So với tâm trạng cực kì tốt của Chiến thần thì trái tim Hứa Nặc đang không thể bình tĩnh nổi.
Nụ hôn chuồn chuồn nước khiến cho cậu một hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Tận đến khi Chiến Thần ra cửa thì tim vẫn đập thình thịch nhảy loạn không yên, thân thể mềm nhũn không sức lực dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững, tinh thần lẫn thân thể phản ứng rõ ràng như nói cho cậu biết mọi thứ đang diễn ra theo một chiều hướng ám muội. Điều này không giống như trong kế hoạch của Hứa Nặc.
Cậu vội vàng làm bánh kem, đem nó đặt ở trên bàn cơm, cũng không chờ Chiến Việt từ ngoài trở về mà đi thẳng đến quán bar… Cậu cần phải uống chút rượu hoặc làm gì đó để trấn tĩnh bản thân mới được.
Sắc trời vẫn còn sớm nên cũng không có nhiều người trong quán bar.
Hứa Nặc đi lên lầu,cậu nhận thấy cửa sổ được bao bọc chặt chẽ bởi rèm cản sáng dày nên mới không có bất kỳ dấu vết nào của ánh sáng có thể chiếu qua. Những ngọn đèn mờ trên tường quán bar cũng làm cho bầu không khí tràn ngập sự ám muội.
Hứa Nặc gọi một ly rượu,rồi đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình.
Khi cậu đến gần sô pha mới phát hiện có người đã ngồi ở đó.
Nhìn kỹ mới thấy hoá ra là người quen.
“Kỷ An Sách?”
Người trên sô pha chậm rãi ngẩng đầu,để lộ ra khoé mắt đã đỏ bừng lên vì rượu. Một lúc sau mới nghiêng đầu chậm rãi nói: “Hứa Nặc?”
Hứa Nặc gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, duỗi chân đá mấy vỏ rượu đang chất đống dưới ghế sô pha. Cậu cúi đầu nhìn, mày hơi nhíu lại: “Sao cậu lại uống nhiều như thế này?”
Kỷ An Sách duỗi eo lười biếng mà nói: “Muốn quên sầu chỉ có Đỗ Khang thôi...”
Cậu ấy duỗi tay nắm lấy cổ Hứa Nặc kéo cậu về phía mình rồi cười nói: “Tiểu Nặc Nặc, đã lâu không gặp rồi nhỉ?"
Hai tay Hứa Nặc ôm ghế sô pha vừa vặn giữ được thăng bằng: “Dạo gần đây tôi hơi bận.”
“Ò, vậy giờ hết bận rồi sao?”
“Ừ, hết bận rồi.”
“Cũng tốt.” Kỷ An Sách híp mắt liếc nhìn sau gáy của Hứa Nặc: “Alpha của cậu còn chưa trở về sao?”
“Đã trở lại.”
“Sao còn chưa có đánh dấu?”
Hứa Nặc im lặng một hồi rồi mới nói nói: “Tôi đã có kế hoạch.”
Một câu trả lời bình thường nhưng lại thành công khơi gợi hứng thú của Kỷ Sách An, cậu ấy buông Hứa Nặc ra, không biết từ nơi nào lấy ra một chai rượu: “Nào, uống đi, loại chuyện này phải uống mới tốt… Thôi, tiếp tục nói tôi nghe coi kế hoạch của cậu là gì?”
Hứa Nặc nhấp một ngụm rượu vừa phải thấp giọng nói: “Trước đây có người làm tôi buồn… Rất khổ sở nên tôi mới chọn rời đi, nhưng cũng không cam tâm cứ bỏ đi như vậy.”
Kỷ An Sách nhướng mày.
Hứa Nặc tiếp tục nói: “Tôi sẽ dùng hết sức lực để đối tốt với anh ta, mẹ anh ta,em trai anh ta, đối tốt với cả gia đình anh ta… Có đôi khi tôi cũng không biết mình làm vậy có đáng hay không.”
“Hửm?”
Hứa Nặc dựa lưng vào ghế sô pha che kín đôi mắt đờ đẫn nói: “Tôi muốn anh ta có thiện cảm với tôi… Sau đó lại rời đi, cậu nói xem khi đó liệu anh ta có khổ sở chút nào không?”
Kỷ An Sách lạnh giọng nói: “Đây người ta gọi là làm tổn thương đối phương 800 còn tổn thương bản thân 3000.”
Hứa Nặc nhìn cậu ấy, khóe mắt hơi hơi đỏ lên: “ Tôi đâu có cách nào khác, anh ta là Alpha, tôi chẳng qua chỉ là một Omega, tôi có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cùng anh ta đánh một trận sao?”
Kỷ An Sách vỗ vai an ủi cậu: “Vậy kế hoạch bây giờ như thế nào rồi?”
“Có vài phần sai lệch với dự tính ban đầu...” Hứa Nặc chậm rãi thở ra “Hiện tại tôi không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì. Bản thân tôi có chút dao động, có khi tôi tự hỏi rất nhiều lần có phải tôi thật sự muốn rời đi hay không.”
“Đi chứ, mắc gì lại không đi? Alpha không phải là thứ gì tốt lành hết.” Kỷ An Sách cười lạnh một tiếng, “Bọn họ luôn tỏ ra thượng đẳng, dối trá đến cực điểm. Nếu cậu không cho họ một chút màu sắc thì bọn họ sẽ vĩnh viễn cho rằng mình là ông lớn cho xem.”
Ánh mắt Hứa Nặc hơi trầm xuống, gật đầu.
Kỷ An Sách quay đầu nhìn Hứa Nặc hỏi: “Cho nên cậu định ly hôn sao? Giờ luôn à?”
Hứa Nặc xoa xoa ấn đường, gật đầu: "Đúng, nếu không đi…” Cậu nhớ tới những nụ hôn và những đêm ôm nhau ngủ, cười khổ một tiếng: “... Nếu không đi bây giờ thì sợ là không đi được nữa.”
“Ò, Omega nên có một cuộc sống của riêng mình đi, chứ không phải trở thành một phụ kiện đi kèm với Alpha.” Kỷ An Sách vỗ vai Hứa Nặc,vẻ mặt nghiêm túc trong một giây hiếm hoi: “Hứa Nặc, cậu rất có dũng khí… So với tôi dũng cảm hơn nhiều.” Cậu ấy nâng ly rượu trong tay lên: “Nào, nâng ly chúc mừng sự tự do của Omega.”
Hứa Nặc miễn cưỡng cười một chút, duỗi tay cụng ly với Kỷ An Sách rồi một hơi uống cạn.
Tôi nào có dũng khí chứ… Chẳng qua là mang một vẻ ngoài của lớp lông nhím để bảo vệ bản thân mà thôi.
…
Chiến Thần mang theo tâm tình không tồi mà về nhà, trên đường thậm chí mua một ít đồ ăn vặt nghe nói là “Omega khắp thiên hạ đều thích ăn, không mua thì không phải là Alpha.”
Nhìn qua một chút đống đồ ăn vặt trên tay, Chiến Thần nghĩ thầm, mình thật là một người chồng tốt mà biết quan tâm đến Omega của mình như vậy mà… Chứ không phải bởi vì nghe Roddy nói mà có chút chột dạ gì đó đâu!
Nhân tiện đến trụ sở quân đội lấy người máy của mình trở về, hiện tại hắn đã có thể đi lại bằng đôi chân máy. so với trước đây tiện lợi hơn nhiều.
Đẩy cửa ra, Chiến Thần đi thẳng đến phòng ăn.
Trong phòng ăn, Hứa Nặc đang ngồi ở trước bàn mỉm cười nhìn Chiến Việt ăn bánh kem.
Chiến Việt nuốt xuống một miếng kem lớn rồi cất giọng nói chuyện với Hứa Nặc: “Anh, em kể cho anh nghe, chiều nay lúc em đến công viên thể năng có gặp một Alpha, chính là người mà em nói với anh tên An An đấy, cậu ấy...”
“Cạch!”
Chiến Thần đem điểm tâm ném ở trên bàn, trừng mắt với Chiến Việt nói: “Vừa ăn vừa nói cái gì!”
Chiến Việt sửng sốt ngẩng đầu cau mày trừng mắt nhìn Chiến Thần một cái, nhưng bị người phía sau mạnh mẽ trừng lại. Bị trừng, Chiến Việt không tình nguyện mà gục đầu xuống, chuyên tâm ăn bánh tiếp.
Chiến Thần lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hứa Nặc, giọng nói cũng nhẹ đi một chút: “Khụ, tôi tới tổng cục quân đội… Tiền của tôi đã chuyển cho em rồi. Đây là…” Nhìn vẻ mặt của Hứa Nặc, Chiến Thần nhếch mép: “Cái này là do một người lính của tôi mang tới, tôi không thích, cho em đó.”
Hứa Nặc an tĩnh mà nghe hắn lắp bắp nói, cuối cùng nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
“Ừm.” Chiến Thần quay đầu đi, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.
“Đúng rồi thượng tướng, lát nữa em có chuyện muốn nói với anh.” Hứa Nặc trong lòng có chút khẩn trương nhưng mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Anh có thời gian không?”