Tiêu Sách cũng nhìn người kia với vẻ mặt kinh ngạc. Cô gái này thật là
thông minh ha, vậy mà lại lấy lý do để vệ sĩ của mình dắt bố Trầm và mẹ
Trầm đi kiểm tra sức khỏe để đảm bảo bản thân mình không xảy ra chuyện
gì.
Dù sao, chuyện này đồng nghĩa với việc bố Trầm và mẹ Trầm sẽ là con tin trong tay hai người vệ sĩ đó của cô ấy.
Nhưng mà, Tiêu Sách vốn không muốn gây bất lợi gì cho Lâm Bán Thanh hay Lâm Vân, cho nên cũng không để ý tới mánh khóe này của người kia, hoàn
toàn là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi.
Cho nên, anh quay đầu nói với Trầm Y: "Trầm Y, cô cũng theo cô chú đi làm kiểm tra đi, đừng để bị lưu lại thương tích."
"Tiêu Sách... Vậy anh, cẩn thận chút nha." Trầm Y lo lắng nói.
Rất nhanh sau đó, Trầm Y đỡ lấy bố mẹ mình, cùng với hai người vệ sĩ
kia rời khỏi phòng bệnh đi làm kiểm tra sức khỏe. Trong phòng bệnh phút
chốc chỉ còn sót lại ba người là Tiêu Sách, Lâm Vân và Lâm Bán Thanh.
"Cậu bạn trẻ, còn chưa biết tên tuổi là gì?" Lâm Vận mở miệng hỏi.
"Tiêu Sách."
"Con của Trần Gia Kiệt, xem ra bố mẹ của cậu hẳn là rất kỳ vọng vào cậu." Lâm Vân cười nói.
"Là nạn kiếp bắt buộc." Tiêu Sách vô cảm đáp lại.
Lâm Vân lập tức bàng hoàng, có hơi xấu hổ. Tiêu Sách có liên quan tới
bệnh tình của ông cụ, dường như ông ta cũng không muốn tạo lập mối quan
hệ căng thẳng với anh, ngược lại còn có ý muốn kết giao với người này.
Nhưng dựa vào thân phận của ông ta, trước đến giờ đều chưa từng nói
chuyện với người khác như thế này, cho nên ngược lại có chút không thoải mái.
Còn Lâm Bán Thanh chỉ là yên lặng đứng ở đó, hoàn toàn
không có ý định muốn trò chuyện, cho dù là bố của cô ấy đang tán gẫu với Tiêu Sách, người này cũng không hề để ý tới.
Lâm Vân ổn định
cảm xúc xong lại lần nữa mở miệng nói: "Cậu bạn nhỏ Tiêu Sách, bây giờ
đã không còn người ngoài nữa rồi, có thể xin cậu nói cho tôi biết rốt
cuộc là vị cao nhân nào ra tay chữa trị cho ông ta không? Không giấu gì
cậu, ông cụ nhà tôi cũng có tình trạng giống hệt như vậy, hơn nữa tuổi
tác đã cao rồi, nếu không nhanh chóng tỉnh lại thì chỉ e là không tỉnh
lại được nữa. Cho nên, bằng giá nào cũng nhờ cậu nói giúp cho..."
Tiêu Sách nghe xong, nhàn nhạt nói: "Ông Lâm xin yên tâm."
"Cậu bạn nhỏ Tiêu Sách, nếu như không để bụng thì gọi tôi một tiếng đại ca Lâm là được rồi." Lâm Vân nói.
Tiêu Sách nhíu mày thoáng có chút bất ngờ, nhưng sau đó vẫn mở miệng
nói: "Vậy được thôi, đại ca Lâm yên tâm, mặc dù trước đây chúng ta có
chúng xung đột, nhưng đều là điều bất trắc không lường trước được, cũng
không có liên quan tới đại ca Lâm. Chuyện tôi đã hứa dĩ nhiên sẽ không
nuốt lời, tôi quả thật biết rất rõ người đã chữa khỏi bệnh của chú Trầm, nhưng mà anh ấy cũng không phải là cao nhân gì cả, chỉ là trùng hợp có
chút hiểu biết với chứng bệnh đó mà thôi. Người đó, chính là tôi."
Tiêu Sách nói xong, Lâm Vân lập tức ngẩn người, Lâm Bán Thanh cũng ngó mắt nhìn anh.
"Cậu bạn nhỏ Tiêu Sách, thật sự là cậu?" Lâm Vân kinh ngạc, vẻ mặt ngập tràn nghi ngờ.
Tiêu Sách nhàn nhạt đáp: "Đúng là tôi, đại ca Lâm cũng đừng gọi cậu bạn nhỏ này cậu bạn nhỏ nọ nữa, xưng hô nho nhã như thế tôi không quen lắm. Anh đã kêu tôi gọi anh là đại ca Lâm thì cứ trực tiếp gọi tôi là em
trai hoặc tên họ của tôi là Tiêu Sách thì được rồi. Bệnh của chú Trầm
đúng là tôi chữa khỏi, tôi biết chuyện này rất khó tin, cho nên mong đại ca Lâm giúp tôi giữ bí mật."
Lâm Vân bần thần hồi lâu mới phản ứng lại kịp, nghiêm túc nói: "Em trai Tiêu Sách, được, cậu yên tâm.
Chuyện này chỉ có ba người là tôi, cậu và con gái tôi biết, nhất định
không truyền đi cho người khác. Chờ sau khi tôi trở về cũng sẽ ra lệnh
cho những người kia không ai được bàn luận về chuyện hôm nay nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT