Chiến Thần lẩm bẩm trong miệng, một tý men say trong người chậm rãi dâng lên, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ. Hắn híp con mắt lại tựa như sẽ ngủ ngay lập tức.

Nhìn thấy hắn như thế Trình Uy liền cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó lại thở dài, y duỗi tay nâng Chiến Thần đứng lên rồi kêu người đưa hắn trở về nhà.

Bạch Tuệ ở nhà vừa tức vừa lo chờ hắn mấy ngày nay, bà cứ tưởng Chiến Thần vừa từ quỷ quan môn trở về thì tính tình sẽ thay đổi, sẽ đối với Hứa Nặc tốt hơn, lại không nghĩ đến hai người vẫn lạnh nhạt như vậy. Bạch Tuệ thầm nghĩ trong lòng nhất định phải khuyên nhủ lại Chiến Thần. Khuyên hắn đi nói chuyện với Hứa Nặc kêu người trở về, bà mặc kệ mọi thứ, bà chỉ nhận mỗi Hứa Nặc là con dâu của mình.

Lúc bà đang suy nghĩ mọi thứ trong lòng thì bất chợt thấy Chiến Thần thân toàn mùi rượu được người đỡ về.

Thái dương Bạch Tuệ khẽ nhảy lên, mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy của con trai, bàn tay vốn đang giơ cao lại khẽ hạ xuống, bà nói với Trình Uy câu cảm ơn rồi lại kêu quản gia dìu người lên phòng.

Trình Uy nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Bạch Tuệ, y há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Phu nhân… Tôi cảm thấy thượng tướng ngài cũng rất khó chịu, phu nhân cũng đừng oán trách ngài ấy… Tôi cũng đã khuyên ngài ấy vài lời rồi.”

Bạch Tuệ thì chỉ tiếc hận sắt không thành thép mà nói: “Đứa nhỏ này… Thật là không đợi đến rớt thịt không biết đau, hiện tại bộ dáng này còn không phải tự tìm sao! Tôi còn lạ gì cái nết của nó nữa. Cứ để nó tự suy nghĩ lại mọi thứ mà nó làm.”

“Vâng” Trình Uy gật gật đầu sau đó liền đứng dậy ra về.

Chiến Việt vẫn luôn đứng ngay góc khuất của thang nhìn Trình Uy rời khỏi lập tức chạy xuống tới bên Bạch Tuệ, nắm chặt tay bà mà nói: ”Mẹ… con muốn đi tìm anh Hứa.”

Bạch Tuệ khó xử mà sờ đầu cậu nhóc: “Anh con nó….”

“Con biết” Chiến Việt nghiêm mặt mím môi nói: ”Anh Hứa chán ghét Chiến Thần nhưng anh ấy rất thích con, con có thể đi tìm anh ấy.”

Chợt nghe đến lời nói của Chiến Việt trước mắt Bạch Tuệ bỗng sáng ngời, giây tiếp theo liền thay đổi sắc mặt cười tủm tỉm: “Được đó, con đi tìm anh Hứa đi… Mang cả anh con đi theo.”



Nhà mới của Hứa Nặc không quá lớn, có hai phòng ngủ và hai đại sảnh, mọi thứ thì đã được trang bị hoàn thiện, phong cách trang trí cũng khá là ấm áp, nhìn sơ qua thì rất thích hợp cho Omega độc thân.

“Tiểu Mỹ, đem này chồng sách này để trên kệ đi.”

“Dạ được chủ nhân.”

Hứa Nặc cười sờ sờ đầu Tiểu Mỹ, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán nhìn lại một lượt căn phòng mới được dọn dẹp sạch sẽ, hài lòng cười nói: ”Cuối cùng cũng dọn dẹp xong mọi thứ…”

Không cho cậu tý thời gian nghỉ ngơi nào quang não trên tay bỗng sáng lên… Nhìn cái tên đang hiện trên quang não, sắc mặt Hứa Nặc khẽ trầm xuống.

Nhìn cái tên đó nửa này cậu mới tiếp nhận nó.

“Hứa Nặc” quang não bên kia vang lên một giọng nam ôn hòa: “Nghe nói anh đã ly hôn?”

Hứa Nặc thấp giọng nói: “Tin tức của cậu nhanh thật.”

“Hôn nhân của thượng tướng của đế quốc được rất nhiều người quan tâm anh không biết sao?” Người nọ khẽ cười, trong thanh âm vang lên có vài tia châm chọc: ”Anh có biết không… Anh đã thành công làm ba mẹ tức điên lên rồi đấy.”

“Hứa Ngôn, nếu cậu gọi đến chỉ để trào phúng tôi thì tôi không nghĩ có gì để nói cùng cậu. Tôi cúp máy đây.” Hứa Nặc bình tĩnh mà nói.

“Khoan đã, tôi là muốn chuyển lời của ba mẹ… Anh không cần quay trở về, họ không muốn nhìn thấy anh.”

“Được, vốn dĩ tôi cũng không tính quay về.”

Bên kia nhất thời không có thanh âm, đang lúc Hứa Nặc muốn cúp máy thì giọng nói của Hứa Ngôn vang lên: ”Anh có biết không… Từ nhỏ đến lớn tôi ghét nhất chính là bộ dáng khinh người như vậy. Mọi thứ anh đều để ý đến hà cớ gì lại giả vờ như không thích. Không biết có nên nói anh là não tàn hay không, gả cho Chiến Thần là ước mơ của bao người nhưng anh lại dễ dàng từ bỏ như vậy, anh thật...“

“Hứa Ngôn!” Hứa Nặc cất giọng cắt ngang lời nói của Hứa Ngôn: ”Chúng ta không giống nhau, từ nhỏ đến giờ chúng ta không cùng vạch xuất phát.”

“Đúng vậy, tôi lại quên mất chúng ta không giống nhau.” Hứa Ngôn cười khẽ một tiếng, “Nếu không còn việc gì nữa thì anh cúp máy đi.”

Đóng lại thông tin cuộc trò chuyện, Hứa Nặc nhìn chằm chằm vào quang não trên tay với ánh mắt phức tạp.

“Chủ nhân, chủ nhân.” Tiểu Mỹ nhảy nhót mà từ phòng ngủ chạy ra, tò mò hỏi, “Ngài đang nói chuyện với ai vậy?”

“Không có gì đâu.” Hứa Nặc đứng dậy duỗi người, “Dọn dẹp nguyên buổi sáng, bụng cũng đói rồi, để tao đi làm chút cơm ăn.” Theo thói quen cậu hỏi: “Muốn ăn cái gì?” rồi bỗng cậu nhớ đến Tiểu Mỹ chỉ là một người máy nạp điện.

“Vẫn là Tiểu Mỹ tốt nhất, chỉ có mày bên tao lúc này.”

Đối mặt biểu tình đột nhiên chìm vào cô đơn của Hứa Nặc, Tiểu Mỹ chợt trở nên bối rối, có điều nó nhanh chóng hiểu ra. Lúc này nó chỉ cần dùng sức ôm lấy đùi của chủ nhân rồi làm nũng là được rồi ~

Hứa Nặc quả nhiên bị nó chọc cười, nhịn không được run run chân: “Đừng cọ nữa ngứa.. tao đi nấu cơm đây.”

“Vâng!”

Hứa Nặc đi vào phòng bếp lại nhịn không được suy nghĩ nếu mình không có ở Chiến gia thì Bạch Tuệ hẳn sẽ đi mời đầu bếp về… Không biết Chiến Việt không được ăn bánh kem thì có còn ngoan ngoãn ăn cơm không, cậu nhóc đang trong tuổi ăn tuổi lớn...

Hứa Nặc lắc đầu thở dài gác lại sự lo âu đó … kia cũng đã không còn là nhà mình nữa rồi.

Cùng lúc đó tại biệt thự Chiến gia.

Do là thân thể Alpha khá là khoẻ mạnh Chiến Thần chỉ cần ngủ hai ba tiếng đồng hồ thì đã tỉnh táo trở lại, ngoại trừ cả người có chút đau nhức thì còn lại hoàn toàn khỏe mạnh.

Mặc dù hắn không tính ngủ tiếp nhưng cũng không có ý nghĩ rời giường. Trên chiếc giường đôi này vẫn còn lưu lại một tí mùi hương của Omega thơm thơm ngọt ngọt, đúng là hương vị của Hứa Nặc.

Chiến Thần vươn tay ở trong không mà nắm bắt một phen rồi lại buông tay chậm rãi hạ xuống.

Những lời hôm qua Trình Uy nói hắn vẫn còn nhớ rõ, trong lòng hắn khẽ xôn xao. Khẽ vuốt nơi ngực trái của im lại im lặng mà suy nghĩ lại mọi thứ.

Muốn hắn dỗ cũng không phải là không thể… Omega rất dễ dỗ, dỗ một tí là có thể quay về như lúc đầu. Chiến Thần hơi lúng túng nghĩ Hứa Nặc thích mình như vậy thì mình cứ cưng chiều cậu nhiều thêm, một Hứa Nặc dịu dàng như thế sẽ không làm khó hắn.

Ngay khi hắn đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra một cách thô bạo.

Chiến Thần nhanh chóng xoay người lại nhìn ra phía cửa.

Chiến Việt nghiêm mặt lạnh lùng nói: ”Chiến Thần, mẹ kêu em lên xem anh đã tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi thì xuống nhà ăn cơm.”

Chiến Thần: “…”

“Chiến Việt ai dạy em ăn nói như thế? Lễ phép đâu hả?”

Chiến Việt nghe mà không thèm để ý, cậu nhóc cúi đầu ăn cơm.

Bạch Tuệ cười bất đắc dĩ nói: ”Từ khi Nặc Nặc đi thì Tiểu Việt cứ như vậy. Cũng tại con ai biểu con lại khiến Nặc Nặc rời đi.” Dứt lời bà lại giơ tay gấp cho Chiến Việt khối sườn: “Ăn nhiều một chút Tiểu Việt.”

Chiến Việt dùng chiếc đũa đùa nghịch khối sườn trong chén, buồn chán nói: “Ăn không ngon.”

Bạch Tuệ nhíu mày nói: “Gia đình chúng ta đã thuê lại người đầu bếp cũ rồi, đã làm ở nhà nhiều năm như vậy sao hôm nay lại ăn không ngon?”

“Dù sao thì là ăn không ngon.”

“… Được rồi” Bạch Tuệ dường như đã hiểu, bà gật gật đầu: “Chiến Thần tí nữa ăn cơm xong thì đưa Tiểu Việt đi tìm Nặc Nặc chơi một lát đi… Ừm nếu có thể mang một ít điểm tâm về thì càng tốt.”

Nghe được lời này, cơ thể của Chiến Thần cứng đờ trong nháy mắt: “Cái gì…?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play