Chương 52: Cái răng này của cậu hơi nhọn.
Sau giờ học, cổng trường đông nghẹt học sinh.
"Hôm nay nóng muốn chết, sao trường mình không lắp điều hòa đi chứ?" Tả Khoan vừa chơi bóng rổ xong, lúc này mồ hôi nhễ nhại, túm áo nói, "Ra quán trà sữa ngồi điều hòa đánh bài không?"
Vương Lộ An tỏ ý đầu tiên: "Tôi được hết."
Dụ Phồn: "Không đi."
Tả Khoan nhìn cậu: "Làm gì mà không đi? Mặt cậu đã nóng đỏ lên rồi kìa."
Dụ Phồn vừa định bảo mình không nóng, nói tới bên miệng lại nuốt về.
Vương Lộ An chậc một tiếng: "Cậu thì biết gì, đây không phải nóng đâu."
Dụ Phồn: "?"
Tả Khoan: "Chứ là thế nào?"
"Là cái cậu nữ sinh lớp mấy cậu chứ sao nữa," Vương Lộ An nhướng mày cười khúc khích, "Trên lá thư tình của cậu ấy nồng nặc mùi nước hoa, đến giờ ngón tay tôi vẫn còn mùi đây, cậu ngửi đi."
"Phắc, rút về đi," Tả Khoan ghét bỏ đập tay Vương Lộ An ra, nói, "Vậy cũng tác dụng lâu quá rồi? Qua cả tiết mà vẫn còn đỏ cơ á?"
Dụ Phồn nhíu mày: "Biến, là nóng thôi."
Ra khỏi cổng trường, Vương Lộ An không nhịn được nhìn quanh: "Này, mấy cậu có thấy dạo này gần trường mình yên bình hơn nhiều không?"
"Nói thừa. Từ lần trước Dụ Phồn bị trường kế bên chặn đường là hổ béo tóm nghiêm lắm, một ngày hai đội tuần tra, trao đổi cả với lãnh đạo trường kế bên luôn, làm gì còn ai dám tới trường mình gây sự nữa...." Tả Khoan nhìn trái nhìn phải, cảm thán, "Chậc, dạo này chán quá đi mất, phải không Dụ Phồn?"
Dụ Phồn xoa ngón tay lên bìa sách, không nói gì.
Mấy người nghĩ vẩn vơ đi tới cửa quán trà sữa, Dụ Phồn không để ý đến đám Tả Khoan bảo đấu Địa Chủ còn thiếu một người giữ lại, không quay đầu mà đi thẳng về.
Không qua bao lâu Dụ Phồn đã về tới con đường cũ quen thuộc.
Cậu đi trong dòng người, thuận tay cuộn tròn đề cương với sách bài tập lại nhét vào trong túi, bước chân chậm dần, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác hối hận.
....Sao vừa nãy không quăng quyển sách này lên đầu Trần Cảnh Thâm chứ.
Khi đó vừa tan học, xung quanh có vài học sinh đi qua, chắc không ai nghe thấy đâu nhỉ?
Sao cậu lại đồng ý cho Trần Cảnh Thâm tới đây?
Hay là bây giờ nhắn tin bảo Trần Cảnh Thâm đừng tới, hoặc là chờ hắn đến rồi khóa cửa bỏ hắn ở ngoài, không nữa thì đến lúc đó kéo hắn vào nhà đánh một trận rồi đá ra_____
Dụ Phồn với một đống suy nghĩ trong đầu đi vào tạp hóa.
"Muốn mua gì?" Bà chủ ngẩng đầu nhìn cậu.
Dụ Phồn nói: "Quạt ạ."
"Kiểu nào?"
"Gió to, quay được, hai người cùng ngồi sẽ không thấy nóng."
"....Cháu cứ nói thẳng là quạt đứng đi chẳng phải được rồi à? Chờ đấy, bác vào lấy." Bà chủ đứng dậy hỏi, "Có muốn mua hãng nào cụ thể không?"
"Không ạ, bác cứ lấy bừa đi."
Cây quạt rách trong phòng đã dùng được 7 năm, bật đến mức cao nhất cũng chỉ hiu hiu được tí gió, cũng nên đổi từ lâu rồi, nếu không đến tháng sau chắc nóng chết mất.
Cậu mua về cho mình dùng, không liên quan gì đến Trần Cảnh Thâm hết.
Kho hàng của tạp hóa nhỏ vừa lộn xộn vừa bừa bãi, bà chủ tìm cả buổi bên trong, Dụ Phồn đứng ở quầy tính tiền nhìn quanh tạp hóa một vòng, trông thấy một chồng ghế gấp đặt ở trong góc.
Nhà cậu không có ghế gì, hôm bữa đánh nhau với Dụ Khải Minh còn hỏng mất một cái, lần trước Trần Cảnh Thâm đến nhà cậu cũng chỉ được ngồi ghế gỗ không có dựa lưng, mặt ghế còn nhỏ hơn cả mặt Vương Lộ An nữa, chắc là khó chịu lắm.
Dụ Phồn dời mắt đi, thầm nghĩ khó chịu càng tốt, chứ không cứ rảnh rỗi lại chạy qua nhà người khác.
Mười phút sau, tay trái Dụ Phồn cầm quạt, tay phải xách theo ghế gấp, mặt không cảm xúc ra khỏi tạp hóa.
Bây giờ đang là lúc người ta cơm nước xong xuôi xuống lầu đi dạo nói chuyện. Dụ Phồn khiêng hai thứ khác biệt hoàn toàn lên lầu hai trong ánh nhìn vừa dè dặt vừa ngạc nhiên của hàng xóm láng giềng, đặt xuống đất để tìm chìa khóa.
Kết quả vô tình kéo theo cả hộp thuốc lá trong túi ra, rơi bịch xuống đất.
"Hút thuốc nhiều phổi sẽ đen lắm đó." Một giọng nói non nớt vang lên từ hành lang, "Cô giáo của bọn em nói thế."
Dụ Phồn liếc mắt nhìn nhóc con ngồi ở cầu thang, khom lưng nhặt hộp thuốc lên: "Ba mẹ nhóc lại không về à?"
"Em vừa dùng Thiên Tài Nhỏ gọi cho ba mẹ rồi, ba mẹ nói đang trên đường về." Cô nhóc dùng hai tay chống cằm, "Anh ơi, anh còn thích hút thuốc hơn cả ba em nữa, lần nào em làm bài bên cửa sổ cũng thấy quá chừng khói luôn."
*Thiên Tài Nhỏ là một hãng đồng hồ điện thoại thông minh dành cho trẻ em
Dụ Phồn: "Bay khói vào nhóc hả?"
"Không, cái cửa sổ đó hỏng rồi, không mở ra được." Cô nhóc dùng giọng hơi nói, "Anh à, anh đừng hút thuốc nha! Lỡ như anh bị bệnh là không đánh lại ba anh đâu!"
"...."
Đôi vợ chồng trên lầu có buôn chuyện thì tránh trẻ con đi được không.
Dụ Phồn không còn nhớ rõ mình bắt đầu hút thuốc từ khi nào.
Có năm nào đó cậu hút vô cùng nhiều, những ngày tháng khi ấy trôi qua quá u ám, không có thuốc thì hoàn toàn không chống đỡ tiếp được. Nhưng nếu bảo là nghiện thì vẫn chưa đến nỗi, ít nhất trong khoảng thời gian gần đây, lúc cậu không muốn hút thì vẫn luôn nhịn được.
"Bớt lo chuyện bao đồng đi, nhóc xấu xí."
Nếu là người khác có lẽ đã mời cô bé vào nhà ngồi chờ, nhưng Dụ Phồn nghĩ đến danh tiếng của mình trong khu chung cư này, vẫn là thôi, "Ăn gì chưa?"
Nhóc con lắc đầu, tóc đuôi ngựa bay bay, "Chưa, nhưng mà em không muốn ăn của anh đâu, hoành thánh anh mua lần trước khó ăn cực luôn! Anh chờ xíu nha, lần sau em lén trộm ít đồ ăn trong tủ lạnh nhà em cho anh."
"...."
Dụ Phồn xách đồ của mình lên vào nhà, quay đầu ném lại câu "Đừng lấy trộm đồ trong nhà ra" rồi đóng sầm cửa vào.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, trong thời gian tới ít nhất nửa tháng nữa Dụ Khải Minh sẽ không về chướng mắt cậu.
Nhưng sau khi về nhà cậu vẫn vô thức nhìn vào khe cửa phòng Dụ Khải Minh, tối đen.
Dụ Phồn xách mấy thứ vừa mua về đặt ngay ngắn vào phòng, đơn giản nấu một bát mì gói, ăn xong lại xoay người đi vào nhà tắm.
Tắm xong đi ra, Dụ Phồn vắt khăn lên vai lau qua quít vào cái, đứng trước gương rửa mặt bóp kem đánh răng.
Cậu nhét bàn chải đánh răng vào miệng, chải mạnh mấy cái, sau đó động tác cậu đông cứng lại, đứng tại chỗ load mấy giây, rồi không nhịn được cúi đầu vò mặt mình____
Mẹ nó chứ, có ai mới 7 rưỡi tối, đã đi đánh răng không......
-
Tới trước cửa nhà Dụ Phồn, Trần Cảnh Thâm nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, vươn tay nắm quai cặp sách, chuẩn bị gõ cữa.
Tay hắn mới vừa giơ lên, "két", cửa tự mở ra.
Dụ Phồn ló đầu nhìn xem xung quanh có người nào không, sau đó nắm lấy áo phông của hắn, vội vã kéo hắn vào nhà.
Vào phòng rồi, Dụ Phồn cẩn thận khóa trái cửa, hình như còn phải xác nhận lại tận mấy lần.
Mặc dù cảm thấy Dụ Khải Minh sẽ không về, nhưng phòng ngừa vẫn hơn.
Trần Cảnh Thâm lặng im nhìn cậu bận rộn.
Thái độ rất lạ. Khiến cho hắn trông giống như không chỉ đến để hôn.
Dụ Phồn vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, cậu nhíu mày, "Cậu nhìn gì?"
"Không." Trần Cảnh Thâm nhịn lời muốn nói về, hỏi. "Sao cậu biết tôi đến."
"Nghe thấy tiếng bước chân."
Trần Cảnh Thâm: "Bước chân mà cũng nhận ra được à?"
"....."
Mặt Dụ Phồn lập tức xụ xuống. Cảm thấy giờ mình mà nói thêm gì nữa có khi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa phòng mất, Trần Cảnh Thâm cởi giày đặt gọn gàng lại, hỏi: "Vào phòng hả?"
"....."
Trên gương mặt đang xụ xuống của Dụ Phồn xuất hiện thêm màu phớt đỏ.
Dụ Phồn đi theo hắn vào phòng, cứ như mình mới là khách, đứng cả buổi cũng không ngồi xuống.
Trần Cảnh Thâm muốn hôn ở đâu?
Dụ Phồn không nhịn được nhìn quanh phòng mình. Phòng cậu quá nhỏ, bàn học lại hẹp, cũng cao, ngồi lên chắc chắn không dễ hôn bằng bàn học ở tòa lầu thí nghiệm; Nếu ngồi lên ghế đối mặt thì lại kỳ quá; Còn dựa lên tường....đứng lâu cũng mệt.
Trần Cảnh Thâm ngồi lên cái ghế gấp mới mua, cởi cặp sách xuống đặt dưới chân, nâng mắt nhìn cậu: "Sao không ngồi?"
Đủ loại suy nghĩ bay lởn vởn khắp đầu Dụ Phồn.
Cậu ừ một tiếng cực ngầu, đóng cửa phòng ngồi lên ghế, đang nghĩ chân mình nên đặt thế nào để tiện cho Trần Cảnh Thâm dựa qua đây____
Tiếng soạt cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, một tờ đề trống bị đặt xuống trước mặt cậu.
"Hôm nay cậu quên mang đề Toán về, tôi cầm tới đây giúp cậu." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, "Tiết đầu ngày mai là tiết Toán, bài tập tối nay làm xong tờ này trước đi."
"."
Dụ Phồn không động đậy nhìn tờ đề trước mặt, đầu óc hơi mịt mờ.
Trần Cảnh Thâm lấy bút với bài của mình ra, thấy cậu không nhúc nhích, thế là hỏi: "Hay là cậu muốn làm Vật lý trước?"
Tôi muốn đấm cậu trước.
Mấy giây sau, Dụ Phồn cứng đờ quay đầu lại, mở ngăn bàn ra lấy bút, viết tên mình lên bài, không cảm xúc trả lời: "Làm, Toán."
Sau tết Đoan Ngọ, việc học của lớp 11 ngày càng gấp rút, đến cả bài tập buổi tối cũng tăng gấp đôi.
Vất vả mãi mới xử xong hai bài toán, Dụ Phồn quay đầu nhìn qua, trông thấy Trần Cảnh Thâm lấy sách luyện tập Vật lý ra.
Xong Vật lý, làm đến Hóa học.
Bình nước vừa rồi còn sôi ùng ục bốc lên bọt nước bị hong ba tiếng trước cây quạt vừa mua, hong thành nước sôi để nguội.
Đến khi làm xong tất cả bài tập, Dụ Phồn đã ỉu xìu cả người, rũ mắt không còn tí sức sống nào nữa.
Trần Cảnh Thâm kiểm tra xong bài cuối cùng của cậu, nói: "Muốn học thuộc___"
"Không học." Cạch, Dụ Phồn ném bút lên bàn, đứng lên nói, "Thu dọn hết đồ của cậu rồi về nhà đi."
Trần Cảnh Thâm: "Đi đâu thế?"
Dụ Phồn không quan tâm đến hắn, cầm hộp thuốc ra ngoài ban công.
Phòng của Dụ Phồn là căn phòng duy nhất có ban công, ông nội của cậu cố ý để lại cho cậu. Ban công rất đơn sơ, cũng rất nhỏ, tác dụng chỉ để phơi hai bộ đồ, hóng ít gió.
Dụ Phồn đứng tựa lưng lên ban công, châm thuốc hút một hơi, lại nghiêng đầu coi khói thuốc thành Trần Cảnh Thâm mà phun ra ngoài lưới chống trộm.
Làm bài con mẹ nó chứ tập, việc học không thể làm ở nhà mình hả? Phòng cậu là phòng tự học buổi tối hay sao?
Có phải Trần Cảnh Thâm quên mình đã nói gì rồi không?
Trí nhớ này mà làm được hạng nhất toàn khối, dẹp hết đi.
Dụ Phồn hung tợn hút một hơi.
Trong phòng vang lên tiếng kéo khóa cặp sách, Trần Cảnh Thâm nói: "Vậy tôi về đây?"
"Biến đi." Dụ Phồn không buồn nhìn hắn.
"Không tiễn tôi hả?"
"Tôi mang kiệu đến khiêng cậu xuống nhé?"
Dụ Phồn thuận theo lời hắn nhìn ra cổng khu chung cư, lười biếng nói: "Hôm nay cổng lớn đóng, cậu đi cửa sắt nhỏ ra đi, là cái cửa bên phải cổng cậu đi ra hôm trước."
Có tiếng bước chân tới gần, Dụ Phồn tưởng là Trần Cảnh Thâm tới đây nhìn ra cổng. Cậu nâng bàn tay cầm điếu thuốc lên chỉ xuống dưới, quay đầu lại nói: "Là cái...."
Hương bạc hà quen thuộc bao trùm, Trần Cảnh Thâm đứng trước mặt cậu, nghiêng đầu xuống chạm môi cậu.
Ban công bỗng nhiên yên tĩnh lại. Cảm nhận được kẽ môi bị khẽ liếm qua, bàn tay cầm thuốc của Dụ Phồn không nhịn được run rẩy, vô thức há miệng____
Ngay sau đó, Trần Cảnh Thâm buông cậu ra, quay đầu đi ho nhẹ vài tiếng.
Phắc.
Dụ Phồn sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: "Mẹ nó cậu...Không thấy tôi đang hút thuốc hả?"
Cậu vươn tay vỗ lưng Trần Cảnh Thâm, "Đánh răng cả buổi cậu không hôn, vừa chạm vào thuốc cậu lại tới đây....Cậu là muốn lừa hút thuốc phải không?"
Trần Cảnh Thâm không hề bị sặc, nhưng sau lưng lại bị vỗ hơi đau.
8 giờ đã đánh răng rồi? Đèn ban công không mở, hình như Trần Cảnh Thâm khẽ mỉm cười trong bóng tối: "Không. Hôn rồi không làm bài tập được, luôn cố nhịn, nhịn hơi lâu, vậy nên không chờ được cậu hút xong."
"...."
Tại sao hôn lại không làm bài tập được?
Đầu óc làm bài đến nguội lạnh của Dụ Phồn bắt đầu nóng dần lên, sững sờ cả buổi mới nói: "Để tôi đi đánh răng...."
Vừa đi được hai bước, cổ tay lại bị ai kia kéo lại.
"Không cần, không khó ngửi, chỉ là ban đầu không quen lắm." Đèn ban công không mở, giọng nói trầm thấp của Trần Cảnh Thâm vang lên giữa không gian nửa sáng nửa tối, "Vào phòng cậu hôn được không?"
Quạt đứng cọt kẹo quay. Dụ Phồn nằm hờ, lưng dựa vào đầu giường phía sau, yên lặng đón nhận nụ hôn, gió thổi ra từ quạt như thể chỉ lướt qua, chẳng để lại cảm giác mát mẻ nào, từ đầu đến cổ cậu vẫn nóng hừng hực.
Dụ Phồn vẫn không biết điều chỉnh nhịp thở, Trần Cảnh Thâm hôn một lúc sẽ buông cậu ra, sau vài lần đứt quãng, Trần Cảnh Thâm nâng tay lau khóe miệng giúp cậu, nói: "Tôi nếm ra rồi."
Dụ Phồn thở hơi nặng nề, nuốt xuống mới hỏi: "Cái gì?"
"Kem đánh răng, là vị dâu." Trần Cảnh Thâm cong ngón tay luồn vào trong miệng cậu, cọ qua cái răng nào đó, nói, "Dụ Phồn, cái răng này của cậu hơi nhọn đấy."