Chương 53: Chúng ta bắt đầu đi.
Khoảng cách giữa các lầu của khu chung cư cũ rất hẹp, sợ bị người ở tầng đối diện nhìn thấy, việc đầu tiên sau khi Dụ Phồn vào nhà là tắt đèn kéo màn cửa, trong phòng chỉ để lại ngọn đèn bàn mở chế độ ánh sáng ấm trên bàn học, và một ít ánh trăng len qua khe hở tấm màn chưa kéo kỹ.
Dụ Phồn vốn dựa lưng vào đầu giường, nhưng không hiểu vì sao giờ đã nằm xuống gối. Cả hai không ai nói gì, chỉ thỉnh thoảng dừng lại chốc lát, Dụ Phồn sẽ vô thức vu vơ tìm việc gì đó làm, chẳng hạn như cầm cái điện thoại cứ reo mãi lên chỉnh thành im lặng, hay mở nhóm chat ra xem, dường như cậu nhận biết được các chữ trong lịch sử trò chuyện, nhưng không hiểu sao ghép chung vào rồi thì cậu lại chẳng đưa được vào đầu, vì thế cậu mất kiên nhẫn tắt màn hình đi, nâng mắt nhìn Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm sẽ lại yên lặng hôn xuống.
Ngại ngùng, mới lạ và xao động cùng hòa vào trong tĩnh lặng, hòa vào trong đêm mùa hè oi ả.
Cái răng nhọn kia liên tục bị cọ qua, Dụ Phồn vươn tay đè lại mặt Trần Cảnh Thâm, khàn giọng nói: "Trần Cảnh Thâm, cậu còn liếm răng tôi nữa, có tin tôi cắn đứt lưỡi cậu không."
Tóc rối trên trán Dụ Phồn đã được Trần Cảnh Thâm vén hết về sau, toàn bộ gương mặt lộ cả ra ngoài. Lời cậu nói thì hung dữ, nhưng mặt lại toát ra vẻ biếng nhác vì thiếu oxi, viền mắt đỏ lên, bờ môi cũng ẩm ướt, chẳng hề có sức đe dọa gì.
Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cậu một lúc, đưa tay lên cổ cậu, thong thả lau đi lớp mồ hôi mỏng giúp cậu, nói biết rồi.
Dụ Phồn vô cớ tê dại cả người, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cậu thoáng dịch chân, đầu óc trống rỗng, toàn thân tức khắc cứng đờ. Mãi lâu sau cậu mới tìm về được giọng nói: "Trần Cảnh Thâm, không hôn nữa."
Bàn tay đặt trên cổ cậu rời đi, hơi lạnh ùa vào. Trần Cảnh Thâm đáp ừ, ngồi lên từ trên giường, bóng dáng cao gầy đứng ở đầu giường phòng cậu, nói: "Mượn nhà vệ sinh một lát."
Trong hình ảnh còn lưu lại, Dụ Phồn trông thấy tai hắn đỏ bừng, quai hàm kéo căng thành một đường cong đẹp đẽ, hiếm thấy vậy mà cũng ra ít mồ hôi.
Trần Cảnh Thâm đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó là tiếng nhà vệ sinh đóng lại.
Dụ Phồn thẫn thờ nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, sau đó vươn tay kéo chăn qua đắp bừa lên, cả đầu nóng bừng.
Hình như cậu đã hiểu vì sao hôn lại không làm bài tập được.
Dụ Phồn rút cái gối dưới đầu ra, đập mạnh lên mặt mình một cái, gối cũng sắp bị cậu thiêu cho bốc khói.
Dụ Phồn cứ vậy bối rối một mình, không biết qua bao lâu, sau khi vơi bớt đi một ít, cậu đứng dậy bật đèn, chỉnh quạt thành số lớn nhất, chầm chậm vươn tay tìm điện thoại hòng dời lực chú ý đi.
Đầu óc đã hạ nhiệt xuống, cuối cùng lần này cậu cũng được xen vào nội dung của cuộc trò chuyện trong nhóm.
【Tả Khoan: Tôi phục thật rồi, giờ cứ đến tối là không tìm thấy Dụ Phồn đâu nữa, rốt cuộc cậu ấy làm gì thế?】
【Chương Nhàn Tịnh: Chắc là bận thôi, chẳng phải tìm gia sư à?】
【Tả Khoan: Gia sư nào ở nhà cậu ấy đến tận 12 giờ đêm? Cậu nhìn Chu Húc kìa, một người đang yêu đương như người ta, tối nào cũng phải nói chuyện với bạn gái tận 2 tiếng còn tranh thủ được thời gian trả lời tôi mấy câu, Dụ Phồn thì mẹ nó 4 tiếng rồi vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi nữa.】
【Chu Húc: Hí hí....Hí hí hí [bong bóng tình yêu jpg].】
【Chu Húc: Có khi nào Dụ Phồn cũng đang yêu đương không?】
【Tả Khoan: Vậy thì không thể nào.】
【Tả Khoan: Với tính tình của cậu ấy, cậu ấy có thể yêu đương với ai chứ?】
Dụ Phồn khựng lại ở đây một lát, mới tiếp tục kéo xuống đọc.
【Vương Lộ An: Cậu có ý gì? Nhiều người theo đuổi anh em tôi lắm đó.】
【Tả Khoan: Tôi biết chứ, chẳng phải trong lớp tôi cũng có một người à.】
【Tả Khoan: Không phải ý đó, để tôi ví dụ theo hướng khác____Cậu nhìn Chu Húc kìa, cậu ta yêu đương rồi nói mấy lời ngon ngọt sến sẩm mắc ói muốn chết, ngày nào cũng ôm ấp hôn hít nữa, mẹ nó cậu có thể tưởng tượng ra Dụ Phồn ôm hôn người khác không? ?】
Cạch, cửa nhà vệ sinh mở ra, Dụ Phồn lập tức ném điện thoại sang một bên.
Mặt Trần Cảnh Thâm ướt đẫm nước, trên áo cũng dính vào giọt sẫm màu. Sau khi hắn vào phòng, đầu tiên là liếc mắt nhìn vào cái chăn Dụ Phồn vừa đắp lên người.
Dụ Phồn lập tức giấu đầu hở đuôi vén chăn ngồi dậy.
Trần Cảnh Thâm nhanh chóng thu ánh nhìn về, quay người nhấc cặp đeo lên vai, nói: "Tôi về đây."
Dụ Phồn nói ừ, cúi đầu xuống giường xỏ giày, đi theo Trần Cảnh Thâm đến cửa nhà.
Trần Cảnh Thâm quay đầu lại nhìn cậu: "Muốn nâng kiệu tiễn tôi hả?"
"....Sao có thể chứ, ra ngoài nhanh đi, tôi khóa cửa."
Đuổi hắn đi rồi, Dụ Phồn ra ban công đợi một lát, rất nhanh sau đó đã trông thấy Trần Cảnh Thâm đi từ trong tòa nhà ra.
Nhìn chăm chú Trần Cảnh Thâm rời đi, Dụ Phồn ngồi lên ban công, thuận tay mò tìm hộp thuốc luôn đặt bên cạnh ban công, vừa lấy một điếu ra định bỏ vào miệng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Hút thuốc nhiều, lâu ngày trong miệng có để lại mùi thuốc lá không?
Cậu cũng không thể hễ chuẩn bị hôn là lại đi đánh răng được....
Trần Cảnh Thâm vẫn là đồ gà yếu vừa động tí mùi thuốc thì sẽ ho mấy tiếng.
Với lại chẳng phải em gái trên lầu cũng nói rồi à? Thứ này mà hút nhiều quá là đen phổi mất.
Dụ Phồn ném điếu thuốc lá về lại hộp, tẻ nhạt ngồi trên ban công ngắm trăng một lát, một chốc sau, cậu cầm điện thoại lên vào ứng dụng mua sắm cùng thành phố, gõ ba chữ "Kẹo cai thuốc" lên trên, chọn bừa vài đơn, cũng không để tâm mấy nhãn hiệu kẹo này có tốt không, đặt hàng giao vào 7 giờ sáng mai.
Mua xong, Dụ Phồn quay về Wechat lướt đọc lịch sử trò chuyện, cũng chỉ toàn là những nội dung linh tinh, lướt thêm một lúc cậu lại nhớ tới đoạn tin nhắn ban nãy đọc được.
Đêm khuya tĩnh lặng, tất cả đèn ở tầng đối diện đều đã tắt hết, khiến cho người ta cảm thấy rất an toàn, an toàn vì dù có làm cái cũng sẽ không bị phát hiện ra.
Dụ Phồn đóng Wechat lại, thơ thẩn mở trang web trình duyệt lên, đến khi cậu hoàn hồn lại, trên thanh tìm kiếm đã xuất hiện thêm một hàng chữ___
"Làm sao để yêu đương với người khác?"
-
Sáng hôm sau, Trần Cảnh Thâm thấy bạn cùng bàn của mình đánh một giấc qua tận hai tiết.
Mãi cho đến tiết Thể Dục Dụ Phồn mới dần tỉnh ngủ, híp mắt xuống lầu xếp hàng. Lúc giáo viên Thể Dục điểm danh gọi tên cậu đến hai lần Dụ Phồn mới lười biếng đáp lại.
Vương Lộ An đứng cạnh không nhịn được hỏi: "Chẳng phải 8 giờ tối qua cậu đã ngủ rồi à? Sao vẫn còn buồn ngủ thế?"
Dụ Phồn đứng bất cần đời: "Ai nói 8 giờ tôi đã ngủ?"
"Tả Khoan đó, bảo là từ 8 giờ thì cậu không trả lời tin nhắn của cậu ta nữa rồi."
"...."
Hình như người đứng phía còn lại cạnh cậu liếc mắt nhìn cậu một cái.
Tim Dụ Phồn giật nảy, bất giác đứng thẳng người lên, một lúc lâu sau mới ậm ờ đáp ừ.
Tiết Thể Dục phải luyện chạy như thường lệ, nắng buổi sáng ấm áp, Dụ Phồn chầm chậm chạy một vòng quanh sân thể dục, cơn buồn ngủ mới vừa vơi bớt lại dần nổi lên.
Tối hôm qua cậu chợt nảy lên một ý nghĩ, sau khi Trần Cảnh Thâm đi rồi bắt đầu tra tìm đủ thứ....Xem đến tận 3 giờ sáng, cuối cùng sáng nay đi học không mở nổi mắt ra được.
"Đám Tả Khoan đang hút thuốc ở khu lầu thí nghiệm, lát nữa bọn mình lén trốn sang đấy không? Chạy xong chắc cũng không điểm danh đâu." Vương Lộ An bỏ điện thoại xuống nói.
"Ừm."
Hai người đi đến lối rẽ, vừa định nhân lúc giáo viên không chú ý đến bên này quay đầu bỏ chạy, phía sau lại chợt vang lên một câu nhàn nhạt: "Đi đâu thế?"
Dụ Phồn vừa định quay đầu lại, Vương Lộ An đã trả lời trước một bước.
"Tòa lầu thí nghiệm, này này," Vương Lộ An làm động tác hút thuốc với Trần Cảnh Thâm, mỉm cười nói, "Học bá à, nếu lát nữa có điểm danh thì giúp đỡ tí nhá, cậu bảo với giáo viên là bọn tôi đến phòng y tế rồi."
Khoảng thời gian trước đây cứ hễ đến tiết Thể Dục thì sẽ vội vàng đi giành sân bóng, giờ vào hè rồi, sân bóng rổ cũng trống vắng hơn trước nhiều.
Chẳng ai muốn về lớp học với toàn thân đầm đìa mồ hôi cả, thế là đến tiết Thể Dục sẽ đến phòng học ở tòa lầu thí nghiệm đánh bài hút thuốc.
Vương Lộ An ném bộ bài qua, khóe mắt thoáng liếc đến điếu thuốc trên miệng người đang chơi điện thoại kế bên, thuận miệng nói: "Dụ Phồn, cho tôi một điếu....Cái gì thế? ?"
"Kẹo cai thuốc." Dụ Phồn đổi vị trí cây kẹo trên miệng, ậm ờ nói.
Hình dạng của viên kẹo cai thuốc Dụ Phồn mua hơi đặc biệt, thiết kế que kẹo thành hình điếu thuốc, Vương Lộ An nhìn thoáng qua còn tưởng là thuốc lá thật.
"Thiết kế gì không biết...." Vương Lộ An hỏi, "Sao tự dưng cậu lại muốn cai thuốc?"
"Không muốn hút nữa thì cai." Dụ Phồn điều khiển rắn săn mồi, lười biếng nói.
"Yên tâm đi, cai được mấy ngày rồi cậu cũng chịu không nổi thôi," Tả Khoan nhìn bài mình, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nói, "Đúng rồi Dụ Phồn, hôm qua cậu trả thư tình về, cái cậu nữ sinh lớp tôi suýt khóc luôn đó."
Dụ Phồn lướt điện thoại, không nói gì.
Tả Khoan nói tiếp: "Sau đó có nữ sinh khác an ủi cậu ấy là, cậu biết người đó nói thế nào không?"
Dụ Phồn không hề hứng thú, mà Vương Lộ An lại hết sức tò mò: "Nói sao?"
"Cậu ấy nói," Tả Khoan tự phì cười trước, hắng giọng nói, "Đừng khóc mà, Dụ Phồn không đồng ý cũng tốt thôi, cậu ta dữ như thế, lại còn suốt ngày đánh nhau với người ta, có khi sau này còn đánh bạn gái nữa đó."
Dụ Phồn: "...."
Vương Lộ An: "Ha ha ha ha ha ha! !"
Dụ Phồn duỗi chân đạp Vương Lộ An, Vương Lộ An lập tức nhịn lại, nín cười lắc đầu: "Đúng là nói vớ vẩn mà! Dụ Phồn chưa bao giờ đánh nữ sinh hết, càng không thể nào đánh bạn gái được."
Mẹ nó đấy là trọng điểm hả?
Dụ Phồn hơi muốn phản bác, lại không biết phải phản bác thế nào, cuối cùng lạnh mặt nói: "Biến, nói chuyện khác đi, đừng lôi tôi vào."
"Thôi, người buồn ngủ khó ở, mấy cậu đừng chọc cậu ấy." Chu Húc nhai kẹo cao su nói, "Này, mấy cậu biết không, có nữ sinh lớp 12 thôi học đó."
Vương Lộ An hoang mang nhìn cậu ta: "Mẹ nó sao cả chuyện lớp 12 mà cậu cũng biết thế?"
"Tôi nghe học sinh thể dục lớp 12 nói mà, chuyện này đang hot bên bển lắm ấy." Chu Húc nói, "Nghe bảo là nữ sinh đó thích một tên con trai, kết quả nên này không từ chối cũng chẳng đồng ý, cứ để người ta thế, nhưng ôm ấp hôn hít gì đó lại không thiếu cái nào, còn đi khắp nơi nói với người khác là chỉ trêu đùa nữ sinh đó thôi....Cô ấy bị tên này làm cho uất ức, cuối cùng thôi học."
Dụ Phồn đang buồn chán đẩy kẹo qua trái qua phải, nghe vậy suýt nữa thì cắn vào lưỡi.
"Ôi đệch!" Vương Lộ An vỗ đùi, "Tên này rõ là trai đểu còn gì? Mẹ nó đúng là làm hết mất thể diện nam sinh chúng mình!"
Chu Húc: "Chính xác! Nghe nói tên này còn hay mắng cổ nữa, cái đồ thối tha!"
"Ừ đúng đúng đúng!"
Không từ chối cũng chẳng đồng ý, cứ để người ta thế, ôm ấp hôn hít, thỉnh thoảng còn mắng đối phương____
Dụ Phồn đáp ứng đủ cả bốn điều đứng khựng tại chỗ, kẹo trong miệng cũng không di chuyển nữa.
Tả Khoan: "Chỉ có nữ sinh thôi học! Tên nam sinh này không hả? Vậy cũng hời quá rồi...."
"Rầm", cửa sau phòng học bị ai đó đẩy ra, Dụ Phồn đang cắn que kẹo vô thức nhìn sang bên đó, lập tức khựng lại.
Trần Cảnh Thâm đứng ở cửa, hơi hơi thở gấp, vừa liếc mắt nhìn vào đã dừng ngay lên trên người cậu.
Mọi người cũng bị tiếng này làm giật cả mình, trông thấy là Trần Cảnh Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Lộ An: "Học bá à, cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng___"
"Chủ nhiệm Hồ đang tới." Trần Cảnh Thâm nói.
Ngay sau đó, ngoài hành lang vang lên vài tiếng bước chân và một tiếng gầm quen thuộc: "Bạn học phía trước! Em là ai! Tội mật báo nặng thêm một bậc! Tất cả bên trong đừng hòng chạy thoát, tôi đi từ tít đằng kia đã ngửi được mùi thuốc lá trong lớp rồi!"
Vương Lộ An: "Cái đệch!"
Mấy nam sinh lập tức tung bài lên trời, ngậm thuốc lá chạy tán loạn như chim____Chỉ cần không bị Hồ Bàng bắt được tại trận, dù trong lớp có bay nồng nặc mùi thuốc cũng không sao, đánh chết không nhận là được.
Tất cả đồng loạt chạy tới cửa sổ, bàn học bị đám này va qua đập lại, tiếng động dữ dội tới mức tòa lầu thí nghiệm vốn trống vắng yên tĩnh rầm rầm lên y như động đất.
Dụ Phồn đứng dậy nhường chỗ cho cả đám trốn, cậu vừa quay đầu định nói gì đó, cổ tay bỗng nhiên bị ai nắm lấy, ngay sau đó, cậu bị dẫn tới cửa sổ mở rộng____
Dụ Phồn ngạc nhiên nhìn bóng dáng Trần Cảnh Thâm, ngậm kẹo ậm ờ hô một tiếng: "Trần Cảnh Thâm!"
Trần Cảnh Thâm cũng không quay đầu lại: "Nhảy đi."
"...."
Phía sau vang lên giọng Hồ Bàng: "Dụ Phồn!"
Mẹ nó chứ?!
Dụ Phồn cắn răng, mơ mơ mảng màng nhảy ra cửa sổ cùng Trần Cảnh Thâm.
Bảy tám nam sinh bỏ chạy khắp khuôn viên trường, Hồ Bàng với các bảo vệ nhảy qua cửa sổ đuổi theo sít sao. Trông thấy mấy nam sinh phía trước tản ra, bảo vệ hỏi Hồ Bàng đuổi theo ai đây?
"Bắt đứa cầm đầu!" Hồ Bàng chạy đến mức cà vạt tung bay trong gió, "Đuổi theo Dụ Phồn!"
Tiếng gió rít gào vù vù bên tai, vừa trốn mất tiết Thể Dục giờ lại chạy trả hết cho giáo viên Thể Dục.
Rõ ràng là Trần Cảnh Thâm không có kinh nghiệm bị giáo viên đuổi chạy trong trường, Dụ Phồn bị hắn kéo chay một đoạn sau tòa lầu thí nghiệm, rất muốn nói con đường này không có ai hết, phải chạy đến sân thể dục, trà trộn vào trong đám người thà chết không nhận là được.
Dụ Phồn nghiêng đầu nhìn qua. Gió thổi tung mái tóc của Trần Cảnh Thâm, hắn nhíu mày, cổ áo đồng phục trắng tinh bay về phía sau, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn những bảo vệ đang đuổi theo phía sau hai người.
Một vài tia nắng lạc vào đôi mắt đen thẳm của Trần Cảnh Thâm, giống như ánh trăng đêm qua cậu ngắm rất lâu ở trên ban công.
Dụ Phồn ngửi hương bạc hà lạnh lẽo quen thuộc, cảm xúc không tên tựa dây thường xuân cứ dần phủ đầy quanh tim, nhỏ bé tinh tế truyền về bộ não, chẳng có lý do gì, cậu chỉ đơn thuần trở nên hưng phấn.
"Trần Cảnh Thâm." Dụ Phồn mở miệng trong tiếng tim đập dồn dập.
Trần Cảnh Thâm đáp lại một câu ngắn ngủi: "Ừ."
"Cậu há miệng ra."
Trần Cảnh Thâm nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn sang phía cậu, sau đó trông thấy Dụ Phồn lấy "thuốc lá" từ bên miệng xuống, nhét về phía hắn.
Hắn vô thức há miệng nhận.
Vị ngọt dịu lan khắp khoang miệng.
"Chúng ta bắt đầu đi." Giọng nói Dụ Phồn hòa lẫn trong gió.
Trần Cảnh Thâm bất giác chậm lại, hắn ngậm que kẹo sắp tan, yên lặng sững sờ nhìn Dụ Phồn chăm chú.
Bên tai Dụ Phồn hơi đỏ, quay đầu nhìn hắn rồi lại nhanh chóng quay đi, cứng nhắc nhỏ giọng bổ sung, "Tôi sẽ không bạo lực gia đình với cậu đâu."