Sau khi nói xong vài câu với Hứa Nặc, Chiến Thần liền đi ra chỗ khác. Hứa Nặc ở lại yên lặng nhìn xem Chiến Việt đang ăn bánh.
Thực lòng mà nói, Hứa Nặc rất thích Chiến Việt. Từ nhỏ cậu luôn mong ước mình có một đứa em gái hoặc em trai thông minh ngoan ngoãn... Đương nhiên không phải đứa em lúc nào cũng đầy mưu mô cùng suy nghĩ xấu xa ác độc mà mẹ kế cậu đưa đến... Chính vì vậy, giờ cậu có chút không nỡ rời xa Chiến Việt.
Dù Chiến Việt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng năng lực quan sát của cậu nhóc đối với những chuyện nhỏ nhặt đã hơn hẳn người thường. Cậu cúi đầu cắn vài miếng bánh ngọt, lại cẩn thận liếm sạch sẽ kem bơ dính trên khóe miệng mới buông thìa xuống, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Hứa Nặc: "Anh Hứa, anh không vui à?"
Hứa Nặc khẽ khựng lại, cười cười lắc đầu.:"Không phải, anh đang rất vui mà... Bánh ngọt có ngon không?"
Chiến Việt gật đầu: "Ngon ạ."
"Vậy... sau này anh sẽ thường xuyên làm cho em ăn nhé?"
"Vâng ạ!"
Hứa Nặc đứng dậy sờ sờ đầu cậu nhóc, nói: "Ngoan, anh đi dọn ít đồ đạc linh tinh, em từ từ ăn đi nhé."
Chiến Việt nhìn cậu, chậm rãi gật đầu.
Hứa Nặc cúi đầu hôn một cái lên trán cậu nhóc, khẽ giọng nói:"Việt Việt. anh quý em lắm đấy."
Mặt Chiến Việt đỏ bừng. Mặc dù còn đang ngại ngùng nhưng cậu nhóc vẫn nhạy bén phát hiện giọng nói Hứa Nặc hơi run rẩy, trực giác nói cho cậu biết Hứa Nặc có gì đó không đúng lắm, chỉ là vẫn còn nhỏ nên cậu nhóc cũng không phản ứng lại, còn nghĩ chút kích động đó là do Chiến Thần mới trở về... Nhiều năm sau, mỗi khi Chiến Việt nhớ lại giờ phút này cậu nhóc đều thấy hối hận tới nỗi ruột gan tái xanh. Lẽ ra cậu nên ôm chặt lấy thắt lưng Hứa Nặc, làm nũng cũng được, khóc lóc om sòm cũng chẳng sao, bằng bất cứ giá nào cũng không để Hứa Nặc cầm tờ giấy kia bước vào phòng.
"Anh trai, em cũng quý anh lắm."
Hứa Nặc nở nụ cười. Cậu nhào nặn hai má cậu nhóc một lát, đoạn quay người đi lên lầu.
Mấy thứ trong phòng ngủ đã được Hứa Nặc dọn xong cả rồi. Đồ đạc của cậu cũng chẳng nhiều lắm, đóng gói tất cả lại cũng chỉ vừa đủ một chiếc thùng nhỏ. Tiểu Mỹ vốn đang co rúm lại bên cạnh thùng, nó thấy Hứa Nặc liền vội vàng túm lấy góc áo cậu: "Chủ nhân! Ngài định đi đâu?"
Hứa Nặc ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó: "Tao về nhà."
Nét mặt Tiểu Mỹ tràn ngập hoang mang: "Nơi đây không phải nhà của ngài sao?"
"Nơi này là nhà của thượng tướng," Hứa Nặc gục đầu, một lúc sau mới nói tiếp "Tao không ở đây... Mày phải ngoan ngoãn đấy, đừng có chọc tức thượng tướng, tránh cho anh ấy giận lại không cho mày ăn cơm."
Dù cho đầu óc của Tiểu Mỹ không tốt lắm nhưng nó vẫn hiểu lời này có ý gì. Ngay lập tức nó trợn mắt, nước mắt nhân tạo từ trong hốc mắt thi nhau chảy xuống: "Không... Tiểu Mỹ phải đi theo chủ nhân! Xin đừng bỏ Tiểu Mỹ ở đây!"
Giọng của nó thực sự rất to, hơn nữa nó khóc liên hồi, cứ nức nở từng tiếng một, tiếng sau to hơn tiếng trước, Hứa Nặc vội vàng ôm lấy nó dỗ dành: "Suỵt, thôi nào, mày đừng khóc to thế chứ."
Tiểu Mỹ bụm miệng, chỉ có nước mắt vẫn cuồn cuộn tuôn xuống.
Nước mắt của người máy gia dụng chỉ là nước mắt mô phỏng do hơi nước trong không khí hợp thành, chảy ra ngoài không khí quá 5 giây sẽ trở lại thành hơi nước.
Dù vậy tay áo của Hứa Nặc vẫn bị ướt nhẹp.
Hứa Nặc lau lau mấy giọt nước trên khóe mắt nó, nhỏ giọng nói: "Ngoan, nghe lời tao. Xin lỗi nha, tao không thể không đi, thế nên đừng làm tao khó xử nhé?"
Trong lòng Tiểu Mỹ khổ sở muốn chết nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hứa Nặc hôn lên hai bên má của nó, cười nói: "Tiểu Mỹ ngoan nhất, mày là người máy gia dụng tốt nhất tao từng gặp."
Tiểu Mỹ im lặng lau nước mắt, chỉ cọ cọ vào cánh tay Hứa Nặc.
Hứa Nặc lại nhỏ giọng dỗ thêm một lúc lâu, đến khi thấy Tiểu Mỹ thôi không khóc nữa mới đặt nó xuống đất, lại sờ sờ đầu nó. Đoạn, cậu đứng dậy đi đến trước giường, lấy ra một tờ giấy nhàu nát.
"Tiểu Mỹ.” Hứa Nặc đi tới cửa chợt quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Mỹ một cái, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."
…
Chiến Thần ngồi trước bàn làm việc, quay đầu nhìn vào chiếc gương toàn thân lần thứ N... Hắn tặc lưỡi, nằm viện một thời gian dài khiến tóc tai hắn hỏng hết cả, chẳng còn chút hình người nào.
Đúng lúc hắn đang thầm ảo não thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Thượng tướng, em có thể đi vào được không?"
Chiến Thần vội ngồi lại cho ngay ngắn, hắng giọng để giọng mình trở nên lãnh khốc một cách tự nhiên: "Vào đi."
Hứa Nặc đẩy cửa ra, đập vào mắt cậu là Chiến Thần đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc hệt như đang nghe báo cáo.
"Em... Có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Hứa Nặc hít một hơi thật sâu, tự nhiên cậu không còn thấy khẩn trương như trước nữa. Cậu thả lỏng người nhìn Chiến Thần, cười cười: "Ngày trước thượng tướng từng nói qua với em một việc, em đã cẩn thận suy nghĩ rất lâu rồi... Giờ em đem kết quả tới cho anh đây."
Chiến Thần cau mày, một mặt lục tìm trong ký ức xem mình từng nhắc qua chuyện tình cảm lãng mạn nào không, một mặt lén lút lau lòng bàn tay đầy mồ hôi dưới gầm bàn.
Nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của hắn, Hứa Nặc nhún vai, bước lên đưa tới một tờ giấy.
Chiến Thần nhận lấy. Ngay khi hắn nhìn rõ dòng chữ trên giấy, đồng tử của hắn co rụt lại, đứng vụt lên.
Cái ghế hắn ngồi phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
"Đơn, xin, ly, hôn?" Từng chữ từng chữ như bật ra từ kẽ răng của hắn, ánh mắt Chiến Thần chạy theo từng hàng chữ xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên chữ ký của Hứa Nặc cuối trang giấy.
Hai người nhất thời không nói gì với nhau, bầu không khí yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Hứa Nặc âm thầm nắm chặt tay. Ngay lúc cậu mở miệng định nói gì đó thì đột nhiên một cơn hoa mắt ập tới, cả người cậu đổ rầm vào cửa, lưng truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt. Một bàn tay to vươn tới tóm lấy cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên.
Mắt Chiến Thần đỏ ngầu, luồng khí alpha điên cuồng vờn quanh cơ thể hắn khiến sắc mặt Hứa Nặc càng ngày càng tái nhợt, hô hấp dần trở lên khó khăn.
"Hứa Nặc, em có ý gì." Chiến Thần chỉ thấy trong đầu óc hắn rối tung rối mù, hắn hung tợn nhìn người trước mặt, hận không thể trực tiếp bóp chết cậu luôn, gằn từng chữ: "Em... Muốn... Ly... Hôn?"
Thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Hứa Nặc bỗng tuôn trào một loại khoái cảm trả thù thành công, cậu mặc kệ cơn đau đang cuộn lên trong cơ thể, khó khăn trưng ra một nụ cười trào phúng: "Đúng vậy... Em muốn ly hôn... Đây không phải điều anh hằng mong muốn à?"
"Em câm miệng đi!" Chiến Thần đấm một cú sát bên tai Hứa Nặc, lực mạnh tới nỗi cánh cửa dày đằng sau lõm hẳn xuống thành một cái hố, "Ai cho em lá gan ấy hả!"
Tiếng động quá lớn lan đến tận tai Bạch Tuệ, bà nói vọng lại từ phía xa: "Chuyện gì thế? Thần Nhi? Con đang làm cái gì vậy?"
"Không có gì đâu ạ!" Chiến Thần gầm lên, ánh mắt hắn chẳng mảy may di chuyển, vẫn nhìn chằm chằm Hứa Nặc. Hắn đè thấp giọng, hung tợn nói: "Hứa Nặc, em dám ly hôn à?!"
Hứa Nặc không chút sợ sệt đón lấy ảnh mắt hung ác của hắn: "Đúng, em muốn ly hôn... Đơn xin ly hôn em đã ký rồi, giờ giữa chúng ta chẳng còn gì nữa, mời anh buông tay cho."
Chiến Thần nhìn chòng chọc vào cậu. Hai giây sau, hắn bỗng buông tay, đi ba bước hai bước về phía bàn, cầm tờ đơn ly hôn xé thành từng mảnh vụn.
Không còn ai giữ chặt lấy mình, hai chân Hứa Nặc mềm nhũn, phải dựa vào cánh cửa đằng sau mới miễn cưỡng đứng được. Cậu thấy Chiến Thần như thế liền nở một nụ cười yếu ớt: "Thượng tướng, em đã đưa một bản khác cho luật sư rồi... Anh xé tờ giấy đó cũng vô dụng thôi."
Choang!
Trả lời cậu chính là một chiếc ống đựng bút bay sượt qua tai, đập thẳng vào tường vỡ vụn.
Chiến Thần chỉ vào mặt cậu, mắt trợn trừng trừng: "Em chuẩn bị chu đáo quá nhỉ... Từ lâu em đã muốn ly hôn rồi phải không? Lẽ ra tôi phải biết, tôi mất tích lâu như vậy... Em đã tìm được tay tình nhân nào rồi đúng không? Tôi biết thừa mà, em vốn là loại omega dâm đãng! Không biết nhục! Không biết xấu hổ! Thế mà tôi còn... Đúng là cực kì ghê tởm!"
"Thượng tướng!" Hứa Nặc cao giọng ngắt lời Chiến Thần. Môi cậu run run, giọng nói đột nhiên trầm xuống, "Trước khi anh nói những lời này... Có dùng não để mà nghĩ chưa.... Anh có biết anh đang nói cái gì không vậy?" Hốc mắt Hứa Nặc chua xót, cậu dùng hết sức ngẩng đầu, giọng nói run rẩy lặp lại: "Mỗi lời anh nói ra, trước khi anh làm thế, anh có nghĩ tới tôi không?"
Cơn tức giận đang cồn cào trong lòng Chiến Thần khiến hắn chẳng còn nghe được bất cứ điều gì nữa. Hắn nhìn về phía Hứa Nặc, quát to: "Cút!"
Rốt cuộc Hứa Nặc chịu không nổi nữa, xoay người mở cửa chạy ra ngoài.
"Nặc Nặc!" Nãy giờ Bạch Tuệ vốn lo lắng chẳng dám rời đi, bà vội vàng đón đầu Hứa Nặc, "Các con lại cãi nhau à... Quai hàm con bị sao vậy!"
Hứa Nặc không đáp. Cậu lệ rơi đầy mặt ôm chặt lấy Bạch Tuệ, chẳng đợi bà phản ứng lại đã buông tay, đi thẳng ra ngoài không hề quay đầu nhìn lại.
Bạch Tuệ lờ mờ cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn. Bà sốt ruột đến mức đi vòng quanh, cuối cùng vẫn đi vào phòng làm việc, định bụng hỏi Chiến Thần xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT