Chương 51: Vậy tối nay có thể hôn cậu không?
Màu sắc bên tai Dụ Phồn đã lan đến mặt. Cậu hơi híp mắt nuốt xuống, rõ ràng không uống rượu, trong người lại như có men say.
Không phải trước đây cậu chưa từng thấy người khác hôn. Trong phim ảnh trên tv, ngoài hành lang lớp học, Chương Nhàn Tịnh yêu đương với một nam sinh lớp 12 cũng thường xuyên chạm nhẹ một cái trước mặt bọn cậu.
Cậu không hứng thú thậm chí hơi không hiểu nổi hành động này, miệng chạm miệng, ăn nước bọt của nhau thì có gì thú vị?
Nhưng hình như bây giờ cậu đã hiểu được. Cậu không biết người khác thì sao, nhưng hôn môi với Trần Cảnh Thâm rất thú vị. Rất thoải mái.
Để tiện hôn, Dụ Phồn hơi mở rộng chân để Trần Cảnh Thâm dựa sang đây, trong hơi thở của cậu ngập trong mùi hương của Trần Cảnh Thâm.
Hôn xong cũng là lúc cơn giận của cậu đã tan biến hết, cả người toát ra vẻ biếng nhác: "Bạn gì___"
Cậu khựng lại mấy giây, thoáng chốc tỉnh táo, đúng lúc nuốt chữ đó về, "Quan hệ gì?"
Ánh mắt thản nhiên của Trần Cảnh Thâm rũ xuống, ngẫm nghĩ nói: "Quan hệ yêu đương?"
"...."
Từ ngữ lạ lẫm khiến Dụ Phồn ngơ ngẩn.
Yêu đương? Ai? Cậu với Trần Cảnh Thâm? ?
Chỉ nghĩ đến thôi tim Dụ Phồn đã đập loạn nhịp. Thế chẳng phải là yêu sớm à? Mẹ nó vậy là vi phạm nội quy trường đấy!
Trên mặt Dụ Phồn nổi lên cảm xúc mờ mịt. Cậu chưa từng nghĩ tới việc yêu đương, nên yêu thế nào, có thể yêu không, cậu không hề có chút đầu mối nào cả.
Trong đầu nổi bão rất lâu, Dụ Phồn liên tục mím môi mấy lần: "...Ai nói hôn xong nhất định phải xác nhận quan hệ?"
Trần Cảnh Thâm nhướng mày: "Vậy trước đây cậu hôn mấy cô gái khác xong cũng không xác nhận quan hệ?"
"Sao có thể___" Dụ Phồn ước gì mình được quay lại bóp chết mình của hôm ba hoa 13 bạn gái, cậu đỏ mặt lạnh lùng nói, "Mẫu gương học tập, yêu sớm là vi phạm nội quy trường."
"Hôn thì không vi phạm?"
"Không vi phạm, trên nội quy trường chỉ viết nam nữ không được phép thân mật, không viết hai nam thì không được." Dụ Phồn nhấn mạnh, "Tôi từng chép nhiều lần lắm rồi."
"...."
Trần Cảnh Thâm nhạt giọng hỏi: "Ý là không xác nhận quan hệ, nhưng có thể hôn?"
Mỗi lần Trần Cảnh Thâm nói đến "hôn", đầu óc Dụ Phồn lại nóng cháy lên. Đây là chuyện có thể hỏi ra miệng hả? ?
Dụ Phồn dời mắt sang một bên, ậm ờ nói: "Gần như vậy."
Trần Cảnh Thâm thấy mình hơi giống đang bị trêu đùa tình cảm.
Nhưng hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của Dụ Phồn, cả ánh mắt cố ý trốn tránh, không hiểu sao lại hơi buồn cười.
Tới giờ Dụ Phồn mới muộn màng nhận ra tư thế giữa hai người hơi kì. Giống ôm, cũng không phải ôm, cậu như bị Trần Cảnh Thâm lấp kín trên bàn, hoàn toàn không thể tự do hoạt động, lại còn vừa ngẩng đầu lên sẽ chạm vào Trần Cảnh Thâm.
Cũng, thân mật quá rồi, phải không?
Cậu quay đầu nhìn chằm chằm song cửa sổ lộ ra qua kẽ hở tấm màn một lúc, đang nghĩ nên đá hay đẩy Trần Cảnh Thâm ra, cằm bỗng nhiên bị nắm lấy.
Trần Cảnh Thâm quay đầu cậu về, nghiêng đầu hôn nhẹ cậu.
Chỉ đơn giản là chạm môi, không tiến vào, lại khiến cho Dụ Phồn cảm nhận được càng thêm rõ hơi thở của Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn ngạc nhiên ngẩng đầu, thầm nghĩ sao lại tới nữa? Mẹ nó trước khi hôn ít nhiều gì cậu cũng phải bảo một tiếng chứ? Có biết tôn trọng người ta không hả?
Sau khi được buông ra, tiếng chửi thề của Dụ Phồn đã đến bên miệng, nhưng nâng mắt nhìn Trần Cảnh Thâm rồi lại im bặt.
Trần Cảnh Thâm hơi rũ mắt, nói không mang cảm xúc gì: "Cậu không muốn bắt đầu với tôi thì thôi vậy."
"...." Cũng không phải không muốn cùng cậu bắt đầu yêu_____
Dụ Phồn cứng nhắc nuốt thẳng mấy lời này về.
Trần Cảnh Thâm dùng mu bàn tay lau miệng giúp cậu: "Cùng đi ăn trưa không?"
"...Ừ." Dụ Phồn nhịn không được cũng nâng mắt nhìn Trần Cảnh Thâm, lập tức nhíu mày, "Trần Cảnh Thâm, cậu không bôi thuốc hả?"
Chỗ bị rách trên môi Trần Cảnh Thâm hôm trước, giờ còn đỏ hơn.
"Không, sợ cậu thấy đắng." Trần Cảnh Thâm nghiêng người đi, nói, "Đi thôi."
"...."
Mãi đến khi ra khỏi tòa lầu thí nghiệm mờ tối hơi lạnh, đến sân thể dục, Dụ Phồn vẫn nghĩ chưa ra, tại sao Trần Cảnh Thâm chắc chắn mình sẽ hôn hắn chứ? Còn cố ý không bôi thuốc nữa? ?
Ánh mặt trời chói chang, Dụ Phồn cảm nhận hơi nóng hầm hập trên tóc, bỗng nhiên gọi: "Trần Cảnh Thâm."
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu.
Dụ Phồn đút hai tay trong túi, đã trở về lại dáng vẻ dữ dằn thường ngày, giọng điệu cũng lạnh lùng, lời nói lại là: ".....Lần sau hôn tôi nhớ nói trước một tiếng."
-
Giờ lên lớp buổi chiều, học sinh xung quanh hoặc là dùng vở làm quạt, hoặc là phẩy phẩy áo mình.
Tiếng ve ngày hè và tiếng Phóng Cầm giảng bài hòa cùng vào nhau, Dụ Phồn nghe thấy hơi phiền lòng.
Dụ Phồn nằm nhoài lên bàn, một tay cầm bút vẽ linh tinh lên giấy nháp, tay kia cong lại khoác ra sau gáy mình, không nhịn được liếc nhìn sang bạn cùng bàn.
Trần Cảnh Thâm đang làm đề thi Vật Lý trong tiết Toán. Mỗi khi mặt hắn không có biểu cảm gì sẽ luôn có vẻ rất lạnh, Dụ Phồn liếc nhìn hắn, trong lòng như cũng mát mẻ hơn.
Dù là mùa hè Trần Cảnh Thâm vẫn cài cúc áo lên tận trên cùng, cánh tay và cổ lộ ra gọn gàng sạch sẽ, không hề nhìn ra dấu vết nào là oi ả, da với môi cũng lạnh hơn người thường, giữa trưa lúc cậu chạm vào cảm thấy rất thoải mái____
Ngòi bút của Trần Cảnh Thâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên nội dung trên bảng, sau đó quay đầu nhìn về: "Không hiểu à?"
"...Không, hiểu rồi." Bỗng nhiên lại thấy nóng, Dụ Phồn vội vàng quay đầu về.
Sau tiết học này, Dụ Phồn đứng dậy đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Dòng nước mát lạnh dội lên mặt, lên cổ, cả người cậu lập tức thoải mái lên không ít.
Tiết cuối là tiết tự học, trời nóng thế này hay là ra quán trà sữa ngồi máy điều hòa đi. Dụ Phồn vừa tính toán vừa bước vào lớp. Nhưng ngay lúc cậu vừa đặt chân bước vào cửa sau, mấy bàn học cuối lớp bỗng nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt ai cũng có vẻ tò mò không giấu đi được____Ngoại trừ Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn nhìn lướt qua bóng lưng thẳng tắp của Trần Cảnh Thâm, sau đó mới nhíu mày hỏi một trong số những người đang nhìn mình: "Gì đấy?"
Vương Lộ An cười hì hì nhìn cậu: "Không gì đâu."
"...."
Dụ Phồn đi đến chỗ mình, còn chưa kịp mở miệng nói, Trần Cảnh Thâm đã yên lặng đứng dậy nhường chỗ cho cậu.
Dụ Phồn cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, cau mày ngồi về chỗ.
Tết Đoan Ngọ qua đi, bầu không khí học tập càng căng thẳng hơn, cậu chỉ đi vệ sinh có một chuyến thôi mà vừa về trên bàn đã thêm vài tờ đề cương.
Dụ Phồn cầm đề cương lên nhét vào ngăn bàn, ngón tay chạm phải gì đó mong mỏng.
Mỏng hơn sách bài tập, nhưng lại dày hơn tờ đề cương.
Cái gì đây?
Dụ Phồn thuận tay rút ra ngoài, một lá thư màu xanh da trời ló ra, theo đó là hương nước hoa thoang thoảng bay tới, bên trên còn có kiểu chữ lạ lẫm nhỏ nhắn xinh xắn.
"?!"
Dụ Phồn sửng sốt cầm lá thư này, sau đó vô thức quay đầu nhìn Trần Cảnh Thâm.
Trước mặt không có gương, thế nên cậu không biết là bây giờ mặt mình có biểu cảm y chang ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm rồi bị bắt gặp tại trận.
Trần Cảnh Thâm vẫn làm bài tập Vật Lý, đường nét sườn mặt lạnh nhạt, chỉ xoay bút chứ không nói lời nào.
Vương Lộ An chờ cậu moi ngăn bàn từ nãy đến giờ, thấy thế lập tức vọt ra khỏi lớp, chạy đến nằm nhoài lên cửa sổ bên cạnh Dụ Phồn: "Nhanh! Mở ra xem xem!"
Dụ Phồn hoàn hồn lại, quay đầu qua: "Ai bỏ vào đây?"
"Cái cậu trong lớp Tả Khoan ấy. Cậu ấy cũng gan thật luôn, khi đó Phóng Cầm mới vừa đi thôi....Lúc cậu ấy nhét vào suýt nữa còn bị rớt xuống," Chương Nhàn Tịnh vén tóc, "Là nhờ học bá nhét về lại giúp cậu đấy."
"...."
Vương Lộ An lại giục cậu: "Mở ra đọc đi!"
"Đọc cái đếch," Dụ Phồn che lá thư trong lòng bàn tay, vươn ra ngoài cửa sổ, "Cầm trả lại cậu ấy giúp tôi đi."
"Không đọc thật à? Cậu không tò mò trong đó viết gì hở? Vừa nãy tôi nhìn nữ sinh ban 8 đó rồi, trông xinh lắm___" Đón được ánh mắt của người nào đó, Vương Lộ An khựng lại, "Mà vẫn thua chị Tịnh một tí."
Dụ Phồn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Biết rồi, tôi đưa cái này cho Tả Khoan trả về ngay đây," Vương Lộ An nhận thư tình, vừa định chạy qua lớp kế bên, lại chợt nhớ tới gì đó quay ngược về, "Ơ, từ đã, không đúng...."
"Cái gì?"
Vương Lộ An nhìn chằm chằm Dụ Phồn, ngạc nhiên nói: "Dụ Phồn, thế mà lần này cậu không đỏ mặt luôn á? ?"
"?"
"À à à, hình như hơi đỏ...."
Mẹ nó đây là bị cậu chọc cho tức đỏ lên đó.
Dụ Phồn nói: "Cậu có đi không? Không đi thì đưa đây, tôi tự đi."
"Đi chứ đi chứ." Vương Lộ An cầm theo thư chạy biến đi.
Sắp xếp xong xuôi mọi việc, tiếng chuông vào tiết tự học cũng vang lên.
Đã không còn ý nghĩ ra quán trà sữa ngồi điều hòa nữa. Dụ Phồn lấy đề cương Toán ra, nằm nhoài lên bàn làm một lúc.
Tâm trí không đặt lên bài tập, qua mấy phút rồi cậu vẫn chưa đọc xong được bài tập đầu tiên.
Dụ Phồn vò tóc, liếc nhìn sang bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm đang không cảm xúc tính toán ra giấy nháp.
Lại liếc mắt nhìn thêm một cái.
Trần Cảnh Thâm tựa ra sau ghế, viết đáp án lên bài tập.
Liếc mắt nhìn thêm cái nữa.
Đề cương trong tay Trần Cảnh Thâm đã lật sang trang sau.
Nhìn đến lần thứ tư, cuối cùng Dụ Phồn không nhịn nổi nữa, nhíu mày ghé lại gần bên hắn, thấp giọng hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu nhăn nhó cái gì? ?"
Trần Cảnh Thâm cũng không quay đầu qua: "Không hề."
"Không hề đếch ấy." Dụ Phồn nói, "Cậu là đang nhăn nhó, tôi nhìn ra được."
Nếu bây giờ mà có ai đứng ngoài quan sát, vậy chắc chắn sẽ cảm thấy Dụ Phồn là đang bới lông tìm vết, bởi vì lúc này nét mặt của Trần Cảnh Thâm gần như không khác gì với bình thường.
Một lát sau, Trần Cảnh Thâm cử động ngón tay, đặt cây bút bị xoay nãy giờ lên bàn, nghiêng đầu nhìn qua.
"Không có. Chỉ là tôi," Hắn nói một nửa lại ngừng, "Thôi, không có gì."
"?"
Dụ Phồn dùng cùi chỏ đụng cánh tay Trần Cảnh Thâm: "Mẹ nó cậu...Nói cho xong đi chứ!"
Trần Cảnh Thâm im lặng một lúc, sau đó mở miệng ngay lúc Dụ Phồn sắp bức bối chết, "Nếu tôi là con gái, chắc cậu sẽ bằng lòng xác nhận quan hệ với tôi phải không."
"? ?"
Dụ Phồn sửng sốt mấy giây: "Cái đó với cậu là nam hay nữ liên quan gì đến nhau?"
"Cậu luôn xác nhận quan hệ với nữ sinh cậu từng hôn mà." Trần Cảnh Thâm nói.
"Tôi...."
Dụ Phồn lại bị lời nói dối làm màu của mình quật cho á khẩu không biết trả lời thế nào.
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu một lúc, thấy cả buổi trời cậu vẫn không nói nên lời, lại quay đầu về nhìn bài tập.
Cây bút trong tay Dụ Phồn sắp bị cậu quay bốc cả hơi.
"Bạn học nào đó này," Trang Phóng Cầm đến giám sát cả lớp tự học thản nhiên nói, "Có chứng rối loạn tăng động thì đứng lên nhảy hai phát, đừng hành hạ cây bút tội nghiệp chứ."
Dụ Phồn dừng hẳn bút lại, một lúc lâu sau mới dựa qua tiếp: "Cái này không liên quan đến giới tính, chỉ là, gần đây tôi không muốn yêu đương, hiểu không?"
Trần Cảnh Thâm lặng yên vài giây, đáp một chữ "Ừ" không có lên xuống.
Điệu bộ hoàn toàn không tin tí nào.
Dụ Phồn: "...."
Dụ Phồn vò đầu bứt tai cả tiết tự học, không nghĩ ra có cách nào khác ngoại trừ thẳng thắn thừa nhận 13 bạn gái cũ đó là mình ba hoa khoác lác.
Tiếng chuông tan học reo vang, Dụ Phồn lơ đãng tìm sách trong ngăn bàn định mang về nhà, người bên cạnh bỗng nói.
"Tối nay đến nhà cậu được không?"
Đến nhà cậu làm gì? Làm bài tập hả?
Chắc là nhìn Trần Cảnh Thâm gọn gàng sạch sẽ quá, tiềm thức Dụ Phồn không muốn hắn xuất hiện trong khu ổ chuột nhà mình. Để cho những hàng xóm này trông thấy, có khi còn sinh ra cả lời ong tiếng ve gì đó.
Dụ Phồn ngẫm nghĩ, nói: "Thôi, gọi video là được rồi, bàn trong phòng tôi nhỏ như thế, hai đứa con trai ngồi lên chật lắm."
Động tác Trần Cảnh Thâm thu dọn cặp sách khựng lại, nhàn nhạt nói à.
"Nếu tôi là con gái, chắc là không chật đâu phải không," Hắn nói, "Biết rồi, không sao đâu."
"...."
Dụ Phồn cuộn sách lại thành hình trụ, siết chặt trong tay, đạp lên chân ghế Trần Cảnh Thâm: "Đứng lên, tôi muốn ra ngoài."
Trần Cảnh Thâm đứng dậy nhường ra.
Dụ Phồn đứng lên ra ngoài, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nghiến răng nghiến lợi nói rõ từng chữ: "8 giờ qua đây, muộn 1 phút thôi là tôi đánh cậu luôn."
Dụ Phồn nói xong chuẩn bị đi, áo đồng phục bỗng nhiên bị kéo lại.
"Ừ." Trần Cảnh Thâm rũ mắt, "Vậy tối nay có thể hôn cậu không?"
"....?"
Đầu óc Dụ Phồn choáng váng, cả mặt lập tức đỏ bừng! Cậu đè xuống xúc động quăng quyển sách trên tay lên đầu Trần Cảnh Thâm, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Không được! Trần Cảnh Thâm, mẹ nó còn đang ở lớp đó!"
"Tôi biết chứ." Trần Cảnh Thâm nói, "Nên tôi mới nói đến nhà cậu hôn."
"....."