“Em không nên kêu tôi là chú.” Chiến Thần lộ ra một nụ cười nhẹ mà trêu chọc, “Phải gọi là chồng mới đúng.”
Hứa Nặc chợt khựng lại, thành thành thật thật kêu một tiếng: “Chồng ơi…”
“A, chú chảy máu mũi!”
Chiến Thần cảm thấy cuộc sống không có gì hạnh phúc hơn nữa.
Thuở nhỏ Hứa Nặc phải sống trong bóng ma tâm lý sợ hãi do ảnh hưởng từ mẹ kế, sợ sệt không dám làm trái ý chỉ sợ chọc cho Chiến Thần tức giận. Mỗi ngày cậu đều trầm lặng, cư xử ngoan ngoãn… Cũng là bởi vì sinh hoạt trong hoàn cảnh ác liệt. Khi cậu biết Chiến Thần thật sự đối tốt với mình thì lập tức biến thành một cái đuôi nhỏ, cả ngày dính ở phía sau Chiến Thần.
Điều đó đương nhiên khiến cho Chiến Thần vô cùng vui vẻ đến độ cười không khép mồm lại được.
Hứa Nặc thật sự quá ngoan, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho dù không quá thích thú nhưng chỉ cần hắn hơi chút dùng một ít thủ đoạn là cậu sẽ gật đầu đáp ứng ngay.
Ánh mắt Chiến Thần tối sầm lại, hắn rướn người hôn thật lẹ lên cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của cậu.
Hứa Nặc đỏ mặt đẩy ra hắn, mềm mại mà nói: “Chồng à, anh là Alpha, em là Omega. Trước kia mẹ em có dặn không thể để Alpha tuỳ tiện hôn mình.”
Chiến Thần khựng lại, lộ ra một sắc mặt cực kỳ bi thương: “Nặc Nặc, tôi yêu em như vậy mà hôn môi cũng không được sao?”
Bé Hứa Nặc nghiêm túc lắc đầu: “Không được…”
“Nhưng mà hôm qua em còn hôn lên miệng con chó Nhật kia.” Chiến Thần xoa xoa gương mặt của Hứa Nặc, cất giọng trách móc pha chút trêu chọc mà nói “Tôi thấy hết rồi đó.”
“Đó, đó là bởi vì em thích nó mà.”
“Vậy Nặc Nặc không thích chồng sao?”
Hứa Nặc nghẹn họng, qua hơn cả buổi mới nhỏ giọng nói: “Em thích chồng nhất…”
“Nào, Nặc Nặc cho chồng em hôn lên cái miệng nhỏ xinh của em nào?”=
Mặt Hứa Nặc lại càng đỏ hơn, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày: “Hmm… Vậy thì làm…”
Đọc tiếp tại WordPress:
motthoanghuvo.vvordpress.com
Pass giống chương trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT