đi đến kế bên Chiến Thần dùng khuỷu tay đụng hắn, dùng ánh mắt dò hỏi hắn: Tình huống gì thế này, Hứa Nặc vừa mới đi thì cậu đã đi thông đồng với em trai cậu ấy?
Chiến Thần trừng mắt nhìn Trình Uy rồi quay rồi nhìn Hứa Ngôn: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Hứa Ngôn hơi mỉm cười: “Hôm nay em vốn là tới làm việc thuận tiện muốn thử xem vận may của mình lại không ngờ thượng tướng thật sự ở chỗ này.”
Chiến Thần không lên tiếng dựa vào trên ghế sô pha, hai tay tuỳ tiện để đôi mắt thì nhìn vào khoảng không.
Hứa Ngôn cũng hề hoảng sợ vẫn mỉm cười như cũ: "Em nghe nói anh trai và thượng tướng đã ly hôn. Là do Hứa gia không dạy dỗ anh ấy tốt nên không lọt vào mắt xanh của thượng tướng.”
Chiến Thần nhíu mày những lời nói này của Hứa Ngôn nói một cách đầy thành khẩn không nghe ra chút trào phúng nào. Nhưng Chiến Thần sao lại không hiểu được ý vị trào phúng trong câu dám ở trước mặt hắn nói xấu đến Hứa Nặc làm cho hắn cảm thấy khó chịu: "Không cần bất kỳ người nào dạy dỗ em ấy. Hứa Nặc rất tốt.”
Dứt lời lại trộm bổ sung thêm trong lòng: Trừ tôi ra.
“À..." Hứa Ngôn gật đầu: "Không biết thượng tướng cảm thấy em như thế? Em so với người anh trai ngu ngốc kia hiểu chuyện hơn nhiều..." Khi nói mấy chữ gần cuối cậu ta cong môi cười, trên gương mặt thanh tú lại hiện lên một vài ý nịnh nọt.
Trình Uy: “..." Mẹ nó!
Sắc mặt Chiến Thần chìm xuống hẳn: "Chú ý lời nói, hiện tại Hứa gia giáo dục Omega là như thế này sao?”
Hứa Ngôn cũng không tức giận, đứng lên nhún nhún vai nói: “Vậy em đi đây, không quấy rầy anh nữa.”
Chiến Thần vung tay: "Không tiễn."
“Đúng rồi." Khi đi gần tới cửa, Hứa Ngôn đột nhiên quay đầu lại nhìn Chiến Thần cười nói: "Nếu thượng tướng anh còn muốn giành cái gì thì nhanh tay một chút... Một Omega chưa từng bị đánh dấu thì dù cho đã từng kết hôn nhưng vẫn có thể gả đi.”
Đáp trả lại lời nói đó chính là âm thanh ly cà phê vỡ vụn.
Đoạn kịch nhỏ của Hứa Ngôn:
Hứa Ngôn đi ngang qua sân của quân bộ, đôi môi thì luôn mỉm cười khi bắt gặp mọi ánh mắt.
Bộ dạng tự tin của cậu ta ngược lại làm cho mọi người không dám đến gần.
Đi chưa được vài bước thì quang não trên cổ tay bỗng run lên.
Hứa Ngôn liếc mắt nhìn cái tên đang hiện trên quang não: "Mẹ.“
“Con trai, con đang ở đâu?”
“Con tới quân đội tìm Chiến Thần.”
Bên kia điện thoại đột nhiên cất cao lên, giọng có vài phần sắc nhọn: "Con đi tới đó làm gì!”
“Con... ”
“À không, con làm rất đúng." người nọ nhanh chóng cắt lời Hứa Ngôn, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Con nên đi tìm, tạp chủng Hứa Nặc kia không có bản lĩnh gì vừa lúc chúng ta cần tranh thủ... không đúng, việc hôn nhân này vốn là dành cho con...”
Nghe lời nói lảm nhảm kia không ngoài dự kiến chính là những lời oán hận đối với Hứa Nặc và khen ngợi cậu ta. Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn lên không trung, đôi mắt hiện lên vài sắc thái khác thường.
Qua nửa ngày cậu ta mới trả lời: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ cố gắng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT